Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27: Thiên ngoại chi ma hoàn chỉnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Thiên ngoại chi ma hoàn chỉnh


Phương Chính hơi do dự, hắn hiểu ý đồ của Thanh Thư, cho nên cũng hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói.

Qua một phen suy tính, lão có thể cho ra được không ít kết luận.

Thấy hai người cau mày, Phương Chính đại khái đoán ra ý nghĩ của cả hai, liền giải thích. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng mà, lão biết, cái truyền thừa này cho Lạc Hành biết được một số sự kiện trọng đại của tương lai. Này đó sự kiện trải khắp ngũ vực, tỉ như đại thời đại, ngũ vực loạn chiến...

- Nếu hai linh hồn trong cùng một cơ thể, có khi nào xảy ra trường hợp người này đột nhiên can thiệp vào hành động của người kia, gây ra cản trở không?

Túc mệnh cổ, nắm giữ số mệnh của vạn vật chúng sinh trong cổ giới!

Mà lúc này, ở một bên khác.

Đương nhiên, chỉ bằng một đời trước, cũng không đủ. Còn phải cộng thêm hai mươi năm ở đời này, và thời gian dài đằng đẵng không biết đã qua bao lâu trong không gian linh mệnh.

- Hai người biết chúng ta hiện tại đang ở đâu không? Chúng ta đang ở trong một cái phúc địa. Vậy phúc địa là cái gì? Chính là một mảnh trời đất tách biệt với nơi chúng ta vẫn hay sống. Mà quan trọng nhất, phúc địa chính là một cách gọi khác của tiên khiếu.

Muốn tổn thương túc mệnh cổ, chỉ có hai phương pháp. Một là lợi dụng ái tình cổ, kết hợp thực lực cường đại, giống như Hồng Liên Ma Tôn đã từng làm. Hai là phải có một vị thiên ngoại chi ma, thực lực cường đại mới có thể làm.

Túc mệnh cổ vì vậy không trối buộc được hồn phách của họ, nhưng lại có thể ước thúc thân thể họ.

- Ban đầu là Lạc Hành làm chủ thân thể. Về sau chia đôi, mỗi người nửa ngày.

- Cái gì là tiên khiếu? Vậy thì đó chính là không khiếu. Cổ sư khi thành tựu cổ tiên, không khiếu sẽ phát sinh biến đổi, hình thành nên một mảnh trời đất, chính là phúc địa, được gọi là tiên khiếu. Cổ tiên đối với tiên khiếu của mình, nắm rõ trong lòng bàn tay, cũng giống như cổ sư như chúng ta hiểu rõ không khiếu của chính mình.

Nói thật, cả hai càng hỏi, lại càng thấy chính mình như rơi vào sương mù, mà sương mù này lại càng ngày càng trở nên dày đặc.

Trong mắt Lạc Hành, Phương Chính đã thật sự trưởng thành rồi. Còn biết đắng đo cái gì nên, cái gì không nên. Mà nhìn cách Phương Chính thể hiện, Lạc Hành cũng nhìn ra, Phương Chính hiện tại biết rất rõ tình cảnh của bọn họ, cũng biết nên làm sao để ứng đối.

Thứ hai, lão tính ra, Phương Chính và Lạc Hành có một cái truyền thừa. Tạm gọi truyền thừa, bởi lão cũng không biết chính xác đó là gì.

Bất quá, cả hai cũng không có hỏi gì về việc này. Bởi nhìn vẻ mặt, hai người biết là dù có hỏi thì Phương Chính với Lạc Hành đều sẽ không có trả lời. Đã vậy còn không bằng làm như không biết liền tốt lắm.

Cho dù tình báo không đủ, lão không biết cụ thể công dụng của hệ thống, nhưng có thể bồi dưỡng ra một yêu nghiệt như vậy, chắc càng là thứ yêu nghiệt.

Túc mệnh cổ bị hủy!

Nhưng đó là bình thường suy tính.

Hai người còn tưởng, Lạc Hành là làm chủ cơ thể từ nửa đêm đến nửa trưa. Không nghĩ tới, vậy là lại là ngược lại.

Bất quá, cũng khó trách.

Cũng có nhắm vào một vực, ví như Nghĩa Thiên sơn đại chiến ở Nam Cương. Vương đình chi tranh ở Bắc Nguyên. Đại hội luyện cổ ở Trung Châu...

