Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Chỉ là một chút thường thức
Bất quá, mạng lưới bao trùm một vực, quả thật đã cực kì khủng bố rồi. Phải biết, cái này là được làm ra trong khi Phương Chính chỉ mới tam chuyển.
Sưu hồn!
Hắn là thành viên Ảnh Tông, mà Ảnh Tông lại ẩn nấp trong bóng tối, không người phát hiện, nên không có khả năng có người biết được hướng đi của bọn hắn.
Đây cũng không phải dương mưu, đây chẳng qua chỉ là thường thức mà ai cũng có thể dùng.
- Cổ tiên?!
Việc ở Tam Xoa sơn, hai người cũng không biết gì. Mà cổ tiên nếu muốn điều tra cũng có rất nhiều cách, không cần thiết phải xuất hiện trước mặt cổ sư phàm nhân, ra tay sưu hồn.
Nhưng rất nhanh cũng liền phản bác.
Mà nếu như có người biết, vậy chẳng phải nói, đại kế của họ đã có người phát giác.
Lúc này, Thanh Thư và Dược Hồng đã dừng bước, từ xa nhìn lấy người kia.
Thanh Thư nghĩ tới đây, ánh mắt không giấu được sợ hãi.
Thông qua sưu hồn, hắn biết rõ ràng toàn bộ những gì hai người Thanh Thư và Dược Hồng trải qua. Cho nên cũng đã biết được lí do Phương Chính đưa ra để hai người Thanh Thư và Dược Hồng lên đường. Điều này làm cho hắn rất là ngoài ý muốn.
Ví như tích nguyên cổ, hồn kim cổ hai loại cổ trùng tăng tư chất. Đặc biệt là còn có một con bách niên thọ cổ.
Vì vậy lão mới thông qua tác dụng của nô lệ cổ trên người Cừu Cửu, trước tính toán Phương Chính.
Đương nhiên là trong mấy trường hợp bình thường, chứ gặp như hiện tại, có bao nhiêu phần cũng chẳng có tác dụng gì.
Sau khi tìm hiểu, phát hiện người nô dịch Cừu Cửu là Phương Chính, mà Phương Chính làm vậy là bởi vì Phương Nguyên ra lệnh thông qua nô lệ cổ.
Qua một lúc không lâu sau, trong phúc địa Sinh Tử, đại bản doanh của Ảnh Tông tại Nam Cương. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Có ý tứ! Nếu có thể tăng thêm một bước, phá vực truyền tin, thì thứ này căn bản chính là đủ sức làm chấn động cổ giới.
Trên mặt hắn tràn đầy nếp nhăn, hai mắt tối đen, không có tròng trắng.
Hai người còn cảm thấy Phương Chính lo thừa, nhưng không nghĩ tới, mới đi được một ngày, vậy mà lại bị cổ tiên chặng đường.
Nghiễn Thạch lão nhân không khỏi đánh giá lại Phương Chính.
Thọ cổ trân quý, cho dù là cổ tiên cũng chỉ có thể ngộ không thể cầu. Vậy mà Phương Chính không chỉ lấy ra một con, còn trực tiếp dùng nó là phụ liệu luyện tứ chuyển cổ. Cái này quả thật là cực kì sa sỉ, sa sỉ đến mức khiến vô số cổ tiên tức đến đấm ngực giậm chân.
Hai người lúc này sợ hãi, cực kì sợ hãi.
Nghiễn Thạch lão nhân cảm xúc cũng không chút thay đổi, nói với vị cổ tiên thần bí kia.
Ngũ chuyển sơ giai, trong giới phàm nhân đã là tóp đầu, đi đến đâu, cổ sư khác nhìn thấy đều chủ động tránh né. Cổ tiên không ra, ngũ chuyển là vua thế tục.
Ít nhất là so với cổ tiên, tu vi của Phương Chính là quá thấp, chỉ có thể xem là đã vào vị trí chuẩn bị khởi bước, còn chưa chân chính bước đi.
Không giống như vị cổ tiên thần bí kia, chú ý vào phần Phương Chính biết trước chính mình sẽ bị cổ tiên truy bắt, Nghiễn Thạch lão nhân chú ý vào cái khác.
Mà vị cổ tiên thần bí này, lúc này lại đang trầm mặt.
Bọn họ lên đường vội vả, một đường vận dụng cổ trùng di động, hướng về phía bắc mà đi, trôi qua một ngày, cả hai đã đi hơn ngàn dặm. Giữa đường cũng chỉ dừng lại nghỉ ngơi nửa canh giờ, còn lại đều là dùng để lên đường.
