Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28: Thẻ đánh bạc
Nghe đến đoạn này, Thanh Thư và Dược Hồng hiện lên vẻ nghi hoặc.
Nhưng Phương Chính cũng rất rõ ràng. Nghiễn Thạch lão nhân sưu hồn Lạc Hành là một ý, trong đó còn một ý khác, chính là muốn Phương Chính phải khai ra tình báo lão cần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tin tức lão nhận được không khác gì trước đây. Cái này thật làm lão có cảm giác chính mình vừa bị hung hăng đánh vào mặt.
Nhưng lão không tin, chính mình thật sự lấy không ra gì.
Nghiễn Thạch lão nhân cũng là đang có suy nghĩ kết minh, mượn minh ước khống chế lấy hai người họ.
Lão đường đường là thất chuyển trí đạo cổ tiên, cư nhiên vẫn bị hai tiểu tử này tính kế. Buồn cười nhất là, đây lại là dương mưu, trắng trợn dương mưu, nhưng chính lão vẫn không thể từ chối.
Vì vậy, lão bắt lấy Lạc Hành, lạnh nhạt nói
Nghiễn Thạch lão nhân nhìn Lạc Hành, hắn lúc này trong ảm đạm vô cùng, giống như đèn cạn dầu, sắp tắt đến nơi.
Nói xong, lần nữa sưu hồn.
Phương Chính nhìn hai người, chỉ về phía Lạc Hành nói.
Túc mệnh cổ hai người có nghe nói qua, chính là thông qua Nhân Tổ truyện.
Nghiễn Thạch lão nhân cũng không để ý, lần nữa b·ạo l·ực sưu hồn.
Ai mà không có cha mẹ? ai mà không được cha mẹ sinh ra? Không lẻ lại có người từ lỗ nẻ chui lên, hay từ trên trời rơi xuống?
Phương Chính vừa nói xong, một tiếng vỗ tay khẽ vàng lên, Nghiễn Thạch lão nhân đột nhiên xuất hiện trong mật thất, lão liếc nhìn Phương Chính, xong lại nhìn Lạc Hành, khen.
Phương Chính sau khi căn nhắc cùng sắp xếp lại từ ngữ, cũng liền bắt đầu nói đại khái về an bày của Lạc Hành.
Thanh, Dược trầm mặt, suy nghĩ về việc nhân đạo cổ trùng mà Lạc Hành nói.
Linh hồn của hắn run rẫy kịch liệt, dùng mắt thường cũng có thể thấy nó mờ đi nhanh chóng, lung lay như đèn dầu trước gió, tùy thời có thể biến mất.
Lấy thân phận cổ sư phàm nhân, muốn kết minh với tổ chức cổ tiên, đây quả thật là si tâm vọng tưởng. Nhưng lại có thể nói là đánh đúng yếu điểm của Ảnh Tông, chính là vì đại kế, có thể bỏ ra bất cứ cái giá nào, cho dù đó là sinh mệnh của bản thân.
Hắn lúc này cuộn tròn, ôm lấy hai chân, co thành một đoàn, ý thức cũng đã mơ mơ hồ hồ, rơi vào trạng thái hôn mê.
Ít nhất lão có thể nhìn ra, Lạc Hành đối với Phương Chính mà nói, chính là không có thì không được. Chỉ đáng tiếc cho lão, Lạc Hành nhịn rất tốt, mà Phương Chính nhịn cũng không phải kém. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà nhìn tình cảnh này, lão hiểu rất rõ. Hai tên tiểu tử này cho dù có c·hết cũng sẽ không giao ra toàn bộ. Ngược lại, ý đồ của cả hai cũng rất rõ ràng, chính là hợp tác cùng Ảnh Tông.
Đau! Cực độ đau đớn!
Phương Chính thấy Lạc Hành đã đủ điên rồi, thật không muốn hắn lại điên thêm nữa.