- Nghĩa Thiên sơn đại chiến, thiên ngoại chi ma hoàn chỉnh...

Phương Chính gật đầu.

Bất quá nói lại, an bày của Lạc Hành là cái gì a?

Mặc dù trước đây từng nghe về cổ tiên, nhưng đây là lần đầu tiên, hai người nghe giới thiệu tới.

Túc mệnh cổ ước thúc thế gian vạn vật, phàm là sinh vật sinh ra ở cổ giới, đều bị túc mệnh trối buộc.

Nhưng mà, trên quan hệ thân nhân, bạn bè, thì Thanh Thư và Dược Hồng thích Phương Chính hơn. Còn trên quan hệ chủ tớ, cấp trên cấp dưới, thì có vẻ Lạc Hành lại thích hợp hơn.

Đó cũng là lý do hắn tu hành hai mươi mốt lưu phái, nhưng chân chính vận dụng chỉ có họa, lôi, luyện, trí bốn cái. Mấy cái khác cũng chỉ là ngẫu nhiên cần thiết mới dùng tới. Phần lớn cũng là áp dụng cho suy tính cổ phương, suy tính sát chiêu bổ trợ. Chân chính ra tay bằng lưu phái khác là không thấy, ngay cả cổ trùng đều không có được một bộ hoàn chỉnh.

Túc mệnh cổ không thể trối buộc thiên ngoại chi ma!

Nhưng là, sâu thẫm trong thâm tâm hắn, cũng biết rõ chính mình không hề khác Lạc Hành. Chỉ là trong lúc nhất thời, hắn không thể tiếp nhận sự thật này.

Mà Phương Chính lúc này cũng không có nhiều chú ý tới Lạc Hành. Sự chú ý của hắn chủ yếu đặt ở hai người Thanh Thư, Dược Hồng.

Hắn muốn thông qua việc này, xác định tính cách của Phương Chính với Lạc Hành.

Cũng may là chưa bị ảnh hưởng đến mức nói một đằng, làm một nẻo. Cũng chưa tới mức trong đầu thì tính toán logic, mà nói ra lại chỉ nói có câu mở cùng câu kết, đoạn giữa bay màu mất tiêu.

Lạc Hành ban đầu còn lo lắng, chính mình quên nhiều thứ như vậy, vạn nhất không kịp nhắc nhở, để Phương Chính bại lộ tin tức quan trọng gì đó thì bọn họ c·hết chắc.

Bởi vì những thiên ngoại chi ma tới đây, đều là dạng hồn xuyên. Nghĩa là linh hồn xuyên qua, nhập vào một cái thân thể nào đó ở thế giới này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Suy xét kỹ mà nói, Phương Chính là lớn lên trong sự dạy dỗ toàn phương diện của Lạc Hành. Từ lúc năm tuổi, đến nay cũng bước qua tuổi hai mươi lăm.

Bất quá, Nghiễn Thạch lão nhân cũng không để ý mấy việc này.

Hai người là dùng chung một thân thể, chia sẽ ký ức cho nhau. Có thể nói, ngoài bản thân ra, đối phương là người hiểu rõ mình nhất. Nếu là cùng chiến tuyến thì không sao, nhưng nếu là đối địch, vậy thì nguy to.

Nghe thấy Phương Chính nói, Thanh Thư và Dược Hồng thoáng cau mày. Mà Lạc Hành lại hơi nhướng mày, khóe môi không khỏi treo lên ý cười.

Nghiễn Thạch lão nhân đã thử tính toán bình thường, câu trả lời lão nhận được là không thể nào.

Thanh Thư hỏi.

Bất quá, Phương Chính trưởng thành, đại biểu hắn càng nguy hiểm. Nguy hiểm đối với Lạc Hành.

- Đó là đương nhiên! Cho nên ta và Lạc Hành thường là thống nhất trước mới làm, hoặc là lợi dụng ngăn cách để giảm bớt việc đó. Mà chủ yếu thời gian đều là dùng ngăn cách, chỉ có trường hợp đặc biệt mới phải nhường nhịn nhau.

Cái này cũng chính là nói, hắn chỉ có lý thuyết xuông, không có thực hành. Một khi cùng một người có cảnh giới lưu phái tương đương giao chiến, Phương Chính sẽ nằm ở thế yếu.

