Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 32: Gặp lại Phương Niệm Dung

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Gặp lại Phương Niệm Dung


Phương Niệm Dung chạy tới, nhìn thấy Phương Chính ngã quỵ, trong lòng liền tràn ngập lửa giận.

Giận dữ đám người t·ruy s·át, giận chính mình không tới sớm hơn, cũng giận Phương Chính vì sao lại không sớm đi Trung Châu hơn.

Nhưng trong lòng nàng, nhiều hơn tất cả chính là lo lắng cho Phương Chính.

Phương Niệm Dung vừa tới, đã đỡ lấy Phương Chính từ tay hai người Thanh, Dược, để hắn tựa vào lòng mình.

Nàng cố gắng chấn định, đè ép lại nước mắt sắp trào ra. Trước tiên đưa cho hai người Thanh, Dược hai con cổ trùng trị liệu, nói.

- Đại ca, nhị tỷ, trước dùng chúng trị thương. Cổ trùng từ Nam Cương tới, ở đây dùng không có bao nhiêu hiệu quả. Vẫn nên dùng cổ trùng của Trung Châu. Ta sẽ trị cho hắn!

Vừa nói, vừa vận dụng cổ trùng của mình, trị thương cho Phương Chính.

Vết thương của Phương Chính thật sự nặng, có chỗ sâu tới xương. Phương Niệm Dung trị cho hắn, cũng là đau lòng không chịu nổi. Quen nhau lâu như vậy, đây lại là lần đầu tiên nàng nhìn hắn chật vật đến mức này.

Lần đầu tiên trong đời, nàng muốn g·i·ế·t người đến nổi điên, hối hận vì không truy g·i·ế·t sạch đám người đó.

Thanh Thư và Dược Hồng nhìn thấy Phương Chính đã có Phương Niệm Dung lo, lúc này mới an tâm tự chữa trị cho chính mình.

Cả hai bây giờ còn rất kinh hãi. Không nghĩ tới một đường bình an, đến đoạn đường cuối lại bị truy sát. Làm bọn họ đến cuối cùng còn không có kịp cảm khái chia tay Nam Cương.

Nửa giờ sau, Phương Niệm Dung đem thương thế của Phương Chính hoàn toàn trị tốt, cõi lòng căn thẳng của nàng cũng buông xuống không ít.

Nàng ôm hắn trong lòng, để đầu hắn tựa lên ngực mình, cứ vậy lẳng lặng ngồi.

Hai người Thanh, Dược hơi nhìn nhau, khẽ mỉm cười, lén lút trốn ra phía sau lưng Tiểu Hổ, chừa ra không gian riêng cho Phương Niệm Dung.

Phương Niệm Dung yêu thích Phương Chính, bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng. Mà Phương Chính đối với Phương Niệm Dung, hiển nhiên cũng là có cảm giác. Có thể nói, ngoài Dược Hồng là bất đắc dĩ phải chạm vào ra, Phương Niệm Dung là nữ nhân duy nhất Phương Chính cho chạm vào người mình ở bất cứ trường hợp nào.

Phương Niệm Dung cũng không để ý đến hai người, cứ vậy ôm lấy Phương Chính, chờ hắn tỉnh lại.

Phương Chính hôn mê cũng không lâu, vết thương vừa được trị khỏi, hắn liền rất nhanh đã tỉnh lại.

Phương Chính vừa lấy lại ý thức, còn chưa kịp mở mắt, đã ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng dễ chịu. Cảm giác ấm áp như nắng xuân bao phủ lấy hắn, đầu tựa vào cái gì đó rất mềm, cũng rất thoải mái.

Phương Chính hơi chuyển đầu, không tự giác dụi vào vật mềm mềm ấm ấm kia, muốn ngủ thêm một chút. Nhưng ngay sau đó, hắn nghe thấy tiếng tim đập.

Phương Chính kì quái mở mắt, hơi ngẩng đầu lên nhìn, ngay sau đó, mặt hắn đỏ bừng, cơ hồ muốn ra khói tai. Hắn bật đầu ngồi dậy, quay mặt đi chỗ khác, nhỏ giọng nói.

