Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29: Hải thệ
Trong phúc địa Sinh Tử, có một cái hồ rộng lớn, chính là chuyên môn phối với hải thệ cổ.
Hải thệ cổ, là đối với ao hồ biển cả cùng phát ra lời thề. Nước không cạn, lời thề không tan.
Lão không ra tay chữa trị cho Lạc Hành, cũng là muốn hắn ăn chút khổ. Đây cũng là để cảnh cáo hắn, cho dù hắn có yêu nghiệt, thì cổ tiên cũng không phải là người mà hắn muốn chọc liền có thể chọc.
Người đệ đệ Phương Chính này, tuy rất trưởng thành, nhưng cũng rất đáng được bảo vệ. Còn có cái kia, ân, hẵn cũng là một vị đệ đệ đi!
Chờ nội dung kết minh hoàn thành, bọn họ liền vận dụng một con tiên cổ, tiến hành kết minh.
Lạc Hành bây giờ rất yếu, quả thật cần nghỉ ngơi trong một cái thân thể nào đó. Nếu để hắn lượn qua lượn lại như thế, sớm muộn gì cũng c·h·ế·t. Đây chính là tính gián tiếp hại hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cừu Cửu trị thương cho nàng, sao đó ngỏ lời mời nàng gia nhập Ảnh Tông, cùng đối phó Phương Nguyên.
Lúc đó Lạc Hành nói.
Mà câu phía sau đó, nói về hệ thống, cũng là muốn nói với lão, nếu Lạc Hành thật sự muốn, hắn có thể chạy trốn bất cứ lúc nào. Sau đó đầu nhập Trường Sinh Thiên, quay đầu đập bỏ đại kế của Ảnh Tông, vậy thì phiền toái của lão sẽ không nhỏ.
- Yo! Tẩu tẩu!
Nói chung, Nghiễn Thạch lão nhân sau đó chuyển sang hoà đàm, đi tới quyết định kết minh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhất là câu nói kia, "không chỉ Thiên Đình, còn có cả Ảnh Tông".
Cho nên, sớm muộn gì Nghiễn Thạch lão nhân cũng phải trả Lạc Hành về chỗ cũ. Mà với Lạc Hành, một chút giáo huấn này của lão, cũng dạy không nổi được hắn.
Về việc có hệ thống liền không c·h·ế·t, chẳng qua cũng chỉ do hắn đoán mò, khi dễ Nghiễn Thạch lão nhân không biết gì về hệ thống mà thôi.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Lạc Hành kêu lên, làm bộ mặt như bị hù dọa tới, vuốt vuốt cái ngực của mình, nói.
Phương Chính liền hơi thi lễ, cùng hai người Thanh, Dược xoay người đi ra khỏi đình, trước khi đi, còn hơi nhìn về phía Lạc Hành.
Phương Chính đứng trong đình nhỏ ven hồ, chấp hai tay sau lưng, hơi thất thần nhìn phong cảnh hữu tình trước mặt.
Dù gì trong bất cứ phương diện nào, tình báo cũng là trọng yếu nhất. Tình báo có sai lầm, sẽ dẫn phát rất nhiều tình huống bất lợi phát sinh.
Nghiễn Thạch lão nhân là người thông minh, vừa nghe liền hiểu ngay, còn suy nghĩ được càng thêm sâu xa.
Mà hôm này, chính là chờ Bạch Ngưng Băng đến, ba phương tiến hành đàm thỏa, định ra nội dung kết minh.
Mà lúc này, ở đình nhỏ, một cuộc đàm thỏa đã đi vào hồi kết.
- Không, ngài trước tiên đem ta nhét vào thân thể trước mới đúng. Ta bị ngài hại thãm như vậy, còn muốn về ngủ đâu.
- Ta đã điên rồi. Nếu cổ tiên đại nhân ngài còn ép hắn điên, vậy thì phiền toái sẽ không chỉ mỗi Thiên Đình, còn có cả Ảnh Tông. Dù sao có hệ thống bảo vệ, giá trị sinh mệnh của ta và hắn cũng sẽ không bao giờ trở về không.