Hai mươi năm cuộc đời, giờ giờ khắc khắc bên cạnh nhau. Hắn không giống Lạc Hành, còn có thể giống ai?

Trong mật thất, Nghiễn Thạch lão nhân ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, chậm rãi mở hai mắt. Trong ánh mắt đen kịt của lão lúc này tràn ngập tinh quang, lấp lánh như một dãy ngân hà lộng lẫy. Bất quá, những tinh quang này đang nhanh chóng biến mất. Rất nhanh, đôi mắt của lão đã trở lại đến kịt không có tròng trắng như ban đầu.

Khi Nghiễn Thạch lão nhân kết hợp với từ khó thiên ngoại chi ma hoàn chỉnh để tính, vậy việc túc mệnh cổ bị hủy là hoàn toàn có khả năng.

Đó là, làm sao để nhúng tay vào hệ thống của Lạc Hành.

Phương Chính lắc đầu, trong lòng tự phản bác.

Nghiễn Thạch lão nhân lẩm bẩm, mày ninh lại thành cái dấu ngoặc đáp.

Thanh Thư và Dược Hồng hiểu ra, chẳng trách bọn họ luôn cảm thấy cứ tới nửa đêm hay tới nửa ngày, Phương Chính giống như biến thành người khác. Thì ra đây không phải chỉ là cảm giác, mà chính là thật sự đổi người.

Nghĩ đến chính mình giống Lạc Hành, Phương Chính không tự chủ được nhớ đến lúc luyện họa bì cổ, đột nhiên trong lòng lạnh buốt, lạnh đến mức không khỏi đánh cái rùng mình.

Đương nhiên phải nói, loại tâm tư này của Phương Chính, là đến từ Lạc Hành. Mà loại tâm tư này ở Lạc Hành cũng không kì quái. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ở nơi này, mỗi một cành cây, mỗi một ngọn cỏ, hay là mỗi một con côn trùng nhỏ bé, đều không thể tránh khỏi sự phát giác của cổ tiên. Cho nên, hiện tại nhìn như chỉ có bốn người chúng ta, nhưng kỳ thực, toàn bộ những gì chúng ta đã, đang và sẽ nói, đều bị nghe sạch không sót từ nào. Cho nên, ta chỉ có thể nói cái không làm ảnh hưởng đến an bày của Lạc Hành.

Phương Chính nhìn sắc mặt hai người lúc kinh hãi, lúc nghi hoặc, chỉ có thể cười khổ một chút.

Cái lão để ý là những việc khác.

- Chẳng trách...

Lạc Hành đời trước c·hết ở· t·uổi hai mươi, còn rất trẻ, nhưng sáu tuổi hắn đã bắt đầu làm việc, cho dù là việc nhỏ nhặt, nhưng cũng kiếm ra tiền.

- Vậy ai thời gian nào?

- Vậy, thời gian dài như vậy, hai người làm sao cùng sống?

Phương Chính khẽ lắc đầu, hắn hơi trầm ngâm, lại nói.

Ít nhất phải nói, không có chiến lực cửu chuyển, khó mà lấy sức một người hay một cái tổ chức công phá tầng bảo vệ này.

Thanh Thư lại hỏi.

Những người như vậy chỉ có thể nói là nửa thiên ngoại chi ma.

Dựa vào hệ thống, Phương Chính và Lạc Hành không chỉ có thể sống cùng cơ thể, bù trừ cho nhau, hỗ trợ nhau. Mà nó còn cho Lạc Hành thời gian cùng cơ sở để học rất nhiều lưu phái.

- Không thể trả lời.

Chương 27: Thiên ngoại chi ma hoàn chỉnh

Cái đó liên quan đến thế lực đang bảo vệ túc mệnh cổ. Chỉ là tạm thời chưa nói tới thế lực này.

- Ngăn cách? Dùng cái gì làm ngăn cách?

Thanh Thư và Dược Hồng mờ mịt nhìn qua Lạc Hành, lại nhìn Phương Chính. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Từ nửa đêm đến nửa trưa là ta. Từ nửa trưa đến nửa đêm là Lạc Hành.

Nhưng đáng buồn là, thế gian nhiều thiên ngoại chi ma, lại không có ai là hoàn chỉnh.