- Thực... thực có lỗi.

Phương Niệm Dung nhìn một loạt phản ứng của Phương Chính, nhịn không được cười phì một tiếng.

Trong ký ức của nàng, Phương Chính luôn lạnh nhạt thờ ơ, thậm chí bế Dược Hồng chạy qua chạy lại cũng không có một chút phản ứng nào. Ngay cả lúc ở Thương gia thành, hắn ôm nàng trong lòng, vẫn như cũ là mặt không đỏ, tim không loạn.

Không nghĩ tới, hiện tại Phương Chính lại phản ứng lớn như vậy. Trông thật sự, rất đáng yêu a.

Phương Chính nghe thấy tiếng cười khẽ của Phương Niệm Dung, ngại ngùng gãi gãi má.

Hắn vừa rồi giật mình, cũng không kịp hoàn toàn ý thức đã theo bản năng làm ra phản ứng. Cơ mà, cũng không thể vì vậy lên tiếng giải thích đi.

- Ngươi thấy thế nào rồi?

Phương Niệm Dung cũng không truy cứu việc đó, mà quan tâm hỏi.

- Đa tạ ngươi đã giúp đỡ, vết thương trên người đã khỏi hẵn. Chỉ là không khiếu tổn thương, lại chịu địa vực áp chế, nên có lẽ sẽ tốn một đoạn thời gian.

Phương Chính lúc này đã bình tĩnh lại, đạm mạc đáp.

Nói tới không khiếu, Phương Chính cũng là có chút muốn khóc.

Rõ ràng có thể bình bình an an đi qua giới bích, không chịu bất cứ thương tổn nào, cùng lắm chỉ mệt nhọc một chút. Nhưng Lạc Hành lại c·h·ế·t sống đòi diễn khổ nhục kế, cũng không biết hắn diễn cho ai coi.

Chỉ biết, kết quả chính là toàn thân thương tích, hai cái không khiếu đều đầy vết nứt, cổ trùng toàn bộ đều bị thương. Một chút lợi lộc gì cũng không có, chỉ thấy tổn thất cùng tổn thất.

Đúng là điên hết mức nói nổi!

Bản hồn thật sự bất đắc dĩ, nhưng hắn đánh không lại Lạc Hành, cản cũng không được, chỉ có thể thở dài chán nản mà nhìn.

Mà, việc thì cũng đã rồi, có nói thêm nữa cũng vô dụng.

Phương Chính lúc này thu thập lại tâm tình, chuyển mắt nhìn qua phía Tiểu Hổ.

Vết thương trên người nó đã được Thanh Thư và Dược Hồng trị tốt, nhưng nó lúc này trong vô cùng ủ rủ, không có chút sức sống nào.

Cổ sư, cổ trùng đi ra vực khác sẽ gặp áp chế từ địa vực, thì dã thú cũng đồng dạng bị áp chế.

Tiểu Hổ lúc này bị địa vực áp chế, khí tức trên thân từ cấp vạn thú vương cũng chỉ có thể thể hiện ra cấp ngàn thú vương. Sức chiến đấu cũng giảm đi một bậc, cả người nặng nề, mệt mỏi lại buồn bả.

Nhất là trên người nó bây giờ một con cổ trùng cũng không có, trống trơn một mảnh.

Đám cổ trùng sống nhờ trên thân nó trước đây, đều đã bỏ rơi nó để ở lại Nam Cương.

Nếu muốn có cổ trùng khác tìm tới sống nhờ trên thân nó, vậy phải chờ một đoạn thời gian, đợi đến khi nó thích ứng với môi trường của Trung Châu, không còn bị địa vực áp chế, lúc đó mới có cổ trùng hoang dại tìm tới sống nhờ.

Mà từ lúc này tới đó, Tiểu Hổ trở nên rất vô dụng. Chỉ cần là một đám dã thú thông thường vây công, nó sợ chừng cũng là một mệnh ô hô.

