Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 25: Ngài hài lòng sao?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25: Ngài hài lòng sao?


Phúc địa Sinh Tử, cảnh tượng vô cùng nên thơ. Rất thích hợp cho một đôi tình lữ ở ẩn lánh đời.

Mà chuẩn đại sư, còn là hai lưu phái khó tu hành, trí đạo cùng vận đạo.

Ngay cả chín vị tôn giả khác, nhất là các vị xuất thế sau Nguyên Liên, cũng chỉ có thể nói là biết rằng họa đạo thật sự tồn tại, còn có một số vị trí Nguyên Liên để lại thủ đoạn họa đạo. Ngoài đó ra, gần như là không tiếp xúc tới. Đương nhiên đây là mặt ngoài, còn mặt tối thì ai mà biết được.

- Ta cũng vậy!

Nhưng là, ký ức hỗn loạn của Phương Chính đột nhiên được dẫn dắt, giúp hắn có thể tách ra sắp xếp lại. Làm hắn biết, chính mình đang bị sưu hồn.

- Là nam nhân, ngươi trắng như vậy có khác gì nữ nhân đâu?

Thiếu niên kia định phản bác, lại nghe v·út một tiếng, gậy gỗ chém vào không khí cắt ra tiếng gió làm hắn không khỏi ngậm miệng.

Nhưng mà, còn chưa xong.

Mà nhân vật nam, lại bước lên đường tu hành, nhân sinh thay đổi, được người người chú ý, lại càng cường hãn, đi tới đỉnh cao thế tục.

Nghiễn Thạch lão nhân cả thân thể hơi chấn động, mấy tin tức này thật sự làm lão chấn động vô cùng.

Phương Chính nói, giống như đang ở ngắm cảnh.

Một thiếu niên nói, đám còn lại liếc mắt nhìn hắn, có thiếu niên khác cười lạnh.

Một nữ đám nữ sinh vẻ mặt khó chịu nhìn một nữ sinh khác, hằn học hỏi.

Giờ khắc này, Phương Chính đang đứng ở trong một cái đình nhỏ bên bờ hồ, gió nhẹ thổi qua, tóc áo của hắn nhẹ nhàng phiêu phiêu.

- Ê, nhìn nó sợ thiệt mày!

Lấy thân phận của lão, lão biết được túc mệnh cổ là cổ trùng gì, càng hiểu được, con cổ trùng này có bao nhiêu đáng sợ cùng khó bị hủy.

Từng đoạn ký ức hỗn loạn, khi thì hiện đại, khi lại cổ điển, lúc là nam chính, lúc lại nữ chính, hỗn tạp cùng một chỗ, đan xen vào nhau.

Mà Phương Chính lúc này, cũng đang nhìn về phía lão.

Mặc dù quá trình bị sưu hồn rất nhanh, hơn nữa có Nghiễn Thạch lão nhân cố ý bảo vệ hồn phách cho hắn, Phương Chính một chút cũng không thấy đau.

Sau đó phát hiện nữ sinh kia đang nhìn mình, hắc mặt nói.

- Cái kia, cổ tiên đại nhân, ngài hài lòng sao?

- Ê, đồ mặt lệch, mày bị câm hả? Tao đang hỏi mày đó!

- Để chúng ta giúp ngươi trong giống nam nhân hơn. Ha ha, còn không nhanh cảm tạ.

Những tin tức này, đều vô cùng vụn vặt, chỉ có một số từ khóa.

Đây con mẹ nó, thật là yêu nghiệt! (đọc tại Qidian-VP.com)

...

Trong đoạn thời gian tu hành ngắn ngủi lại dài dòng của Phương Chính, Nghiễn Thạch lão nhân càng không giấu được kinh ngạc.

Nghiễn Thạch lão nhân xem hai phần ký ức này có chút ngoài ý muốn nhướng mày.

Là một phân thân của tôn giả, lão đối với việc này càng vô cũng rõ ràng.

Một đám thiếu niên nói chuyện với nhau.

Nhưng ngày hôm nay, từ một cổ sư phàm nhân, lão biết được con cổ này sẽ bị hủy.

- Ừ, tối ngày lầm lầm lì lì, nhìn sợ thiệt!

Mà Phương Chính, hai mươi mấy tuổi, tu vi ngũ chuyển, lại có bốn lưu phái phổ thông, hai chuẩn đại sư, mươi ba đại sư, một chuẩn tông sư.

- Đừng trách bọn ta bắt nạt ngươi, có trách thì nên trách vị ca ca thiên tài kia của ngươi. Ai kêu các ngươi giống nhau như vậy, nhìn rất đáng ghét.

Lại sau đó, trong những ký ức hỗn loạn của Phương Chính, Nghiễn Thạch lão nhân cuối cùng tìm thấy được những tin tức ẩn giấu thật sự kích thích được lão.