Ảnh Tông cần Bạch Ngưng Băng hỗ trợ lấy đi định tiên du từ Phương Nguyên, tin tức trọng yếu cùng toàn lực hỗ trợ từ phía Lạc Hành. Bạch Ngưng Băng cần Ảnh Tông trợ giúp lấy đi dương cổ từ Phương Nguyên, lấy lại nam thân. Mà phía Lạc Hành, tất cần bảo tồn mạng sống cùng tự do đi lại, đồng thời sự hỗ trợ từ Ảnh Tông khi hắn đang ở vực khác.
Chỉ vì một Phương Nguyên, cũng không cần một vị cổ tiên như lão phải hạ mình, đi tìm Bạch Ngưng Băng về, còn cùng nàng ký minh ước bình đẵng.
Một người là lão nhân, vẻ ngoài xấu xí, hai con mắt một to một nhỏ, răng vàng khuyết thiếu, như khí tức tỏa ra, cũng là một vị ngũ chuyển cổ sư.
Lạc Hành lúc này nhìn thấy Nghiễn Thạch lão nhân không điếm xỉa tới mình, cũng không để ý.
- Mà đợi chút, chẳng phải Cừu Cửu nói đưa ta đến bản doanh của Ảnh Tông sao? Ba... người này làm sao cũng ở đây?
Cái đó, cái kia... hai người này, chẳng phải đều là... Phương Chính???
Hắn biết, lão là muốn chỉnh hắn. Đồng thời hắn cũng biết, lão sẽ không thể không đem hắn nhét trở lại người Phương Chính. Bởi vì làm như vậy, sẽ vi phạm minh ước.
- Tiếp theo, ta sẽ giúp ngươi áp chế lại tai hại của thập tuyệt thể.
Hải thệ cổ phát ra ánh sáng nhu hòa, bao phủ lấy cả ba. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Các ngươi cứ tùy ý, tùy ý.
- Tẩu tẩu a, mới cách mặt có mấy ngày, ngươi vậy mà lại muốn mưu sát người đệ phu là ta! Ca ca Phương Nguyên mà biết, sẽ đau lòng c·h·ế·t mất.
- Thái sư tôn, đồ tôn đã đưa người tới!
Mấy ngày nay nàng bị khắp nơi đuổi g·i·ế·t như c·h·ó nhà có tang. Trong lúc trọng thương đào thoát, gặp được Cừu Cửu.
Bạch Ngưng Băng một bộ dạng thấy quỷ, ánh mắt chuyển qua chuyển lại từ Phương Chính và Lạc Hành.
Nhưng Lạc Hành lúc đó tỉnh lại, hắn chỉ nói một câu như đùa cũng không phải đùa.
Nghiễn Thạch lão nhân sưu hồn Lạc Hành không thành, liền chuyển sang dùng Thanh Thư và Dược Hồng uy h·i·ế·p, ép Phương Chính nói ra cái lão cần. Hai bên giằng co, Thanh Thư và Dược Hồng cũng bị tra tấn suýt c·h·ế·t mấy lần, Phương Chính cũng suýt chút phát điên liều mạng với lão.
Từ đó, có thể thấy. Phía Lạc Hành nằm hoàn toàn ở thế yếu. Gần như là bị buộc vào Ảnh Tông, hoàn toàn bị ước thúc.
Bởi vì ở đây, còn có một thế lực lớn có thể ra tay với cả Thiên Đình và Ảnh Tông mà Lạc Hành không nhắc tới, chính là Trường Sinh Thiên. Với tình báo trong tay Lạc Hành, chưa chắc Trường Sinh Thiên sẽ không động tâm.
Đúng lúc này, phía sau lưng nàng vang lên tiếng kêu, làm nàng nhất thời giật một cái, vừa quay đầu liền là một cái băng nhận chém qua.
Hải thệ tiên cổ, tín đạo cổ trùng, là một trong hai con cổ trùng dùng cho kết minh được cả cổ giới công nhận. Cùng danh với nó, chính là sơn minh tiên cổ.