Nó bây giờ đã nhìn thấy viễn cảnh Phương Chính sẽ g·i·ế·t c·h·ế·t chính mình, lột da làm áo, lấy thịt làm thức ăn, lấy xương nuôi cổ trùng.

Đôi mắt hổ của nó buồn bã, khóe mắt ướt nhẹp.

Nó nhớ nhà, nhớ Nam Cương, nhớ đàn bưu dưới trướng, nhớ những ngày tháng ăn no rồi nằm dài tắm nắng.

Bất quá, Tiểu Hổ là nghĩ nhiều, Phương Chính chưa từng có ý định g·i·ế·t nó. Ngược lại còn có ý định bồi dưỡng nó.

- Lão bạn hữu, vất vả cho ngươi rồi!

Phương Chính lúc này nói, đi lại vuốt ve cổ của Tiểu Hổ.

- Ngươi yên tâm, ta sẽ không bỏ lại ngươi đâu. Ta muốn dẫn ngươi đi xông pha Trung Châu, xông pha Tây Mạc. Bồi dưỡng ngươi thành thú hoàng, vua của phàm thú, sau đó bồi dưỡng ngươi thành hoang thú, trở thành tiên thú. Cùng ta, đánh ngang thiên hạ!

Tiểu Hổ nghe xong, ánh mắt long lanh, tràn đầy linh tính nhìn Phương Chính.

Phương Chính ôn nhu mỉm cười, đem trán chạm vào mũi của Tiểu Hổ, hai tai ôm nhẹ mép của nó, im lặng đứng như vậy một lúc.

Hắn sớm đã phát hiện Tiểu Hổ linh tính rất cao, rất thông minh, kể từ khi vây bắt nó trên Bạch Hổ sơn. Lúc đó, hắn đã nảy ra một ý tưởng rất điên cuồng.

Đó là đem Tiểu Hổ một đường nuôi dưỡng, thử đem nó nuôi lên thành thú hoàng, thành hoang thú, thượng cổ hoang thú, thái cổ hoang thú. Thậm chí, giúp nó khai khiếu, mở linh trí.

Cho nên, lần này đi Trung Châu, hắn mới đem nó gọi theo.

Bởi theo phân tích của Phương Chính, dã thú muốn mạnh hơn, muốn thăng cấp, vậy phải không ngừng chiến đấu, không ngừng lớn mạnh, vượt qua giới hạn. Cũng phải không ngừng trải nghiệm, quan sát lấy thế gian, học tập thiên địa, như vậy mới thu hút càng nhiều cổ trùng đến sống nhờ.

Trước đây, Phương Chính để Tiểu Hổ tự do tự tại, trừ phi cần mới gọi tới. Đây là để giữ lại tập tính hoang dã của nó.

Hiện tại, hắn đem nó đi vực khác, là để nó trải nghiệm cuộc sống. Cũng là để tạo áp lực, khiến nó không ngừng cố gắng mạnh hơn. Thúc ép nó vì sinh tồn, mà vượt qua giới hạn tự thân.

Đương nhiên, nếu Tiểu Hổ không đủ tư chất, vậy thì chỉ có thể ngã xuống trên con đường lớn mạnh mà Phương Chính đã vạch ra cho nó.

Tiểu Hổ linh tính rất cao, nó hiểu được ý trong lời của Phương Chính, biết hắn sẽ không bỏ rơi mình, liền cảm thấy vui vẻ vô cùng. Nó nhắm mắt lại, yên tâm hưởng thụ việc được vuốt ve.

Mà Phương Niệm Dung lúc này, đang xem xét cho bạch hạc của nàng.

Bạch hạc lúc này đã ngủ, nó vô cùng mệt mỏi, rất mệt mỏi. Liên tục bay nhanh mấy ngày, đã vắt kiệt sức mạnh của nó. Lại thêm bị Phương Niệm Dung dùng trụ đạo cổ trùng gia tốc thời gian, tuổi thọ của nó đang giảm đi nhanh chóng.

Phương Niệm Dung kiểm tra, lại để Tiểu Túc xem xét. Cuối cùng chỉ có thể bất lực thở dài.