Hai sấp bookmark, mỗi sấp chừng mười tấm. Cùng với hai cuộn tranh.
Ngay sau đó, lão chú ý đến hai tin tức.
Mà cái thứ hai, chính là một câu nói của Phương Chính lúc ba người Phương Chính, Thanh Thư cùng Dược Hồng ở bên bờ sông Hoàng Long.
Đôi khi có trường hợp, có tin tức cụ thể trong tay, nhưng lại không thể tính ra được cái gì cả. Mà như vậy, chỉ có hai khả năng xảy ra.
Lão nhân này một thân hắc bào, trên người toả ra khí tức thất chuyển, lẳng lặng ngồi trên bồ đoàn.
Lấy việc tích nguyên cổ cùng hồn kim cổ tới nói.
Ban đầu lão cũng chỉ cho rằng Phương Chính là một con kiến, chỉ tương đối to một chút. Nhưng hiện tại, lão quả thật cảm thấy mình nên xem xét lại.
Thanh Thư và Dược Hồng kinh hãi, bởi vì ngay thời khắc này, hai người không những không thể cử động, mà toàn bộ cổ trùng cùng chân nguyên đều không thể điều động, hoàn toàn bị chấn áp.
Chương 23: Chỉ là một chút thường thức
Qua một lúc, lão cau mày.
- Xem ra suy đón ban đầu của ta không sai. Người này có cổ tiên chống lưng, hiện tại quả thật là đang ở trong một cái phúc địa nào đó. Chỉ có như vậy, mới có thể tránh đi suy tính của ta.
Một là, Phương Chính có thể lấy ra được rất nhiều thứ mà đáng lẻ hắn không thể có. Cho dù là có cổ tiên chống lưng, cũng không thể trực tiếp lấy ra ngay lập tức nhiều đồ như vậy, thậm chí là có mấy thứ, ngay cả cổ tiên muốn cho cũng không thể cùng lúc cho một đám.
Hai người lúc này hai mắt nhắm chặt, đã bị vị cổ tiên này làm cho ngủ say lúc b·ị b·ắt.
Sau khi không thể thâm dò ra tu vi của đối phương, Thanh Thư chỉ có thể chủ động hỏi.
Hai là đối phương đang ở trong một chỗ cách biệt với thế giới, cụ thể như đang ở trong phúc địa hoặc động thiên.
Nhưng chính vì như vậy, mới làm cho hắn trầm mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghiễn Thạch lão nhân là trí đạo cổ tiên, trí đạo đại tông sư. Mà Phương Chính chỉ là một phàm nhân, trí đạo chuẩn đại sư. Hắn lấy cái gì để so? Căn bản là không có tư cách so.
Chờ đến lúc Phương Chính lên được lục chuyển, chỉ cần nghĩ thôi, đã thấy tiền đồ của hắn vô khả hạn lượng.
Nghiễn Thạch lão nhân nghe xong, cũng không khỏi ngoài ý muốn. Lão bắt đầu vận dụng thủ đoạn, từ những tin tức vừa nghe tiến hành suy tính.
Phương Chính yêu cầu Thanh Thư cùng Dược Hồng gấp rút lên đường, lí do đưa ra đó là hắn bị cổ tiên để mắt tới, rất có thể sẽ b·ị b·ắt giữ.
Một cổ sư phàm nhân, cho dù là đỉnh cao thế tục, cũng không có khả năng biết được động thái của cổ tiên, trừ phi có cổ tiên dốc lòng bồi dưỡng.
Phúc địa, động thiên là một thế giới riêng biệt, cách biệt với thế giới bên ngoài, cũng ngăn cách toàn bộ suy tính từ bên ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không thể tính ra!
Trên một con đường núi phủ đầy bóng râm, hai người một nam một nữ đang vội vả lên đường.
- Người này, tuyết đối không đơn giản!
- Đưa hai người đó ra đây!
Vừa là sợ hãi cổ tiên, cũng vừa sợ hãi Phương Chính.
Nghiễn Thạch lão nhân suy tư một chút, ánh mắt lại lần nữa chuyển lên người Thanh Thư và Dược Hồng.
"Lấy từ một thứ nằm ngoài quy tắc thiên địa"
Cái này cho dù có là cổ tiên cũng làm không được!
Lần đầu tiên lão suy tính Phương Chính, cũng là vào hai ngày trước theo thời gian ngoại vực.
- Không được, ta phải đem điều này báo lại!
Nghiễn Thạch lão nhân lúc này tự mình sưu hồn hai người, trực tiếp nhìn xem ký ức của cả hai, từ đó lấy ra tin tức trực tiếp nhất.
