Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Phân thân
Thông qua chức năng, Phương Chính có thể so sanh đánh giá hai hay nhiều sự vật khác nhau. Dụng ý của chức năng này, chính là để Phương Chính so sánh bản thân với người khác về các mặt tỉ như tu vi, chiến lực, cảnh giới lưu phái, cổ trùng, thậm chí linh hồn. Từ đó có thể để hắn biết mà tránh giao chiến với mấy người có thể g·iết hắn, cũng tự biết lượng sức khi tính kế người khác.
Làm xong một mảnh linh hồn, Phương Chính lại dùng cắt hồn cổ cắt xuống mảnh thứ hai. Sau đó lấy ra con đông song cổ thứ ba, đem ký ức ghi lại, lại so sánh với con đông song cổ thứ hai lấy ra chỗ khác biệt. Rồi căn cứ vào con đông song cổ thứ nhất, đem mảnh linh hồn phân loại.
Người này họ Ôn, tên Thế Xuân. Con trai thứ của Ôn gia tộc trưởng.
Phương Chính cũng không dài dòng, cứ như vậy cùng linh hồn còn lại trở về Đồ Thiên cung.
Phương Chính lúc này ra tay, trước tiên sưu hồn, sau đó đem tin tức lấy được giao cho một linh hồn.
Chương 22: Phân thân
Địa linh Tiểu Đồ Thiên lập tức xuất hiện bên cạnh Phương Chính, ánh mắt quét qua hai linh hồn đang đứng, cuồi cùng nhìn về phía Phương Chính.
Người này chính là người có địa vị cao nhất trong toàn bộ các tù binh ban đầu Phương Chính bắt được.
Tiểu Thiên nhìn Phương Chính nằm nhắm mắt trên giường, cũng không nói gì, chỉ chậm rãi mờ dần rồi biến mất.
Trước đây, Ôn gia cũng là gia tộc cở trung, nhưng là bị hai nhà Phùng, Đặng liên thủ đối phó, rơi xuống thành cở nhỏ.
Quý Mai sơn cũng không phải danh sơn, chỉ tính là một núi vừa. Trên núi có ba gia trại gồm Ôn gia, Phùng gia cùng Đặng gia.
Phương Chính nói.
Bất quá, thư trùng muốn lưu giữ tin tức, cần đem tin tức ghi vào giấy, sau đó đúc cho nó ăn. Mà đông song cổ muốn lưu trữ tin tức, thì phải dùng ý chí của mình đưa vào.
Nhưng cũng vì như vậy, nên lần này Phương Chính dùng đông song cổ chứ không phải là thư trùng.
Phương Chính lúc này gọi.
Tiếp theo, Phương Chính lại lấy ra con đông song cổ thứ hai.
- Chúng ta hiện tại chỉ còn hai ngày, cần phải vào thân thể càng sớm càng tốt.
Thật sự là, người chức vị càng cao, lại càng mệt óc.
- Túc chủ, đản nhân đã khai khiếu tư chất cao nhất chỉ có loại ất bảy thành, là vị tử đản hoàng hậu. Mà đản nhân chưa khai khiếu, theo đánh giá có một người có tư chất loại giáp, còn rất cao, có chín thành năm.
Đồng thời, Phương Chính chuẩn bị tất cả năm cái mâm bạc, đối ứng với năm loại tin tức này. Ngoài ra còn có năm con hạc giấy cổ tương ứng.
Phân loại xong, Phương Chính lại tiếp tục cắt mảnh thứ ba. Lần này hắn đem nội dung trong con đông song cổ thứ hai xóa đi, ghi lại ký ức hiện tại. Sau đó đem so với con đông song cổ thứ ba, rồi dựa vào con đông song cổ thứ nhất để phân loài.
