Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 30: Nếu ta là ngươi, ta đã g·i·ế·t Phương Nguyên, cần gì dương cổ?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Nếu ta là ngươi, ta đã g·i·ế·t Phương Nguyên, cần gì dương cổ?


Nghiễn Thạch lão nhân hơi hé đôi mắt đang nhắm nhìn về phía Phương Chính, cũng không cho ý kiến gì, ngược lại nói.

Ai, viết xong chương này, đột nhiên nhớ đến lúc ta mới đăng mấy chương đầu.

- Bạch Ngưng Băng, năm xưa ở Thanh Mao sơn, lúc ngươi cùng Phương Nguyên rời đi, ta gọi lại ngươi cũng không phải vì muốn chọc ngươi gọi là tẩu tẩu. Ta lúc đó muốn nói là "nếu ta là ngươi, ta sẽ g·i·ế·t c·h·ế·t Phương Nguyên, cần gì dương cổ?" Truy cầu phấn khích trong thế gian, cũng không phân biệt là nam hay nữ. Chỉ cần biết rõ chính mình, cần gì xem trọng ngoại hình đâu? Bạch Ngưng Băng, ta hỏi ngươi, ngươi sống vì đường của mình, hay sống vì cái giới tính của thân thể? Ngươi cảm thấy, nếu là Phương Nguyên, chỉ cần có thể đi đường, hắn có để ý ngoại hình của mình là gì không?

- Giấy cổ của ta đâu? Như thế nào không thấy? Còn có bút chì cổ, màu sắc cổ, mực ấn cổ đều không thấy. Còn dung họa cổ nữa. Nó cao tới ngũ chuyển, tốn của ta vô số thời gian cùng tài nguyên, thiên hạ độc nhất. Hiện tại đi đâu rồi?

Phương Chính đưa xong cổ trùng, cũng không nán lại, mà xoay người rời đi.

- Cho nên ta mới tới tìm ngươi.

Nghiễn Thạch lão nhân câm lặng.

Đó là câu hắn luôn nói với chính mình.

Cho nên, lão mới không trối buộc hắn ở một chỗ, mà là để hắn tự do nhảy nhót.

Từng có đạo hữu nói với ta, nên nói rõ là ai đang điều khiển thân thể Phương Chính, như vậy sẽ dễ hiểu hơn. Cho nên ta đã phân chia ra.

- Cổ sư khi thành tựu cổ tiên, thân thể sẽ được thiên địa tẩy lễ, loại bỏ tất cả các đạo ngân có hại trên thân thể. Đương nhiên loại như minh ước từ hải thệ tiên cổ thì ta không biết. Dù gì cấp bậc quá cao, bình thường cũng chỉ có cổ tiên mới chơi, phàm nhân như ta và ngươi thì hiếm lắm.

Quả nhiên, thấy Phương Chính không tránh đi Bạch Ngưng Băng cũng liền thu tay, nàng hừ lạnh một tiếng, cảnh cáo.

Bạch Ngưng Băng lặp tức nói.

- À mà, ta muốn nói chuyện một chút với Bạch Ngưng Băng.

Ha ha, vậy thì g·i·ế·t chứ sao!

Nói tới, vẫn là Phương Chính nửa đường trở mặt, bằng không lúc tại Tam Xoa sơn, vây bắt Phương Nguyên cũng không thất bại.

----------

Mà Phương Chính, là dùng để gọi cơ thể. Dùng cho các hành động, lời nói, suy nghĩ.

Những việc đó là không thể cứu vãn, cho nên hắn chuyển sang thuận nước đẩy thuyền. Dù biết nguy hiểm, nhưng chỉ cần có cơ hội sống sót, hắn sẽ chủ động nhảy ra, cố ý gây chú ý.

Bất quá, chương này chính là câu trả lời cho câu hỏi đó.

Bất quá sau khi đắng đo, ta cảm thấy vẫn nên thông báo chính thức thế này là tốt nhất.

Thiên địa công bằng, vạn vật công bằng. Mà c·h·ế·t chính là sự công bằng nhất!

Vừa tới cửa, Phương Chính liền châm chọc gọi.

Bản hồn lại chỉ có thể bất lực, báo cho Lạc Hành biết là hắn đem chúng đi luyện cổ rồi. Hiện tại còn chưa có luyện lại.

Trên thực tế, lý do hắn làm vậy cũng rất đơn giản, chính là muốn nhìn xem, Bạch Ngưng Băng có thể hay không bước ra khỏi an bày trong nguyên tác.