- Mà việc Lạc Hành nói tới, chính là sự kết hợp giữa thiên ngoại chi ma và người đào thoát khỏi số mệnh. Đại loại giống như linh hồn của hắn và thân thể của ta trở thành một khối thống nhất. Đương nhiên, đây chỉ mới là giả thuyết, còn chưa có gì để chứng minh loại người như vậy có thể tổn hại, thậm chí phá hủy túc mệnh cổ.
Trên người Nghiễn Thạch lão nhân có một con tiên cổ, gọi thiên cơ.
- Ngươi không cần cứ gọi ta là nàng, nghe rất là chướng tai.
Đúng vậy, đây là không thể!
- Mà thiên ngoại chi ma hoàn chỉnh, chính là một người vừa có linh hồn xuyên qua, vừa có thân thể không phải cha sinh mẹ đẻ.
- Bất quá, cái này cũng không phải là trọng yếu. Bởi vì ta và Lạc Hành đều biết, ai là thiên ngoại chi ma hoàn chỉnh. Nếu muốn hủy đi túc mệnh cổ, phải bảo hộ tốt người đó. Nếu không, cách tốt nhất là đem người đó g·iết c·hết, không cho phép trưởng thành. Chỉ cần như vậy, thế gian liền không ai có thể động vào túc mệnh cổ.
Nghiễn Thạch lão nhân lần này không ra tay trị liệu, mà chuyển mắt nhìn đến Phương Chính.
Hắn không có ký ức, cho nên dù có sưu hồn bao nhiêu lần, kết quả vẫn vậy.
Nhưng mà, muốn đoạt là đoạt không xong. Chỉ có thể trước tiên cưỡng ép lấy đi một phần, lại lợi dụ phần còn lại.
Nhưng khi hắn kêu đau, vậy nghĩa là hắn đã đau đến sắp không chịu được nữa. Kết quả sau cùng hoặc là bất tĩnh, hoặc là phát điên.
- Kẻ vốn phải c·hết nhưng còn sống, chính là người đào thoát khỏi số mệnh. Những người này, đã không còn chịu sự trối buộc của túc mệnh. Tuy nhiên, sẽ bị thế lực đang nắm giữ túc mệnh cổ t·ruy s·át. Loại t·ruy s·át này là tùy theo mức độ đánh giá của họ, mà cái đó thì ta không biết.
Khủng bố như vậy, vậy mà lại bị thiên ngoại chi ma hoàn chỉnh hủy diệt.
Hắn mặc dù không nỡ nhìn, nhưng hắn biết, Lạc Hành là túc chủ của Tiểu Thiên, Tiểu Thiên không mất, Lạc Hành sẽ không c·hết. Cho nên, tuyệt không được nói.
Phương Chính bị đôi mắt đen kịt của lão nhìn tới, đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh, giống như có gì đó nguy hiểm sắp xảy ra.
Vì vậy, để có thể có thêm tình báo, Nghiễn Thạch lão nhân là không tránh khỏi phải đi tìm bốn tên phàm nhân đang bị mình giam, nhất là Phương Chính cùng Lạc Hành.
Lạc Hành há miệng, nhưng lại không kêu ra tiếng, hắn đem âm thanh đau đớn của mình, nhiều lần từ cửa miệng nuốt ngược trở vào.
Mà loại tình trạng hiện tại, Phương Chính chỉ có thể nói, Lạc Hành điên chắc rồi.
Chương 28: Thẻ đánh bạc
Với Lạc Hành mà nói, dù ngươi có gào khàn cả giọng, đau vẫn là đau, nó vẫn ở đó không biến mất. Vậy cần gì phải kêu đâu? Như vậy chẳng khác nào đã đau lại còn làm mệt chính mình.
Mà ý đồ này, cùng Ảnh Tông có thể nói là không mưu mà hợp. Tuy nói đại kế của Ảnh Tông cũng không phải cái này, nhưng cũng tránh không khỏi có liên can khá sâu.
