Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Nàng?
Nghiễn Thạch lão nhân cũng không có để ý hai người họ, trong mắt lão, hai người này chẳng khác con kiến cỏ là bao. Nhưng ngược lại, Phương Chính thì rất có ý tứ.
Con người trời sinh ra, chỉ có một xác một hồn. Nhưng hiện tại, Nghiễn Thạch lão nhân lại nói cho hai người, Phương Chính có đến hai linh hồn.
Nhưng sau khi đọc được nội dung của sát chiêu bước nhảy alpha, lão không đề phòng là không được.
Linh hồn vốn không thể phát ra âm thanh, trên cơ bản sẽ chỉ có Phương Chính nhờ vào Tiểu Thiên nghe được tiếng Lạc Hành.
Nhưng ngay sau đó, Nghiễn Thạch lão nhân cau mày.
Chương 26: Nàng?
Lạc Hành lúc này thôi bay loạn, hắn bắt chéo chân, ngồi lơ lửng trên không trung, chống cằm nhìn xuống ba người, nói.
Nghiễn Thạch lão nhân nhìn thoáng qua Lạc Hành, lại chuyển sự chú ý sang Phương Chính.
Lạc Hành cứ nói mình ăn nhờ ở đậu, nhưng mà đã hai tháng rồi, thân thể đều do hắn làm chủ, bản hồn căn bản chen không ra.
- Thực có lỗi.
Có thể nói, bước nhảy alpha chứa đựng tinh túy của họa đạo, lấy họa đạo làm ra thủ đoạn của vũ đạo. Mượn nhờ Không huyệt, bỏ qua khoảng cách để đi tới một nơi khác.
Phương Chính nhìn Lạc Hành, bất đắc dĩ gọi.
Mà ba người Phương, Thanh, Dược lúc này đang ngồi tựa lưng vào vách tường, vừa nhìn Lạc Hành, vừa trò chuyện.
Phương Chính cười như không cười, hỏi.
Lạc Hành hơi nheo lại hai mắt, nụ cười trên môi thu lại, nét mặt trở nên rất lãnh đạm.
Mà với mấy người Lạc, Phương, Thanh, Dược, tầm mắt hơi chuyển một chút, bốn người đã bị giam vào chung một cái mật thất. Cũng không có dây trối hay xiềng xích gì, thậm chí là không khiếu cũng không bị chấn áp, chỉ có cổ trùng là dùng không được mà thôi.
Thanh Thư và Dược Hồng vẻ mặt chợt hiểu, xong lại chuyển sang không ngờ.
Hiện tại, lão đã không cần cái gì mà Phương Nguyên, cái gì mà định tiên du. Lão chỉ cần mấy cái tin tức cụ thể về các đại sự kiện trong đầu Lạc Hành, nhất là về việc túc mệnh cổ bị hủy.
- Ngươi bớt nghịch đi được không, cũng không phải lần đầu ngươi ở trạng thái này.
Hắn nói xong, còn khen Nghiễn Thạch lão nhân một câu.
Lạc Hành không phải không xem chính mình là nữ, mà là vẻ ngoài không cho phép hắn tỏa ra nữ tính. Mà cũng vì vẻ ngoài, nên khiến rất nhiều người không xem hắn là nữ, vì vậy hắn phải quên đi giới tính của bản thân.
- Hảo thủ đoạn!
Nói xong, lão vận dụng một cái phàm cấp sát chiêu, hướng Phương Chính chợp một cái, lại hơi kéo về phía mình.
Phương Chính im lặng không đáp, mà đổi lại, hai người Thanh Thư và Dược Hồng thì giật mình.
Kỳ thực Nghiễn Thạch lão nhân cũng không để ý xem bọn họ có dùng cổ trùng hay không, dù gì cũng không làm nên sóng gió gì.