Vạn nhất hắn thoát khỏi ước thúc thì sao?

Ngoài đó ra, dù có hơi muộn, nhưng ta nghĩ có còn hơn không.

- Tùy ý đi! (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Chính nhỏ giọng lẩm bẩm, lại nhìn qua Nghiễn Thạch lão nhân.

Nhưng mà, chúng đi đâu, lão làm sao mà biết a? Ngay cả chúng trông như thế nào lão còn chưa thấy đâu.

Phương Chính đáp, trên môi treo lên nụ cười thương hiệu của Lạc Hành.

Làm xong, Nghiễn Thạch lão nhân trước để cổ tiên mặc áo bào đen lúc trước đi bắt hai người Thanh, Dược đưa hai người đi trước. Đem họ đưa đến gần giới bích.

- Bên trong ta có để lại ba bước thăng tiên. Yên tâm, có minh ước, ta cũng không động tay động chân gì trong phương pháp này cả. Quyết định thế nào, liền xem vào bản thân cùng vận khí của ngươi đi.

Mà Phương Chính cũng không có ý muốn làm khách, lặp tức vào thẳng vấn đề.

Nhìn thấy Phương Chính cười như không cười, Bạch Ngưng Băng cũng ý thức, tên này là muốn nói chuyện quan trọng, chứ không phải chỉ đến để chọc phá cho vui.

- Ngươi muốn ta làm gì?

Nghiễn Thạch lão nhân cũng không có tâm tư để chú ý những việc này. Hơn nữa cũng là thuận tay, vì vậy lão đáp ứng.

Đương nhiên, nếu làm vậy, toàn bộ mạch truyện sẽ đi theo một hướng hoàn toàn mới. Và điều đó là không xảy ra, vì vậy không cần tiếp tục suy xét.

Hỏi xong những lời này, Phương Chính liền rời đi, cũng không có lưu luyến gì.

- Tính, ta rốt cuộc luyện ra cái gì mà lại cần dung họa cổ nhỉ? Nếu là như vậy, con cổ trùng đó cần tốn tài nguyên đủ để bào rỗng một ngũ chuyển cường giả. Xem chừng công dụng đối với ta cũng là cực kì trọng yếu, bằng không ta cũng không trả cái giá cao như vậy.

Phương Chính mỉm cười.

- Lần này ta không muốn gì cả. Bởi vì cách này, tỉ lệ thành công là quá thấp. Còn phải là ngươi dựa vào chính mình, bất cứ ai cũng không giúp nổi, cho dù có là Ảnh Tông, cũng không hoàn toàn làm được.

- Ta chờ mong ngày đó!

Nghiễn Thạch lão nhân hơi nhướng mày.

Phương Chính cười ha ha, không tránh không né

Câu đầu tiên, liền trực tiếp làm Bạch Ngưng Băng giật mình đến cả người run lên.

- Tẩu tẩu, ta đến chào hỏi đây!

- Cách này không chỉ loại bỏ tác dụng của âm cổ, mà còn có thể triệt để loại bỏ tai hại đoản mệnh của thập tuyệt thể. Chính là tấn thăng lục chuyển, thành tựu cổ tiên.

Thuở ban đầu đúng là sơ sót của hắn, tâm tình còn quá trẻ con, lại nhẫn nhịn lâu ngày, một bụng cảm xúc đều bộc phát ra ngoài mà không kìm chế.

Nàng truy cầu phấn khích, nghe một phen lời nói của Phương Chính, trong lòng đã nhịn không nổi muốn thử.

Vì vậy, bản hồn mới nói Lạc Hành là loại nói một đằng, làm một nẻo. Cái này còn không phải là vì tự mình chùi đít cho mình sao?

Hiện tại hắn không nhớ lý do, nhưng trong ký ức của hắn, khi gặp lại Bạch Ngưng Băng, hắn cần nói với nàng những điều này.

Bạch Ngưng Băng do dự chốc lát, nhưng rất nhanh cũng đã nhận lấy.

- Việc gì cứ nói, ta không thích đôi co!

Đương nhiên đó là trong suy nghĩ của Bạch Ngưng Băng và Thiết Nhược Nam. Chứ thực tế là, nếu không có Phương Chính, các nàng vẫn là thất bại thôi.

Bạch Ngưng Băng đứng yên trước cửa, nhìn theo Phương Chính càng đi càng xa, chìm vào suy tư thật lâu, thật lâu...