Lần này, lão hoàn toàn không nương tay, để Lạc Hành cảm nhận được cảm giác chân thực nhất của việc bị sưu hồn.
So với việc tự lăng trì chính mình, loại đau đớn này còn kinh khủng hơn.
Một khi túc mệnh cổ còn tồn tại, Nghiễn Thạch lão nhân là không cách nào tính ra được việc nó bị hủy. Mà cái lão mong muốn, không, cái Ảnh Tông mong muốn, chính là phá hủy con túc mệnh cổ này.
Nghiễn Thạch lão nhân hơi nhăn mày.
Phá hủy túc mệnh cổ, truyền thừa tín đạo có thể biết trước tương lai, hệ thống nằm ngoài quy tắc thiên địa.
Phương Chính thì nhún vai cười trừ. Bình thường Lạc Hành thích chọc hắn, hắn đương nhiên cũng muốn trả đũa. Cho nên vốn không cần Lạc Hành nói thì Phương Chính cũng biết hắn ta không thích bị gọi "nàng" nhưng mà trong quá trình nói chuyện, Phương Chính vẫn cố ý nhắn mạnh việc này.
- Bất quá, thiên ngoại chi ma hoàn chỉnh là giải pháp tốt nhất, nhưng lúc ở Thương gia thành, ta phát hiện có lẻ vẫn còn một cái biện pháp khác để thoát khỏi trối buộc của túc mệnh cổ. Thì phải là giống như ba người các ngươi, kẻ đào thoát khỏi số mệnh.
Lão lặp đi lặp lại rất nhiều lần, sưu hồn rồi chữa trị, chữa trị vừa xong lại tiếp tục sưu hồn.
- Hay cho một cái thẻ đ·ánh b·ạc. Lão phu quả thật có lời khen. Lão phu thừa nhận, thẻ đ·ánh b·ạc này ngươi đánh rất đẹp, khiến ta không thể không động tâm.
Vì vậy, lão vận dụng thủ đoạn, đem Lạc Hành trị thương tốt.
Người đào thoát khỏi số mệnh, thiên ngoại chi ma đều có một điểm chung, chính là bị thiên địa xa lánh, túc mệnh nhắm vào. Để bản thân an toàn, họ cần đem túc mệnh cổ hủy diệt.
- Nàng là thiên ngoại chi ma. Bất quá chỉ tính là nửa thiên ngoại chi ma. Bởi vì nàng chỉ có linh hồn là tới từ một thế giới khác. Mà thân thể thì không có, hiện tại đang dùng chung thân thể với ta. Nhưng ta là có cha sinh mẹ đẻ, sinh ra trong thế giới này, chịu sự trối buộc của túc mệnh.
Nghiễn Thạch lão nhân sau nhiều lần thử, cuối cùng chỉ có thể bất lực chấp nhận sự thật. Lạc Hành không phải là che giấu ký ức đủ sâu, mà là căn bản đã mất hết ký ức lão cần.
Lạc Hành và Phương Chính lúc này đều hơi mỉm cười, nhìn lại Nghiễn Thạch lão nhân.
Lạc Hành nhìn qua, cùng Phương Chính rất giống, không đến mức như hai giọt nước, nhưng cũng có tám chín phần.
Trước đó khi nghe túc mệnh cổ có tồn tại thật, Thanh Thư và Dược Hồng đã là kinh hãi rồi. Nghe đến nó bị hủy lại càng kinh hãi hơn. Mà hiện tại, kinh hãi lại biến thành tò mò cùng nghi hoặc.
Lạc Hành lúc này hơi nhún vai, cử ra một cái ví dụ. Nhưng sau đó, giọng hơi chuyển, nhìn qua Phương Chính.
Lạc Hành đau đến c·hết lặng, nhưng từ đầu tới cuối hắn chỉ hơi nghẹn lại kêu ra một chữ "đau".