Bên cạnh hắn, Thanh Thư và Dược Hồng cũng đang hóng gió ngắm cảnh, mà Lạc Hành tất đang dùng trạng thái linh hồn của mình, thử trò xuyên vật độn thổ.
Nàng vốn phải c·h·ế·t, c·h·ế·t vì tự bạo lúc ở Thanh Mao sơn. Nhưng Phương Nguyên vận dụng âm cổ, đem nàng cứu sống. Vì vậy cũng liền thành người đào thoát khỏi số mệnh.
Vậy mà Nghiễn Thạch lão nhân thật sự dừng lại.
Đại kế đã lâu, không thể vì xem nhẹ một cổ sư phàm nhân mà bị hủy. Hơn nữa, cũng phải tính tới đường lui.
Rất nhanh sau đó, hai người đi tới bên đình.
Vạn nhất đại kế không thành, Ảnh Tông cũng cần phải bảo trì một phần thực lực, trọng đầu tố khởi. Thủ sẵn một vài quân cờ, tỉ như thiên ngoại chi ma, tỉ như người đào thoát khỏi số mệnh, đối với sau này cũng có lợi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghiễn Thạch lão nhân ngồi bên bàn đá, nhăm nhi một tách trà vừa được pha tốt, ánh mắt khép hờ, nhìn như một lão gia gia hiền lành, đang an nhàn bên con cháu.
Cái này làm cho hai người cảm thấy trong lòng cũng rất ấm áp.
Đương nhiên đây còn là xây dựng trên cơ sở biết trước đại thế, có kế hoạch ổn thỏa. Chứ nếu không biết gì, hắn sẽ cẩn thận, cẩn thận vô cùng.
Mà Bạch Ngưng Băng lúc này, cũng đã kịp ý thức lại.
Nghiễn Thạch lão nhân mỉm cười, khoát tay.
- Ú à! Mém c·h·ế·t!
Chương 29: Hải thệ
Một lời đã hứa, sâu như đại dương, nặng tựa thái sơn.
Mà Phương Chính, căn bản không đủ đảm đương kẻ yêu nghiệt trong hiểu biết của Phương Niệm Dung, rất dễ tạo ra sơ hở. Vạn nhất có người nghi ngờ, sưu hồn bọn họ, đào ra tin tức của Ảnh Tông thì lại mệt.
Nghiễn Thạch lão nhân cũng không để ý Lạc Hành, vẫn là làm theo ý mình, trước giúp Bạch Ngưng Băng áp chế lại thập tuyệt thể.
Cô gái nghe như vậy, sắc mặt lặp tức trở nên vô cùng khó coi.
Thanh Thư và Dược Hồng vẻ mặt cứng đờ, không nghĩ tới Lạc Hành vậy mà lại có thể đùa kiểu đó. Phương Chính lại chỉ có thể bất lực đỡ trán, hoàn toàn bó tay với Lạc Hành.
Phương Chính lúc này lễ độ hướng Nghiễn Thạch lão nhân chấp tay, nói.
Mà Nghiễn Thạch lão nhân là đại diện Ảnh Tông đứng ra kết minh. Bạch Ngưng Băng đại diện cho bản thân nàng. Còn Lạc Hành chính là đại diện của ba người.
Nàng lúc này cũng đang nhìn lão, ánh mắt tràn đầy cảnh giác. Nhưng khi nhìn đến Phương Chính đang đứng cách đó không xa, còn có hai người Thanh, Dược cũng ở cạnh, vẻ mặt liền không giấu được kinh nghi.
Bạch Ngưng Băng hơi giật mình, lập tức chấn định lại.
Nghiễn Thạch lão nhân hơi gật đầu, ánh mắt quét qua người cô gái.
Hai người đi vào, lão nhân đầu tiên là quỳ xuống trước mặt Nghiễn Thạch lão nhân, chấp tay nói.
Sơn minh cổ, là đối với một ngọn núi cùng phát ra lời thề. Núi không nát, lời thề không mất.
Người còn lại là một cô gái, tóc bạch mắt lam, xinh đẹp lạnh lùng như băng tuyết tiên tử. Mà nàng, cũng là một tứ chuyển cổ sư.