Mấy ngày nay, nó vẫn luôn quan sát hành động của Phương Chính, cũng luôn báo cáo tình trạng thử nghiệm của họa bì cổ cho Phương Chính, còn không ít lần nhận được phân phó của Phương Chính, cho nên, đối với hai cái linh hồn cắt dán thành này, nó cũng không bất ngờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắc Dạ gật đầu, đáp.
Hắn cần phải duy trì tình trạng không biết gì như hiện tại, cho nên tạm thời là không thể xem nội dung bên trong.
Chức năng này gọi là so sánh.
Thẳng đến khi Phương Chính chỉ còn lại một số kí ức vụn vặt, tỉ như bản thân là ai, đang làm gì, vì lí do gì phải làm vậy, hắn thế này mới dừng lại.
Mà phần lớn những mãnh linh hồn còn lại, Phương Chính liền chia đều ra làm hai, dán ghép lại thành hai linh hồn khác nhau.
Tiểu Thiên nói, mở hình ảnh ra cho Phương Chính xem.
Phương Chính đem nó thu lại, nhưng không có xem.
- Đưa chúng ta đi xem đản nhân!
Nghĩ nghĩ một chút, Phương Chính quyết định nhân bản cái đầu của mình lên trước rồi lại tính.
Dù sao sau đó cũng sẽ hủy diệt linh hồn của hắn ta, cho nên cũng không cần thiết phải nhẹ nhàng với hắn.
Toàn bộ tin tức trong con đông song cổ thứ nhất được Phương Chính chia thành năm loại.
Thật sự là vô cùng xin lỗi!
Vì vậy, chỉ cần những ký ức quan trọng không còn nữa, thì Phương Chính cũng không lo lắng nội dung nguyên tác bị bại lộ. Đồng thời, Phương Chính cũng có thể lựa chọn giữ lại những ký ức vụn vặt, những từ khóa mấu chốt để khơi gợi sự hứng thú của Ảnh Tông, dùng đó làm lợi thế đàm phán giữ mạng.
Cắt hồn cổ ngoài có thể cắt linh hồn cổ sư ra, còn đi kèm theo công dụng là dán mảnh linh hồn bị nó cắt lại với nhau.
Phương Chính chọn lấy người này, đầu tiên cũng là sưu hồn.
Địa linh liền nhân lúc cậu bé đản nhân này đang chui trong một gốc không người ngủ, đưa Phương Chính cùng hai linh hồn xuất hiện bên cạnh cậu ta.
Nhưng mà, thân thể cậu bé vẫn nằm im.
Đây là cách Phương Chính nghĩ ra chuyên môn để ứng phó khi bị Ảnh Tông bắt.
Một trong hai gật đầu, nói.
Mà việc khóa ký ức, chỉ có thể khóa toàn bộ, không thể khóa có tuyển chọn.
Phương Chính lại phân phó.
Đầu tiên, Phương Chính đem toàn bộ ký ức của mình đều ghi lại trong đông song cổ, đồng thời đánh dấu phân loại. Sau đó kiểm tra lại nhiều lần, chờ đến khi không còn gì sai sót, hắn mới chuyển sang bước thứ hai.
Mà cứ cho là che giấu được đi. Thì một kẻ với ký ức trống rỗng, không có một chút giá trị nào, vậy chỉ có thể đón nhận kết quả bị g·iết.
Phương Chính dựa vào công dụng này, thu về một phần ký ức cần giữ lại.
Thứ nhất là tin tức về nguyên tác. Thứ hai là tin tức về hệ thống. Thứ ba là tin tức về tu hành. Thứ tư là ký ức thường ngày của đời này. Và thứ năm chính là toàn bộ ký ức một đời trước.
Ảnh Tông giỏi nhất là về hồn đạo, khả năng Phương Chính bị sưu hồn là cực kì cao. Một khi bị sưu hồn, cho dù Phương Chính có cố ý khóa ký ức cũng chưa chắc đã che giấu được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đông song cổ là cổ trùng tín đạo, chuyên môn lưu trữ tin tức, cùng thư trùng tương tự nhau.