Ngược lại là hai người Thanh, Dược đều lo đến đứng ngồi không yên. Ngay cả Phương Chính cũng rất không nở nhìn.
Lạc Hành lại nói, Thanh Thư và Dược Hồng giật mình nhìn hắn. Nhưng Phương Chính bên cạnh mới là người giải thích.
- Túc mệnh cổ bện mệnh võng, mỗi một sợi tơ trên đó đại biểu cho cuộc đời của một sinh vật. Này đó sợi tơ, có ngắn có dài. Khi một sợi tơ hết, đại biểu một sinh mạng c·hết đi. Sợi tơ của ba chúng ta, vốn dĩ đã hết khi ở Thanh Mao sơn, đại ca, nhị tỷ, trên thực tế hai người đáng lí đ·ã c·hết tại lang triều lần cuối. Mà ta, theo lý thuyết thì đ·ã c·hết tại lúc Bạch Ngưng Băng tự bạo. Nhưng nhờ có Lạc Hành cùng một vài nguyên nhân khác, chúng ta đã sống sót.
- Cho dù linh hồn của ngươi bị động tay động chân qua, ký ức bị chôn giấu rất khá. Nhưng nếu lão phu mặc kệ thương tổn, thậm chí hủy diệt luôn ngươi, chưa chắc đã không thể đào thêm gì.
- Thiên ngoại chi ma hoàn chỉnh?
Tuy nhiên, Nghiễn Thạch lão nhân cũng sẽ không vừa lên đã cấp cho cả hai mặt mũi lớn như vậy. Ít nhất, cũng phải để hai người nếm chút đau khổ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghiễn Thạch lão nhân nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Hành cùng Phương Chính, khóe môi hơi kéo ra nụ cười giận dữ.
- Không do cha mẹ sinh ra? Trên đời này làm sao có thể?
Thiên cơ cổ có thể thông qua thiên địa, dò xét số mệnh, thu thập tình báo trong tương lai. Nhưng những tình báo này, chỉ có thể là những cái nằm trong quỹ tích do túc mệnh cổ nắm giữ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bất cứ cái nào, sức dụ hoặc đều thật sự lớn.
- Không gì là không thể. Nếu là nhân đạo cổ trùng, cũng có thể làm ra một thân thể. Ví như Nguyên Liên Tiên Tôn có tạo ra khắc cái cổ. Con cổ này khi dùng, có thể cho ra một thân thể của một tên ăn mày.
Phương, Thanh, Dược lúc này này vẫn còn đang ở nói chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong Nhân Tổ truyện cũng có nói, túc mệnh cổ là một con nhện, nó bện thành mệnh võng, khống chế số mệnh của tất cả sinh vật, cho dù là thủy tổ loài người Nhân Tổ cũng không tránh khỏi bày bố của nó.
Nghe tới đây, hai người Thanh, Dược càng thêm khó hiểu.
- Mà những điều này, chính là thẻ đ·ánh b·ạc Lạc Hành đưa ra trong hoàn cảnh hiện tại.
Rất im lặng.
Hai người một chút cũng không bất ngờ, nhất là Phương Chính, bởi vì những lời hắn vừa nói, là cố ý nói cho Nghiễn Thạch lão nhân nghe, khiến lão không thể không tới đây.
Hắn lần nữa ngưng thật như lúc vừa bị kéo ra khỏi cơ thể. Thậm chí còn tốt hơn, cả thân hình ẩn ẩn tỏa sáng, trở nên rõ ràng sắc nét, có thể nhìn rõ dung mạo, không còn mơ hồ như trước.
Hắn hiểu rõ Lạc Hành.
Cũng may có Tiểu Thiên bên cạnh nói cho hắn biết, Lạc Hành bây giờ chỉ giữ lại ký ức gì. Bằng không Phương Chính cũng không biết nên nói cái nào, bỏ cái nào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.