Mà lão cũng không thể đem Lạc Hành tùy tiện nhét vào một cái cơ thể nào khác. Bởi vì tiếp theo, hắn còn phải đi Trung Châu, đi Tiên Hạc Môn.
Bất quá, đây đã là kết quả tốt nhất mà Lạc Hành mong muốn, bởi ngoài cái này ra, hắn chỉ có lựa chọn hoặc là c·h·ế·t, hoặc là làm nô lệ.
- Lão tiên bối, nếu Bạch Ngưng Băng đã đến, chúng ta cũng không làm phiền các người bàn điều kiện.
Đây vừa là nhắc nhỡ lão, cả hai có chung một kẻ thù chính là Thiên Đình. Nhưng nếu ép hắn vào đường cùng, hắn không ngại đối phó thêm Ảnh Tông.
Nội dung định xong, Nghiễn Thạch lão nhân lấy ra một con tiên cổ, tên gọi hải thệ.
Nghiễn Thạch lão nhân lúc này đối với Bạch Ngưng Băng nói. Nhưng là Lạc Hành lại lắc đầu chen ngang.
Nàng nhìn Lạc Hành, lại nhịn không được quay đầu nhìn về phía Phương Chính.
L Lời thề hoàn tất, ánh sáng biến mất, không lưu lại bất cứ giấu vết gì. Nhiều nhất chỉ cảm thấy trên thân giống như tăng thêm một tầng trối buộc.
Hắn hiện tại nhìn qua, vẫn như cũ mơ nhạt, cho người ta cảm giác yếu ớt. Chỉ là cũng không đến mức có cảm giác sắp biến mất như mấy ngày trước.
Ba người Nghiễn Thạch lão nhân, Lạc Hành, Bạch Ngưng Băng đứng trong đình nhỏ, mặt hướng phía hồ. Thông qua hải thệ cổ, ba người đại diện cho thế lực phía sau, cho người bên cạnh, cho bản thân mình, cùng đọc lại nội dung minh ước.
Bạch Ngưng Băng suy nghĩ một lúc, cuối cùng đồng ý, không nghĩ tới vừa tới nơi này, đã gặp được Phương Chính. Còn có một cái linh hồn biết chọc giận người khác.
Ba người Phương, Thanh, Dược đi dạo hồi lâu, ôn lại rất nhiều kỷ niệm lúc còn ở Thanh Mao sơn. Nhất là khoảng thời gian đầu lúc Phương Chính mới tốt nghiệp, Thanh Thư và Dược Hồng đã đối với hắn ân cần như thế nào.
Ngoài đó ra, còn có điều trọng yếu khác. Đó là trong thời gian minh ước có hiệu lực, ba bên không được tổn hại lẫn nhau. Bao gồm là trực tiếp hoặc gián tiếp tổn hại đều không được. Lại thêm một điều, chính là có quyền giữ lại tin tức, nhưng không được nói dối.
Hắn chỉ có mỗi bề ngoài là ngoan ngoãn dễ dạy thôi, chứ thực chất cũng rất là ngoan cố. Nhất là trong thế giới cường giả vi tôn như thế này, chỉ cần biết được bản thân an toàn, vậy thì ai cũng khó mà cản được hắn.
Nguyên nhân phía sau, cũng bởi vì Bạch Ngưng Băng là người đào thoát khỏi số mệnh.
- Tốt lắm! Ngươi có thể đứng lên.
Minh ước của Bạch Ngưng Băng có thời hạn là đến khi Bạch Ngưng Băng lấy lại nam thân, Phương Nguyên bị Ảnh Tông bắt. Mà của Lạc Hành, chính là không có thời hạn.
Nàng không phải ai khác, đúng là Bạch Ngưng Băng.
Nghĩ tới mấy ngày trước, ba người Phương, Thanh, Dược trong lòng vẫn tràn ngập sợ hãi.
Bằng không, lão cũng không để mắt tới Bạch Ngưng Băng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Chính cũng không hiểu rõ, rốt cuộc câu đó của Lạc Hành chứ ẩn ý gì.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.