Bất quá, dụng ý tạo ra là một lẽ, còn dùng thế nào là tùy thuộc người dùng.
Phương Chính gọi, Tiểu Thiên xuất hiện trước mặt hắn.
Cái thứ hai là nhân tộc phân thân, tên gọi Ôn Thế Xuân. Chủ yếu là để mở rộng thành viên của Quân Đoàn ra ngoài Nam Cương, thẫm thấu vào giới chính đạo. Thứ yếu là để thâu tóm Quý Mai sơn, cùng với một số ngọn núi khác.
Ở Đồ Thiên cung, hắn chọn lấy một thanh niên cổ sư.
Tuổi còn rất nhỏ, đã b·ị b·ắt lao động khổ sai. Còn b·ị đ·ánh bị mắng, trong vô cùng thê thảm.
- Địa linh, chúng ta trước trở về.
Phương Chính liền lập tức chọn ra chức năng mới được thêm vào sau khi nhận thưởng mấy cái thành tựu.
Phương Chính lần thứ hai ghi lại toàn bộ ký ức của mình vào lúc này. Sau khi kiểm tra mấy lần, lại không có sai sót gì, thế này liền chuyển sang bước thứ tư.
Nếu ký ức đó hoàn toàn biến mất, vậy dù có bị sưu hồn, cũng không cách nào đọc được phần bị mất đó.
Chỉ thấy đó là một tiểu đản nhân, nếu so sánh, chắc chỉ bằng một cậu bé sáu bảy tuổi của nhân tộc. Cậu bé này thuộc tộc hắc đản nhân.
Tiếp theo, Phương Chính căn cứ vào thời gian cắt ra, đối chiếu với thứ tự nội dung được ghi trên hạc giấy cổ đối ứng, từ trong đó lấy ra những mảnh linh hồn có ký ức cần giữ lại, dán ngược trở lại linh hồn của mình.
Mặc dù linh hồn không thể phát ra âm thanh, nhưng thông qua Tiểu Thiên, Phương Chính cùng hai linh hồn này hoàn toàn có thể giao tiếp.
Phương Chính lúc này căn cứ theo phân loại, bắt đầu để Tiểu Thiên tiến hành so sánh thời gian cắt ra của từng mảnh trong một loại, bắt đầu sắp xếp theo thời gian cắt ra.
- Phúc địa sau này liền do ngươi chiếu cố! Kế hoạch ngươi tự an bày đi.
Phương Chính lấy ra cắt hồn cổ, bắt đầu cắt xuống một mảnh linh hồn của mình. Hắn để mảnh linh hồn của mình vào một cái mâm bạc. Dưới tác dụng của cắt hồn cổ còn lưu lại, mảnh linh hồn này có thể tồn tại bảy ngày nếu để bên ngoài cơ thể.
Phương Chính suy tư một chút, nhìn qua hai linh hồn kia của mình.
Hắn nghỉ ngơi nửa ngày, liền lần nữa bắt đầu công việc lu bù lên.
- Từ hôm nay, ta là Hắc Dạ!
Cậu đưa hai tay, tự vuốt mặt mình, kiểm tra thân thể. Sau đó ngẩng đầu lên nhìn Phương Chính, mỉm cười nói.
Tiểu Thiên sau khi so sánh xong, sẽ đem chỗ khác nhau cụ thể viết lên hạc giấy cổ, Phương Chính cũng sẽ đem mảnh linh hồn bị cắt ra để vào cái mâm tương ứng.
---
Phương Chính lúc này lại giao con đông song cổ thứ nhất cho hai linh hồn mới này. Cả hai lần lượt xem qua, đem toàn bộ ký ức nguyên vẹn ban đầu ghi nhớ hết, liền giao đông song cổ lại cho Phương Chính.
Phương Chính gật đầu.