Hai người này, không phải ai khác, đúng là Thanh Thư và Dược Hồng.
Có thể nói, trong suốt quá trình nhân sinh của hai người Thanh Thư và Dược Hồng, có hai điểm rất nhỏ nhặt về Phương Chính, nhưng lại vô cùng thu hút trí đạo đại năng như Nghiễn Thạch lão nhân.
Một là đối phương có thủ đoạn trí đạo cao hơn chính mình, dùng trí đạo để cản trí đạo, khiến mình tình không ra.
Lão đưa tay chợp một cái, đã từ trong người hai người lấy ra hai con cổ trùng.
Mà vì như vậy, cho nên cho người ta cảm giác, Phương Chính là từ hư không biến ra đồ vật. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lão cổ tiên này tên gọi Nghiễn Thạch, trí đạo thất chuyển cổ tiên, quản lí hiện tại của Ảnh Tông, chịu trách nhiệm bày mưu tính kế cho đại kế của Ảnh Tông.
Người kia liền không chút do dự đem hai người Thanh Thư và Dược Hồng từ trong phúc địa lấy ra.
Hơn nữa, theo cách nói này của Phương Chính, có thể thấy, đồ Phương Chính lấy ra, căn bản không phải do một vị cổ tiên nào đó cho. Nếu là cổ tiên cho, không có khả năng Phương Chính lại nói như vậy.
Nghiễn Thạch lão nhân cũng không xem trọng hai con cổ này, lấy cấp bậc cổ tiên, cổ trùng giống vậy chỉ cần muốn là có thể lấy tới tay một đám. Cái lão cần, là thứ để ở bên trong.
Đáng tiếc là bookmark truyền tin chỉ có tác dụng trong phạm vi một vực, chưa đủ để tính đến đại kế của Ảnh Tông.
Lời lão là không ngoa, thử nghĩ, một thứ có thể không xem thời gian, không xem khoảng cách, không bị cản trở, không bị phát hiện. Dùng làm truyền tin mật báo, ai có thể đề phòng?
- Các hạ là ai?
Đây là thứ Phương Chính để lại, cũng yêu cầu hai người Thanh Thư và Dược Hồng giữ kỹ, nhất là hai cuộn tranh.
- Chẳng lẽ là... Phương Chính!
Cổ tiên bí ẩn đi đến tìm lão, đem những việc mình sưu hồn được có chọn lọc nói ra. Đương nhiên là chọn những tin tức về Phương Chính, và lọc mấy cái râu ria về cuộc sống thường ngày cùng tâm tư tình cảm của Thanh Thư và Dược Hồng.
Rất nhanh, qua trình sưu hồn kết thúc, vị cổ tiên thần bí này liền buông tay. Hai người ngã phị trên mặt đất, há mồm thở dốc, toàn thân đã phủ một lớp mồ hôi lạnh.
Nam nhân có một đầu tóc dài màu xanh lá, nữ có mái tóc đỏ nâu. Cả hai đều đang mặc võ phục đơn giản, bộ võ phục này cũng không phải là võ phục của một gia tộc nào cả, chỉ là loại vải bình thường.
Hắn để lại hai phần, mỗi người giữ một phần, cũng là để đề phòng bất trắc, một người có c·hết thì còn lại một người.
Chỉ cần lấy được định tiên du tới tay, đối với đại kế của Ảnh Tông có trợ giúp rất lớn.
Lúc đó Cừu Cửu về tới phúc địa Sinh Tử, được Nghiễn Thạch lão nhân phát hiện là lão ta bị người khác nô dịch.
Nhưng không nghĩ tới, cổ tiên cao cao tại thượng, thần long thấy đầu không thấy đuôi, xưa nay chỉ nghe chứ không thấy, ngày hôm nay vậy mà lại xuất hiện trước mặt cả hai, còn đặc biệt tới đây để sưu hồn hai người.
Hai con cổ trùng này cũng không đặc biệt gì, chỉ là cổ trùng dự trữ rất bình thường, cùng lắm trong mắt cổ sư phàm nhân là tương đối ưu tú một chút.
Thanh Thư trong lòng tự hỏi.
Cái gì nằm ngoài quy tắc thiên địa, lại có thể cho nhiều đồ như vậy?
Nếu không thể tính kế bắt ngươi, vậy trực tiếp gọi ngươi tới liền không phải rất tốt sao?
- Nếu có thể thu nạp, người này tương lai tác dụng sẽ không nhỏ!