Nhưng sau khi sưu hồn Phương Chính xong, lão chợt nhận ra. Phương Chính là yêu nghiệt gấp mấy lần hiểu biết của Thanh Thư cùng Dược Hồng. Đồng thời, cũng chẳng có cái lòng tốt muốn cứu người nào ở trong hắn.
- Lạc Hành, đệ rốt cuộc là làm sao?
Lão thậm chí đã thử tiêu diệt bản hồn, cũng là bó tay không có cách nào. Cái này không làm lão tức giận, chính là không thể nào.
- Nha, là như vậy sao?
Ngoài Phương Chính cùng Nghiễn Thạch lão nhân, còn có vị cổ tiên thần bí, cùng với hai người Thanh Thư và Dược Hồng.
Nghiễn Thạch lão nhân thử vài thủ đoạn, như cũ không thể chạm được bản hồn, nhịn không được khen một tiếng.
Phương Chính nghe xong, khóe môi có chút giật giật.
Mà lúc này, Nghiễn Thạch lão nhân đã lần thứ tư tiến hành sưu hồn Phương Chính. Bất quá lần này lão không nhắm vào Lạc Hành, mà chuyển hướng sang bản hồn.
Với Phương Chính, hai người này còn sống thì tốt, c·hết cũng không vấn đề.
Trước đó, Phương Chính thông qua sát chiêu bước nhảy alpha đi vào phúc địa Sinh Tử, lão cũng không có nhìn hắn, đã lập tức tiến hành sưu hồn.
Mà hai người Thanh Thư, Dược Hồng cũng không còn hôn mê. Trong lúc chờ Phương Chính tới đây, cả hai đã b·ị đ·ánh thức.
Trí đạo cổ tiên tuy có thể suy tính được rất nhiều thứ, nhưng nếu tình báo có sai lầm, thì phán đón cũng sẽ có sai lầm. Nếu không phải tận mắt gặp được Phương Chính, Nghiễn Thạch lão nhân quả thật đã đón sai về con người hắn.
Nghiễn Thạch lão nhân thử rất nhiều biện pháp, cuối cùng nói, trong giọng nói ẩn ẩn hiện lên một chút tức giận.
Nhất là khi thông qua sưu hồn Thanh Thư, Dược Hồng biết được Phương Chính có chỗ hơn người, cũng là có ý mời chào làm môn hạ Ảnh Tông. Để hắn trở thành sư đệ của Cừu Cửu cũng không tệ chút nào.
Phương Chính hơi giật mình, hắn chợt nhận ra, chính mình đã nói sai một vấn đề.
Lạc Hành thấy Nghiễn Thạch lão nhân nhìn mình, hơi nhún vai cười trừ, cũng không có phản ứng gì.
Lão lại sưu hồn lần thứ ba, kết quả không hề sai biệt. Có chăng, chính là ký ức của Phương Chính sau ba lần bị sưu hồn đã cơ bản được sắp xếp lại, không còn hỗn loạn như lần đầu.
Nghiễn Thạch lão nhân lúc này thu tay, đánh giá nhìn lại Phương Chính.
Ban đầu lão gọi tĩnh hai người Thanh Thư và Dược Hồng, nguyên nhân cũng là vì Phương Chính.
Thay lời khác nói, là không ai xem Lạc Hành là nữ, cho nên hắn cũng xem chính mình là nam.
- Đúng vậy a. Ta nguyên bản là nữ, nhưng sau khi chui vào cơ thể đó, trải qua thời gian dài, bộ dạng của linh hồn cũng liền tự đắp nặn theo hình dạng của thân thể. Mà ta cũng không để ý tới cái này lắm, cho nên cũng mặc kệ. Cơ mà, không ngờ ngươi vậy mà lại gọi ta bằng "nàng".
Nghiễn Thạch lão nhân hừ lạnh, hơi vung tay, đem Phương Chính, Thanh Thư, Dược Hồng cùng với Lạc Hành giam lại, bản thân lại quay về chỗ bế quan của mình.