Kế tiếp, hắn vận dụng một con hồn đạo cổ trùng, đem linh hồn vốn có của cậu ta g·iết c·hết, chỉ để lại thân thể nguyên vẹn không chút hao tổn nào.
Phương Chính gọi đây là bại lộ và che giấu.
Địa linh liền đem theo hắn cùng hai linh hồn đi tới trên bầu trời chỗ đản nhân đang sinh sống.
Hắc đản nhân trong số các tộc đản nhân là bộ tộc hiếu chiến nhất, cũng phân biệt cấp bậc nghiệt ngã nhất. Mà cậu bé đản nhân này, lại thuộc về tầng lớp thấp nhất trong tộc, là một nô lệ.
Phương Chính cứ như vậy, cắt rồi lưu rồi so, so xong lại cắt lại lưu rồi lại so.
Hắn trong đầu có rất nhiều việc cần phải suy xét xử lí, chỉ riêng việc phân thứ tự trước sau đã là vô cùng đau đầu rồi.
Phương Chính cũng không để ý, cứ vậy trực tiếp đi ngủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay sau đó, linh hồn vừa nhận tin tức sau sưu hồn lập tức chui vào trong thân thể của cậu bé đản nhân.
Đản nhân là dị nhân, mà dị nhân cũng là người. Bọn họ cũng có tư chất tu hành, chỉ là so với nhân tộc, tỉ lệ có tư chất của dị nhân thấp hơn.
- Chủ nhân, người tìm ta?
Phương Chính cũng không cần Tiểu Thiên chỉ ra chính xác chỗ khác nhau, hắn chỉ cần Tiểu Thiên cho hắn biết chỗ khác nhau đó, thuộc vào đánh dấu phân loại nào.
Cứ như vậy, Phương Chính liền có được hai cái phân thân.
Phương Chính tự nói, lấy ra một con đông song cổ.
Tệ đoan của con cổ này chính là khi cắt xuống một mảnh linh hồn, cổ sư sẽ mất đi một phần ký ức có trong mảnh linh hồn đó. Việc mất này, là hoàn toàn biến mất khỏi chủ hồn, chứ không phải là tạm thời quên đi.
Đôi lời tác giả:
Một cái là đản nhân phân thân, tên gọi Hắc Dạ, tạo ra để chủ yếu đóng giữ phúc địa Đồ Thiên, an bài mọi việc của Quân Đoàn Thiên Không trong thời gian Phương Chính không ở. Còn thứ yếu, chính là để thống nhất đản nhân.
Mà để có thể đi tới hiện tại, Phương Chính đã bỏ ra suốt năm ngày năm đêm. Cho nên thời gian còn lại chỉ có hai ngày.
Phương Chính cũng không có nóng vội, hắn kiên nhẫn chờ.
Lần đầu tiên Phương Chính dùng chức năng này, lại là để so sánh tin tức được lưu trữ trong hai con đông song cổ.
- Tiểu Thiên, tiến hành so sánh tư chất!
Vì vậy hắn mới chạy đi Tam Xoa sơn, mơ ước có được truyền thừa, nhất phi trùng thiên, cứu vớt gia tộc.
Đương nhiên trong quá trình sưu hồn, Phương Chính không chủ động nhận tổn thương, mà để toàn bộ tổn thương cho Ôn Thế Xuân gánh vác.
- Tiểu Thiên!
Mà những mảnh linh hồn bị cắt ra này, còn có thể hợp lại thành linh hồn khác, có thể dùng để đoạt xá.
Đám đản nhân này, cũng có một phần tư tổng dân số là có tư chất cổ sư, mà tư chất cao thông thường đều có địa vị cao trong xã hội đản nhân ở nơi này. Đản nhân hoàng hậu, tư chất cũng là cao nhất.
Ầy, chương này đáng lí là phải đăng vào hôm qua, thứ sáu 8/3. Cơ mà vì bận rộn quá, lại quên mất là chưa có đăng.