Một cậu bé che ở trước mặt một cậu bé khác, lạnh nhạt nói với đám trẻ trước mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đáng tiếc là, Nguyên Liên Tiên Tôn để lại, cũng không phải là truyền thừa chân chính, mà chỉ là những thủ đoạn ẩn giấu ở những nơi hắn cho là trọng yếu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 25: Ngài hài lòng sao?

Luyện đạo là cái cổ sư nào cũng sẽ tìm hiểu, dùng để luyện cổ cho bản thân nên không nói. Còn nô đạo, bởi vì đời trước Phương Nguyên là điều khiển một đàn huyết tích tử, còn có đao sí huyết bức, cho nên mới nghiên cứu tới.

- Nhìn xấu muốn c·hết, mỗi lần nó ngồi trong lớp, tao chẳng muốn đi vào.

Tổng cộng hai mươi lưu phái, trong đó chỉ có bốn lưu phái là lực, cốt, hư, huyết là chỉ mới trình độ phổ thông, còn lại, thấp nhất cũng phải là chuẩn đại sư.

Một cô bé ngập ngừng.

- Túc mệnh cổ... bị hủy! (đọc tại Qidian-VP.com)

Một đám thiếu niên đứng bên cạnh một thiếu niên khác, vẻ mặt khó chịu, hỏi.

- Ta đang hỏi ngươi, sao không trả lời? Ngươi là bị câm sao?

Ảnh Tông tồn tại mười vạn năm, có rất nhiều cổ tiên, trong tay truyền thừa vô số, trải dài các loại lưu phái, nhưng mà, cũng không phải lưu phái nào cũng có.

Bất quá, cũng không thể phủ nhận, họa đạo là lưu phái cực kì hiếm có cùng bí ẩn, có thể nói ngoài người khai sáng, không ai tu hành lưu phái này.

Một nữ sinh ngồi trong góc lớp, lặng lẽ liếc mắt nhìn về phía đó, lại chỉ im lặng cúi đầu tiếp tục viết.

- Là ai bắt nạt đệ đệ ta?

Ở cách đó không xa, một cậu thiếu niên trong tay cầm gậy gỗ luyện kiếm, ánh mắt hơi liếc về phía bên này, nhưng cuối cùng vẫn là im lặng, tiếp tục luyện kiếm.

Họa đạo, trí đạo, hồn đạo, luyện đạo, trụ đạo, tinh đạo, tín đạo, vận đạo, lôi đạo, kim đạo, mộc đạo, thủy đạo, viêm đạo, thổ đạo, trận đạo, nô đạo, lực đạo, cốt đạo, hư đạo, huyết đạo.

Phương Chính lại thở dài, khẽ lắc đầu.

- Chỉ đáng tiếc...

Nhưng Nghiễn Thạch lão nhân không ngờ, chính mình ngày hôm nay lại nhìn thấy một họa đạo cổ sư. Cái này không khỏi làm lão nghĩ, liệu có thể áp dụng họa đạo vào đại kế hay không?

Phía sau, là một loạt các loại cổ phương, sát chiêu, bao gồm cả bookmark truyền tin, vạn vật đồng họa, bước nhảy alpha các loại sát chiêu, cùng với s·ú·n·g cổ, băng đ·ạ·n cổ, con mắt do thám, dung họa cổ các loại cổ phương.

...

- Cậu cũng là con gái mà, sao không mặc váy?

...

Nghiễn Thạch lão nhân thật sự có chút hoài nghi nhân sinh của chính mình.

- Thật là làm cho người ta muốn vẽ lại!

- Cái đó...

- Bảo vệ? Hắn ta cần chắc. Ngươi thử lên đi, xem có bị hắn đánh đến phụ mẫu nhìn không ra không?

- Không nghĩ tới, cư nhiên lại là thiên ngoại chi ma!

Trên một bãi cỏ, một đám trẻ con quay quanh một cậu bé, dùng đất bùn ném vào người cậu, cười nhạo.

Mười bốn lưu phái còn lại, có mười ba lưu phái đạt đại sư. Mà cao nhất, chính là họa đạo, cấp bậc chuẩn tông sư, chỉ cách tông sư một bước.

...

...

...

Một nhóm nữ sinh đang đứng nói truyện, nhìn về một nữ sinh khác cười nhạo.

Mảnh phúc địa này một mảnh thanh bình, bầu trời trong xanh, mặt đất tràn đầy hoa cỏ.

Phương Chính đối với việc này cũng không để ý, bởi hắn biết rất rõ, chính mình là tránh không khỏi. Mà ký ức bị mất đi, cũng nói cho hắn biết, đây là thủ đoạn ứng đối mà hắn đã tỉ mỉ chuẩn bị.