Nghiễn Thạch lão nhân nhìn một chút mấy thứ này, không khỏi khen.
Nhưng không nghĩ tới, lần thứ hai tính toán, vậy mà một chút tiến triển cũng không có.
Dãy núi xanh um, cành lá tươi tốt.
Cổ trùng tăng tư chất, dùng càng nhiều, tác dụng lại càng giảm. Cho dù có đổi loại khác, thì tư chất càng cao, một lần tăng lên thêm lại càng ít.
Hai người bọc qua một ngã rẽ, lập tức giật mình dừng lại.
Thanh Thư và Dược Hồng trong lòng chấn động, chỉ kịp nghĩ tới hai từ này, thì ở trong đầu, toàn bộ ký ức giống như một đoạn phim, đang ở cấp tốc tua ngược.
Từ lúc nhận tin từ Phương Chính, với hai người, cũng chỉ mới trôi qua một ngày.
Nhưng ai mà ngờ, Phương Chính chui rút trong phúc địa Đồ Thiên, làm lão tính không ra hắn, chỉ tính ra hai người Thanh Thư và Dược Hồng đang chạy đi Trung Châu. Cho nên mới để vị cổ tiên thần bí kia đi bắt hai ngươi.
Cho nên, Nghiễn Thạch lão nhân muốn tính toán Phương Nguyên. Mà cách nhanh nhất, chính là thông qua tác dụng của nô lệ cổ trên người Phương Chính, làm cầu nối tính toán.
Vị cổ tiên thần bí kia quay lại, đi đến trước mặt một lão nhân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cổ tiên trí đạo cực kì am hiểu tính toán, có thể thông qua tin tức, tính ra vị trí cụ thể cùng tình trạng của một người. Nhưng bất quá, trí đạo cũng không phải toàn tri, cái gì cũng biết.
Nhưng đối phương không có trả lời, chớp mắt đã ở ngay bên cạnh hai người, một tay bóp mặt một người.
Mà nói tới Phương Nguyên, vậy càng khiến Nghiễn Thạch lão nhân chú ý. Bởi vì trong tay Phương Nguyên hiện tại, có định tiên du tiên cổ.
Nhất là đối với Ảnh Tông, thế lực phân bố khắp ngũ vực, lại phải luôn ẩn nấp, nếu có loại thủ đoạn truyền tin như thế này, thì có thể làm ra bao nhiêu thứ đáng sợ hơn nữa, ai cũng không nói trước được.
Phương Chính có tư chất, có đầu óc, có kiến thức, có tài tình, cũng có chỗ bí ẩn. Cái hắn thiếu, là tu vi còn quá thấp.
Trên đường, cách hai người chừng mười trượng trước mặt, đang đứng một người.
Nhưng mà Thanh Thư, Dược Hồng còn có Tần Phong, dùng một là tính một, lần sau tăng lên cùng lần trước giống nhau như đúc, một chút sai lệch cũng không.
Hắn trong lòng nôn nòng, mở ra tiên khiếu, đem hai người Thanh Thư và Dược Hồng bắt nhốt vào phúc địa của mình, sau đó bay lên cao, rất nhanh đã bay mất.
Từ thời điểm hiện tại, trở về đến lúc còn quấn tả đòi bú, toàn bộ ký ức cùng bí mật, đều hiện ra không sót cái nào.
Nghiễn Thạch lão nhân nói, lấy ra bút mực chuyên dùng để truyền tin từ trong cổ trùng trữ vật của Thanh Thư, bắt đầu liên lạc trực tiếp với Phương Chính.
Người này một thân hắc bào, đầu đội đấu bòng, che khuất khuôn mặt. Ngay cả khi dùng đến cổ trùng trinh sát, cũng không có cách nào nhìn được hình dạng của người này.
Nhưng cố tình, Nghiễn Thạch lão nhân hai lần suy tính, vẫn không thể tính ra được gì về Phương Chính.
Mấu chốt nhất là, Thanh Thư và Dược Hồng vẫn luôn vận dụng cổ trùng trinh sát, nhưng lại không có phát hiện xung quanh có người, chờ đến khi phát hiện, đối phương đã ở ngay trước mặt. Hơn nữa nhìn bộ dạng, rõ ràng cũng không phải là vô tình đi qua, mà là cố ý đứng đó.
Mà trường hợp của Phương Chính, hiển nhiên chỉ có thể là cái sau.
Đương nhiên đây là loại trừ việc Phương Chính nói dối. Bởi vì sự thật chứng minh, đồ Phương Chính lấy ra không chịu quy tắc của cổ giới áp buộc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.