Cứu không được! Bạch hạc đã không thể cứu được nữa. Sinh mệnh của nó đã đi tới đoạn cuối, nhiều nhất là một hai ngày nữa, nó sẽ c·h·ế·t.

Phương Chính nhìn qua bạch hạc, trong lòng có chút suy tư, hỏi Tiểu Thiên.

- Ngươi có thể cứu nó không?

- Có, chỉ là tốn kha khá nguyên điểm!

Tiểu Thiên đáp.

Phương Chính trầm mặt.

Nếu bản hồn nhớ không lầm, thì theo nhận định của Lạc Hành, Phương Niệm Dung cũng là túc chủ hệ thống.

Thông thường mà nói, nàng có tình cảm với bạch hạc, sẽ không tiếc nguyên điểm để cứu trị cho nó. Vậy vì cái gì lại không cứu, mà lại tiếc nuối thở dài?

Tính ra, bồi dưỡng ra một con vạn thú vương, giá trị vượt qua một lượng nguyên điểm nhất định.

Chẳng lẻ nói, hệ thống của Phương Niệm Dung không làm được việc đó?

Đây là không có khả năng đi. Thậm chí một vị lục chuyển cổ sư còn dư sức cứu bạch hạc. Hệ thống nằm ngoài quy tắc thiên địa không lý nào lại làm không được.

Hay là nói, Phương Niệm Dung không đủ nguyên điểm?

Cũng không có khả năng đi. Nàng đã là ngũ chuyển đỉnh phong, cho dù sử dụng hoang phí thế nào đi nữa, cũng không thể nghèo đến mức không đủ nguyên điểm cứu một con hạc.

Hoặc là, Phương Niệm Dung không muốn cứu?

Nhưng mà nhìn thế nào đi nữa, cũng rõ ràng thấy được nàng rất đau lòng cho bạch hạc a. Cái này cũng không giống như đang diễn, cũng không cần thiết phải diễn như vậy đi. Bởi cũng sẽ chẳng ai thật sự để ý, làm vậy chi cho tốn công sức?

Phương Chính nghĩ nghĩ, như cũ không tìm được lý do.

Mà bản hồn, cũng chẳng biết bắt đầu từ khi nào, hắn trở nên cầu toàn. Một khi đã gặp phải vấn đề gì, nếu chưa tìm ra được đáp án, hắn sẽ ăn ngủ không yên.

Hiện tại cũng như vậy, không biết được lý do, hắn cảm giác trong lòng vô cùng ngứa ngái, thật muốn hỏi cho ra lẽ.

Đáng tiếc, nếu là Lạc Hành, bản hồn còn có thể chọn thời cơ hỏi một chút lý do. Nhưng đây là Phương Niệm Dung, bản hồn căn bản không thể hỏi trực tiếp.

Phương Chính suy nghĩ một lúc, nảy ra một ý.

Hắn đi lại bên cạnh Phương Niệm Dung, nhìn bạch hạc, hỏi.

- Nó bị thương?

Phương Niệm Dung nhẹ gật đầu, xong cũng lắc đầu.

- Là tại ta...

Nàng buồn bả nói, nhưng rất nhanh liền ngậm miệng lại.

Phương Niệm Dung vừa nghĩ tới, Phương Chính làm người lương thiện, nếu biết nguyên nhân bạch hạc trở nên thế này, nhất định sẽ tự trách. Nàng không muốn thấy Phương Chính dằn vặt, cho nên cuối cùng lựa chọn im lặng không nói tiếp.

Phương Chính cũng không truy hỏi gì, bởi hắn cũng phần nào đoán được lý do phía sau. Thậm chí còn chẳng để ý tới việc này.

Phương Chính cố ý hỏi thăm, chỉ là muốn làm dẫn dắt, từng chút một, dẫn Phương Niệm Dung phải nói ra cái hắn muốn.

Lợi dụng quáng tính, đánh vào lòng người, không phải chỉ có một mình Lạc Hành biết chơi. Bản hồn cũng biết a!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Gặp lại Phương Niệm Dung