Phàm là lục chuyển cổ tiên, cảnh giới lưu phái chủ tu cũng chỉ là đại sư, bắt đầu chọn lưu phái phụ tu. Đương nhiên đây là bình thường, đối với một số thiên tài, cái này sẽ có khác. Nhưng thông thường khác biệt không quá lớn.

...

Bất quá, quá trình sưu hồn còn chưa kết thúc.

...

Một cậu thiếu niên đứng trước mặt một có bé, đanh mặt nhìn đám trẻ con trước mặt, nói.

Cho dù là mười vị tôn giả trong lịch sử, cũng chỉ có thể lợi dụng, nhiều nhất là làm nó b·ị t·hương.

Vật vượt ngoài quy tắc thiên địa. Hệ thống. Thiên đình. Thiên ý. Túc mệnh cổ. Nghĩa Thiên sơn đại chiến. Đại thời đại. Ngũ vực loạn chiến. Túc mệnh chiến. Thiên ngoại chi ma hoàn chỉnh. Túc mệnh cổ bị hủy...

Lão không cần Phương Chính phải nói cái gì cả, bởi vì cái gì cần, lão trực tiếp lấy là được.

Là một thất chuyển cổ tiên, còn là trí đạo cổ tiên, lão biết rõ tu hành lưu phái có bao nhiêu khó khăn.

Một cậu bé bàn bên cười nhạo.

Đùa gì a!

Nghiễn Thạch lão nhân kinh hãi rồi!

- Nhìn cái gì? Đồ mặt lệch!

Một đám học sinh nói chuyện với nhau.

...

Bởi vì hắn biết, nơi này đối với hắn, chính là thảm cảnh. Vào thì dễ dàng, nhưng muốn ra, e là khó.

...

- Ta nói thật, tên này càng lúc càng đáng sợ. Ta bắt đầu không muốn đến gần hắn.

Tỉ như họa đạo, Ảnh Tông là không có bất cứ truyền thừa nào.

Hiện tại nhìn thấy vẻ mặt hơi biến đổi của Nghiễn Thạch lão nhân, khóe môi Phương Chính hơi vễnh lên, như có như không mỉm cười, hỏi.

Đây, là việc một người tu hành mười mấy năm có thể làm được?

Đôi mắt tối đen không có tròng trắng của lão, lúc này nhìn chằm chằm Phương Chính.

Lấy Phương Nguyên tới nói, hắn kiếp trước là lục chuyển cổ tiên, gần tiếp cận thất chuyển. Nhưng chỉ có cảnh giới chủ tu là huyết đạo cấp tông sư, ngoài ra thêm hai cái phụ là nô đạo, luyện đạo cấp đại sư.

- Làm như nó đẹp lắm không bằng.

Nghiễn Thạch lão nhân không nói gì, vỗ vai Phương Chính một cái, trực tiếp sưu hồn.

Lão trong lòng khẽ giật mình, tâm tư có chút biến chuyển, nghĩ tới một chút việc.

- Ai cho phép mấy đứa ăn h·iếp em gái anh?

Nhưng là, trải qua cũng rất là tương tự. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong một cái lớp học, một cô bé khả ái trong bộ đồng phục áo trắng váy xanh, nở nụ cười hỏi.

Nhất là trong khoảng mô phổng lưu phái khác, nếu biết cách phát huy cùng vận dụng, chỗ có thể dùng tuyệt đối không ít.

Bởi truyền thừa họa đạo, từ trước đến nay chỉ có duy nhất một người để lại, thì phải là Nguyên Liên Tiên Tôn.

...

- Tao nghe nó nói nhiều chuyện lắm, hở chút là đi nói xấu người khác.

Phương Chính thông qua bức họa rời khỏi phúc địa Đồ Thiên, đi tới một mảnh phúc địa khác.

Chỉ là càng về sau, hai phần ký ức càng tách ra.

Một đám trẻ con đứng trên bãi cỏ, đối với một cậu bé đánh. Một người trong đó nói.

- Nhìn kìa, còn đi học. Đúng là không biết xấu hổ.

- Hừ, các ngươi nhát gan như vậy làm gì? Hắn cũng đâu phải là tên Phương Nguyên kia, sẽ không có ai ra mặt bảo vệ hắn.

Nhân vật nữ càng trở nên trầm mặt, lặng lẽ sống qua ngày, lặng lẽ kiên trì, cũng lặng lẽ chịu đựng.

- Đúng là như vậy!

Nghiễn Thạch lão nhân đứng ở bên cạnh, mỉm cười gật đầu.

- Nó mặc váy thì ai mà coi!

Những thứ này, đều làm cho Nghiễn Thạch lão nhân không nói nên lời.

Trong chớp mắt, Phương Chính cảm nhận được, toàn bộ ký ức của mình như một cuộn phim tua nhanh. Chỉ là cuộn phim này có nội dung vô cùng hỗn loạn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25: Ngài hài lòng sao?