- Gọi ta Phương Chính, đó mới là Lạc Hành
Lạc Hành cứ như vậy, bị trực tiếp lôi ra ngoài!
Hai người nhìn lại Lạc Hành, có chút không biết nên nói gì.
- Ngươi vậy mà lại có hai linh hồn!
Biết đâu giây tiếp theo, Nghiễn Thạch lão nhân suy tính ra về việc túc mệnh cổ bị hủy, liền quay lại trực tiếp đem Phương Chính bóp c·hết.
Không cần vận dụng cổ trùng cũng có thể bay, rất khiến hắn thích thú.
- Tính, vẫn là không nên cùng tên điên so đo.
Nếu nói trong tay Phương Chính sát chiêu nào đáng sợ nhất. Vậy đáp án tuyệt đối không phải là lôi minh hay là vạn vật đồng họa, mà chính là bước nhảy alpha.
- Cái kia, cổ tiên đại nhân, ngài hài lòng sao?
Phương Chính thở dài bất lực, chuyển mắt nhìn qua hai người Thanh Thư, Dược Hồng.
- Năm ta năm tuổi, trong một đêm mưa xuân, Lạc Hành đột nhiên xuất hiện, sau đó rơi vào thân thể ta. Từ đó đến này, ta và nàng luôn sống cùng cơ thể. Đại khái chính là như vậy.
Nghiễn Thạch lão nhân không nói gì, lần thứ hai sưu hồn.
- Có ý tứ!
- Hừ!
Phương Chính đi đến nơi này, căn bản là biết bản thân hết đường chạy trốn, ngoan ngoãn nghe lời sẽ bớt đau đớn hơn phản kháng, cho nên ngoan ngoãn. Còn về Thanh Thư và Dược Hồng, hắn chưa từng để ý tới.
Mà về phần Lạc Hành, hắn bị Nghiễn Thạch lão nhân giữ trong tay, nhưng lại rất kiên định, còn có dư lực nhìn lại chính mình, sau đó nở nụ cười.
Có Tiểu Thiên che trở, Nghiễn Thạch lão nhân vô pháp chạm tới bản hồn, vô pháp sưu hồn hắn.
Đường đường một vị cổ tiên, phân thân một vị tôn giả, bản thể còn là người khai sáng hồn đạo, kết quả lại không có biện pháp với linh hồn của một cổ sư phàm nhân.
Mặc dù Lạc Hành hiện tại là linh hồn, trạng thái cũng không tốt, nhìn khá mơ hồ. Gương mặt nhìn cũng không được rõ ràng, nhưng hình thể, nhìn thế nào cũng là cơ thể nam nhân.
- Bất quá, lão phu cũng không phải là không có cách.
Lão có thể phát hiện ra bản hồn đang ở đó, nhưng lại không có cách nào chạm được vào hắn, càng đừng nói tới sưu hồn.
Nghiễn Thạch lão nhân mặc dù là cổ tiên, nhưng cũng không phải là dạng không để ai vào mắt. Ngược lại, lão đối với người có tài ôm tâm tình thưởng thức.
Thanh Thư và Dược Hồng vẻ mặt dại ra, nhìn lại Lạc Hành. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Chính lảo đảo lui về sau mấy bước, thân thể đột nhiên trở nên có phần trống rỗng, hắn ánh mắt mong lung, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Trên mặt liền lặp tức hiện lên vẻ kiên dè, thậm chí là có chút sợ hãi.
Thanh Thư suy tư một lúc, hỏi.
Hiện tại nghe một câu này của Nghiễn Thạch lão nhân, hai người không giấu được sự kinh hãi.
Nếu mà đem nó kết hợp với vạn vật đồng họa, mượn nhờ đạo ngân trong thiên nhiên...
Nhưng trong mật thất lại được Nghiễn Thạch lão nhân để lại thủ đoạn, có thể giúp linh hồn phát ra âm thanh. Mục đích muốn mượn cuộc trò chuyện giữa bốn người để lấy thêm thông tin. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói xong, hơi hướng mặt ra dấu với hai người về phía Lạc Hành.