Đời người ngắn lắm, khi con người không có cách nào tăng tuổi thọ, họ sẽ giành toàn bộ thời gian cho cuộc sống của mình. Và cứ như vậy, họ tiếp xúc xã hội nhiều hơn, họ trưởng thành nhanh hơn.

Nhưng hiện tại xem ra, hắn là lo thừa.

Muốn thành một thiên ngoại chi ma hoàn chỉnh, cần phải là một linh hồn xuyên qua, cùng một thân thể không phải do cha sinh mẹ đẻ.

Thanh Thư và Dược Hồng nhất thời chấn động.

- Kỳ thực cũng không phải là bí mật trọng đại gì, đại khái là từ một thứ nằm ngoài quy tắc thiên địa, ta và Lạc Hành gọi là hệ thống. Bất quá, nơi này không được bí mật, nên cũng không thể nói rõ được.

Nếu đổi lại là người khác, sợ chừng lúc này đã bành trướng, nghênh ngang tự đắc, cuồng ngạo lên mặt khắp nơi.

Thứ nhất, thứ mang lại cổ trùng cho Lạc Hành, thứ bảo vệ Phương Chính khỏi sưu hồn, thứ giúp Lạc Hành che giấu ký ức, chính là vật nằm ngoài quy tắc thiên địa, được gọi là hệ thống.

Hắn bước vào xã hội quá sớm, hắn nhận thức được thế giới cay nghiệt cũng quá sớm. Hắn trải qua cũng không ít này nọ. Mới làm nên một kẻ tâm tư thâm trầm như hiện tại.

Thanh Thư và Dược Hồng nhìn nhau, có chút khó hiểu vì cái gì Phương Chính lại đột nhiên xin lỗi.

Lạc Hành có quá nhiều thời gian để suy ngẫm, suy ngẫm về tu hành, về kế hoạch, xong cũng suy ngẫm về chính mình, về nhân sinh của bản thân.

Hai linh hồn bù trừ cho nhau, mới làm nên một con người mà Thanh Thư và Dược Hồng xem trọng. Một người vừa lí trí, cũng vừa tình cảm.

Hắn phát hiện, chính mình giống như bị ảnh hưởng bởi Lạc Hành. Cứ thích nói chuyện ngắt khúc, gây khó hiểu cho người khác. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Không, sẽ không. Ta sẽ không bệnh hoạn giống nàng.

Phương Chính đáp, lý do cụ thể trong đó hắn không có nói. Dù gì cũng là mặt xấu của bản thân, nói ra cũng rất ngại ngùng.

Vì cái gì phải là thực lực cường đại?

Trên cơ bản, tính khả năng của việc này chia làm hai. Một là không thể nào. Hai là có thể làm được.

Giới thiệu này không tính là chi tiết, nhưng cũng đủ để cả hai mở mang tầm mắt không thôi. Hơn hết, đối với cổ tiên càng thêm kính sợ.

Thanh Thư và Dược Hồng hơi nhìn lại Lạc Hành.

Theo thời gian, cảm xúc của hắn nhạt dần, tâm tư cũng càng trở nên thâm trầm.

Cô gái này, thật là so với nam nhân còn muốn nam nhân hơn.

Hay ít nhất thì kẻ đó phải là nhục thân xuyên qua, mới có thể đảm đương vai trò thiên ngoại chi ma hoàn chỉnh.

Bất quá, cái này không chỉ không là sự yêu nghiệt của Lạc Hành giảm xuống. Mà ngược lại, nó cho thấy hắn mặc dù cường đại, nhưng tâm tư thâm trầm, biết bản thân thiếu sót chỗ nào, không ngừng cố gắng bù đắp vào.

Nhưng những thứ này, trong đầu Lạc Hành cũng chỉ có cái tên gọi, không có chi tiết. Bất quá cái này không phải là hắn không biết, mà là do ký ức bị động tay động chân, cố ý xóa bỏ tình báo quan trọng, chỉ chừa lại tên gọi như vậy.

Cơ mà, thế giới này là không có ngươi có nhục thân xuyên qua. Ít nhất là tới bản thể của Nghiễn Thạch lão nhân còn chưa nhìn thấy người như vậy.

Dược Hồng hỏi.

Thứ ba, cũng là cái quan trọng nhất.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Thiên ngoại chi ma hoàn chỉnh