Bạch Ngưng Băng hừ lạnh, đứng ở tại cửa, bộ dạng cũng không muốn mới Phương Chính vào ngồi chơi xơi nước.

Nếu Lạc Hành là Bạch Ngưng Băng, Phương Nguyên đã c·h·ế·t trên đường đi Thương gia thành.

Mà Phương Chính, tất cũng theo kế hoạch lúc trước, thông qua bước nhảy alpha đuổi tới bên cạnh hai người.

Nói tới đây, Phương Chính giao cho Bạch Ngưng Băng một con đông song cổ, nói.

Nếu không phải vì lão ta, hắn đâu cần phải quên nhiều như vậy.

- Loại bỏ tác dụng của âm cổ, ngoài dương cổ ra, còn có một cách.

- Đó là đương nhiên. Bất quá, có thể sửa theo ý của ta không? Ta muốn mượn ký ức giả tạo đó, làm thẻ đánh bạc với Tiên Hạc môn.

Nghiễn Thạch lão nhân cũng không ngăn cản, khoát tay.

Chỉ là, lão chỉ sửa lại ký ức của Thanh Thư và Dược Hồng, về phần của Phương Chính, lão không làm. Thứ nhất là hắn không đồng ý, theo minh ước lão không thể cưỡng ép. Thứ hai là lão cũng kiến thức tới, ký ức của hắn là khó chơi tới mức nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Từng có đạo hữu hỏi qua ta, "vì cái gì không để nữ chính xuyên thành Bạch Ngưng Băng?". Đây chẳng qua chỉ là câu hỏi thoáng qua trong bài đăng giới thiệu truyện trên facebook, cũng không để ý tới mấy. Sợ chừng vị đạo hữu đó cũng không đọc đến đây.

- Bất quá, thăng tiên khó khăn. Bình thường cổ sư thăng tiên, đều sẽ có thiên địa tai kiếp. Không chuẩn bị đầy đủ, liền dễ c·h·ế·t như chơi. Cho dù là ta, tu vi hiện tại đã đủ để ta thăng tiên, nhưng ta vẫn không có can đảm làm ngay bây giờ. Mà thập tuyệt thể, muốn thăng tiên càng khó.

Bạch Ngưng Băng hỏi, Phương Chính lại lắc đầu.

Lâu dần, hắn cũng hình thành thói quen. Mặc dù luôn tính tới trường hợp xấu nhất, nhưng hắn cũng là người luôn tìm kiếm sự tích cực trong tiêu cực.

Dựa theo ý tưởng của Phương Chính, ký ức của Thanh Thư và Dược Hồng từ đoạn bị bắt đến phía sau bị xóa bỏ, thay bằng một đoạn ký ức hai người hối hả lên đường, vượt mấy trăm vạn dặm đường xa, hữu kinh vô hiểm đi tới được giới bích.

Hắn nói xong, cũng không dài dòng, tiếp tục nói.

Nhưng nói lại, chính mình vẫn là chơi ngu có thưởng, không thể trách ai khác.

Tên này đúng thật biết tận dụng. Cho dù là rác, sợ chừng vào tay hắn cũng có thể trở thành bảo vật.

Một ngày sau theo thời gian phúc địa Sinh Tử.

- Tai kiếp thập tuyệt thể thăng tiên gặp phải, cho dù là cổ tiên cũng phải e ngại, không dám đối diện trực tiếp. Hơn nữa, còn cần một cái điều kiện trọng yếu khác, đó là cần có một con tiên cổ phù hợp thể chất của mình, đảm đương trung tâm trong quá trình hình thành phúc địa. Lấy thể chất của ngươi tới nói, ngươi cần một con băng đạo tiên cổ.

Để tiếp kiệm, Lạc Hành phải học cách tận dụng những gì bản thân có. Tìm đủ mọi cách kiếm tiền từ những cái bỏ đi, lo tiếp gia đình, về sau cũng trang trải cho cuộc sống nơi đất khách quê người.

- Ta thích dựa vào chính mình!

Nghiễn Thạch lão nhân cuối cùng vẫn là đem Lạc Hành trả về cơ thể Phương Chính.

Lão không nghĩ tới, mình vậy mà lại bị một phàm nhân nghi ngờ ăn trộm cổ trùng.

Bản hồn là dùng để gọi linh hồn nguyên bản trong thân thể Phương Chính.

Nhưng nghĩ tới ký ức của Lạc Hành, Nghiễn Thạch lão nhân liền phát hiện, đây là do thói quen mà thành.