Lão đưa tay, vận dụng thủ đoạn, tiến hành sưu hồn bản hồn. Nhưng là, vẫn thất bại.
Lão muốn tiến hành suy tính. Với năng lực của lão, không tin không thể tính ra được cái gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Chính cười khổ, nói.
Cũng may lão cẩn trọng, không có lập tức diệt trừ hắn, bằng không hiện tại liền xem như một chút tin tức cũng không lấy được.
À không, là đem Lạc Hành bóp c·hết, bởi yêu nghiệt là Lạc Hành chứ không phải Phương Chính. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bất quá, đó là tương lai, Phương Chính hiện tại làm không được. Mà tương lai, thì ai mà nói trước được chứ.
Dược Hồng hỏi.
Còn may là đây chỉ là phàm cấp sát chiêu, còn có thể áp chế cổ trùng để ngăn chặn phát động. Nếu mà là tiên cấp sát chiêu, Phương Chính muốn chạy, cho dù là ai cũng bắt hắn không nổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Chính lúc này tránh đi ánh mắt lãnh đạm của Lạc Hành, nhỏ giọng nói.
- Chỉ có bản thân ngươi mới không xem chính mình là nữ thôi!
Nghiễn Thạch lão nhân không cần dùng tới thủ đoạn trí đạo để suy tính, chỉ bằng đầu óc bình thường của mình, lão cũng có thể nói, Phương Chính chính là tiến có thể công, lui có thể thủ, mà không được thì có thể chạy, thuộc loại cực kì khó chơi.
- Việc gì đã xảy ra giữa hai người?
Trong đình nhỏ ven hồ này, cũng không phải chỉ có hai người Phương Chính cùng Nghiễn Thạch lão nhân, mà tính luôn hai người, ở đây có năm người.
Thật lòng mà nói, Lạc Hành yêu nghiệt đến mức, khiến một vị cổ tiên như Nghiễn Thạch lão nhân phải có tâm đề phòng.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt của Thanh Thư và Dược Hồng, một cái bóng màu trắng xám xanh bị lôi ra khỏi người Phương Chính.
- Không cần để ý ta, cứ nói cho họ biết cũng không sao. Dù sao ta là ăn nhờ ở đậu, cũng không phải chủ nhà, không có quyền ngăn cản. Ân, lão nhân gia này thật chu đáo!
Kết quả, lần này cùng lần trước giống nhau.
Phương Chính lại ném cho Lạc Hành ánh mắt bất đắc dĩ, nói.
Hiện tại, sau khi nhìn lại Phương Chính, lão không khỏi lại lần nữa ngoài ý muốn.
Hai người không ngờ, chính là trong thân thể Phương Chính vậy mà lại tồn tại linh hồn của một cô gái. Quan trọng nhất là, mười mấy năm qua, cũng không nhìn thấy một điểm nữ tính nào trên người Phương Chính, thậm chí, còn có chút ngầu.
Mà Lạc Hành hiện tại, hắn còn hồn nhiên lượn qua lượn lại, cảm thụ cảm giác nhẹ nhàng bay bỏng của hình thái linh hồn.
Vì vậy, gọi tĩnh hai người Thanh Thư, Dược Hồng, cũng là một dạng đối với Phương Chính tỏa ra thiện ý. Đồng thời, cũng là đánh vào "lòng tốt" của Phương Chính, bắt người tất cứu, sẽ khiến hắn ngoan ngoãn đi vào khuông khổ.
Đây cũng là lý do bốn người bị giam cùng một chỗ.
Lạc Hành nghiêng đầu nhìn lại, mỉm cười, đáp.
- Nàng?
Ánh mắt Nghiễn Thạch lão nhân lại lần nữa chuyển về phía Lạc Hành.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.