Nhưng để đảm bảo vừa có giá trị, vừa không bại lộ quá nhiều, Phương Chính cần khóa một bộ phận, chừa một bộ phận. Cho nên, khóa ký ức là không thể dùng.
Hai linh hồn này, mặc dù khác biệt, nhưng đều là một mình bản thân Lạc Hành. Ký ức chia ba, nhưng tư duy, tính cách, cùng cảnh giới lưu phái thì cùng chung.
Trong gia tộc, Ôn Thế Xuân cũng không có địa vị cao gì. Bởi trên hắn có một vị ca ca chiến lực hơn người. Dưới hắn có một đệ đệ thông minh, giỏi mưu kế. Mà hắn thì thường thường không có gì nổi bật, cho nên trong gia tộc cũng bị lạnh nhạt.
Phương Chính lúc này nhìn lại năm cái mâm bạc đã đầy ấp mảnh linh hồn của mình, mỉm cười hài lòng.
Cậu ta bởi vì quá mệt mỏi, ngủ rất say, cũng không có phát hiện bên cạnh có người.
Cho nên, mặc dù tư chất được đánh giá rất cao, nhưng trên thực tế, cậu bé này căn bản không có cơ hội khai khiếu.
- Liền chọn cậu bé này đi. Xuất thân thế nào, vừa hay làm một ma đầu, đối với việc hợp nhất tám chủng tộc càng thêm có lợi.
Một khắc sau, thân thể bắt đầu hơi co giật. Nửa giờ sau, cậu bé đản nhân mở mắt, bò khỏi mặt đất đứng lên.
Từ vị trí hiện tại, Phương Chính có thể nhìn thấy được tám tòa thành của tám tộc đản nhân phân biệt ở tám hướng.
Đến mảnh thứ tư, thì thay đổi nội dung trong con đông song cổ thứ ba, sau đó lại lặp lại các bước ở vòng thứ hai.
Tiểu Thiên liền bắt đầu quét toàn bộ dân số đản nhân, so sánh tu chất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng, nội du·ng t·hư trùng lưu trữ, là tồn tại rất khó xóa bỏ. Mà tin tức trong đông song cổ, có thể dễ dàng xóa đi viết lại.
Cho nên nghĩ nghĩ, mặc dù muộn một ngày, nhưng vẫn là đăng bù lại. Gì thì gì, chữ tín vẫn là rất quan trọng a
Phương Chính mỉm cười, nói.
- Vừa hay trong mấy phần thưởng thành tựu nhận được gần đây, có một cái rất thú vị.
Vì vậy, Phương Chính nghĩ tới cắt hồn cổ.
Sau khi lấy được toàn bộ ký ức của Ôn Thế Xuân, Phương Chính lại đem tin tức giao cho linh hồn kia của mình.
Mà Phùng, Đặn ghai nhà đều là gia tộc cở trung, trong khi Ôn gia chỉ là gia tộc nhỏ.
Lại nói, mảnh linh hồn cắt ra có thể phát triển khi trong thân thể, nhưng bên ngoài chỉ có thể tồn tại bảy ngày bảy đem.
Cũng may hai nhà Phùng, Đặng đều muốn chiếm lấy Ôn gia, cuối cùng tự kìm chế lẫn nhau, làm cho Ôn gia có khe hở mà bảo tồn lại đến nay.
Không nghĩ tới, cuối cùng rơi vào tay Phương Chính.
Kế tiếp là hủy đi linh hồn vốn có của Ôn Thế Xuân. Mà cuối cùng, chính là đoạt xá.
- Được, cứ giao cho ta.
- Địa linh ở đâu?
Hắn làm hết vòng này đến vòng khác, ký ức của hắn cũng theo từng vòng mất đi từng chút từng chút một. Mà linh hồn của hắn cũng mất đi từng mảnh từng mảnh một.
Ôn gia ở Nam Cương chỉ là một cái gia tộc nhỏ không đáng chú ý, sống ở Quý Mai sơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.