Lạc Hành đời trước nhà nghèo khó, lại đông con. Anh chị hắn phải nghỉ học sớm để tiếp gia đình. Tới hắn vốn cũng phải nghỉ sớm, nhưng anh và chị lại kiên quyết để hắn học tiếp, thi vào đại học.

- Mà thành tựu cổ tiên xong, không khiếu chuyển thành tiên khiếu, hình thành phúc địa, tai hại làm nứt toạc không khiếu cũng sẽ không còn. Ngươi cũng không phải lo lắng tự bạo.

Nàng không khỏi nghĩ, nhưng nhớ tới minh ước, liền đem ý nghĩa này đá bay.

Phương Chính nghe xong, gật đầu.

Phương Chính lúc này lại nói.

Cơ mà, Lạc Hành không hối hận.

Hắn biết Bạch Ngưng Băng sẽ không thật sự g·i·ế·t mình. Minh ước còn đó, nàng không ngốc đến mức vi phạm.

- Ngươi còn tiếp tục gọi ta như vậy, ta liền không tha cho ngươi. Minh ước của ta là có thời hạn, chờ khi hết hạn, ta sẽ đuổi g·i·ế·t ngươi.

Chương 30: Nếu ta là ngươi, ta đã g·i·ế·t Phương Nguyên, cần gì dương cổ?

- Chẳng lẽ là bẫy!

Vừa trở về hắn trước tiên là kiểm tra lại trên dưới toàn thân, lại kiểm tra không khiếu của mình, cuối cùng cau mày hỏi.

Đón tiếp hắn là một cái băng nhận chém tới.

Nghe như vậy, Lạc Hành mới chịu thôi. Bằng không là hắn đã đòi Ảnh Tông phải bồi thường tổn thất cho mình rồi.

Nàng cảm thấy quen thuộc, cái này mơ hồ có chút giống với lúc Phương Chính dạy nàng cách thoát khỏi thề độc cổ.

Không c·h·ế·t? Hừ, dùng để lừa con nít lên ba thì được.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Trừ giấy cổ là bất nguồn từ Nguyên Liên Tiên Tôn ra, bốn con còn lại đều là hàng độc môn, thiên hạ một con duy nhất, chỉ có trong tay Phương Chính mới có. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lão chỉ cần biết, những chuẩn bị sau này của Phương Chính, đều có liên quan đến phá hủy túc mệnh cổ. Mà lão chỉ cần thông qua hành động của hắn, liền có thể tính toán tới rất nhiều thứ.

Nghĩ thoáng đi, bớt kêu thang, cuộc đời liền bớt khổ!

Đồng thời, lão cũng muốn thông qua quá trình Phương Chính nhảy nhót, thăm dò một chút về cái gọi là hệ thống kia. Lão muốn nhìn xem, cái vật vượt ngoài quy tắc thiên địa này, có thể xóa bỏ ước thúc của hải thệ cổ trên người Phương Chính hay không?

Nhưng đi được mấy bước, hắn dừng lại, không có quay đầu mà nói.

Lúc này, Lạc Hành đột nhiên cảm thấy tiếc nuối, nếu không có ước thúc không được nói dối, hắn nhất định sẽ xảo trá một phen. Ít nhất cũng phải luyện ra một con dung họa cổ khác, dù gì tài nguyên luyện nó, gấp mấy lần tài nguyên cần cho bốn con còn lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Rất nhanh, Phương Chính được đưa tới chỗ Bạch Ngưng Băng đang ở.

Thế gian này, không ai bất tử bất diệt. Cho dù là cửu chuyển tôn giả, cuối cùng cũng là lần lượt c·h·ế·t đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Còn cụ thể là luyện con cổ gì, thì trước tạm không thể nói.

- Tính toán thời gian, các ngươi hẵn là phải nhanh chóng lên đường. Chúng ta cũng có thể tiễn các ngươi đến gần giới bích. Bất quá trước đó, chúng ta cần động một chút tay chân vào ký ức của các ngươi. Đây là tránh bại lộ chúng ta.

Còn về các sắp xếp phía sau, Phương Chính không nói cho Nghiễn Thạch lão nhân, lão cũng không hỏi hắn.

Cái này đã được phân định rõ ràng từ thời điểm Phương Chính bị Phương Nguyên nô dịch, chắc có lẽ đã có đạo hữu chú ý tới.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Nếu ta là ngươi, ta đã g·i·ế·t Phương Nguyên, cần gì dương cổ?