Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 33: Mệnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33: Mệnh


Sau lần đó, nó rất ghé con cầm này. Mà bạch hạc cùng đồng dạng ghét con thú như nó. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Nói rất hay. Chỉ là, ta hỏi ngươi, ngươi nói số mệnh của bạch hạc là c·hết đi, vì kiệt sức mà c·hết, cho nên ngươi mới không cứu nó. Vậy thì, vì cái gì nó bị như vậy? Là vì số mệnh khiến nó mệt mỏi, hay là vì lý do khác?

Phương Niệm Dung liền phản bác.

Nàng vốn không định nhìn, nhưng trực giác của nữ nhân lại thôi thúc nàng.

- Ta trước đây là trẻ mồ côi, cũng không biết phụ mẫu là ai. Lúc năm tuổi, ta nhặt được một chú chim con đang b·ị t·hương. Ta chăm sóc nó, rất nhanh ta và nó trở thành bạn.

Hắn ôm hy vọng Phương Niệm Dung khác biệt, cuối cùng hôm nay hắn chợt nhận ra, là hắn đã ảo tưởng rồi.

- Vì cái gì không cứu nó?

Cũng từ đó, cả hai trở thành bạn bè, cũng là địch thủ. Mỗi ngày đều đánh nhau, cũng cùng nhau đi săn, cùng nhau du ngoạn, cùng nhau lười nhát tắm nắng, bảo vệ nhau, cũng chọc phá nhau.

Phương Niệm Dung ngồi bên đóng lửa, ánh mắt mong lung nhìn ngọn lửa đang cháy.

Phương Chính hơi nhìn nàng, trong lòng cũng có chút thương cảm.

Phương Chính hơi nhướng mày, nhìn Phương Niệm Dung thật sâu, chỉ là, ánh mắt của hắn càng trở nên lạnh hơn mấy phần.

- Ta tin! Ta tin vạn vật trên đời đều có số mệnh. Ta tin, vận mệnh của từng người đều sớm đã được trời đất an bày. Ta tin những gì mình trải qua, những gì ta gặp phải, những gì đang chờ ta phía trước, đều là số mệnh của mình. Quan trọng nhất, là vì Tiểu Túc!

Đó mới là Phương Chính mà Phương Niệm Dung biết!

Trên một phương diện nào đó, Phương Niệm Dung và Lưu Tử Phàm, còn có cả Lạc Hành, đều từng bị người khác làm tổn thương. Hai người trước chọn nô đạo làm chủ tu, bởi họ chọn động vật làm bạn. Mà Lạc Hành, hắn trực tiếp xem thứ mình tạo ra là bạn, cho nên hắn tương đối khác với người khác.

- Ngươi vừa nói là, bạch hạc c·hết, là do số mệnh của nó?

Phương Niệm Dung gật đầu, đáp.

Phương Chính đem một cái da lộc phủ lên vai nàng, sau đó ngồi xuống ở đối diện, từ tốn thêm củi vào đóng lửa.

Hắn nhặt lấy một cây củi lên, thả vào lửa. Nhìn ánh lửa bập bùng cháy, Phương Chính nhỏ giọng hỏi.

Phương Chính lãnh đạm hỏi.

Grào!

Bạch hạc hé miệng, yếu ớt kêu khẽ một tiếng, giống như nói lời vĩnh biệt. Sau đó nó gục đầu xuống, đôi mắt ảm đạm dần, cuối cùng mất hết ánh sáng.

- Phương Niệm Dung, ngươi nói những gì mình gặp phải là do số mệnh. Vậy ngươi gặp ta là do số mệnh an bày? Ngươi có tình cảm với ta là do số mệnh khiến ngươi phải làm vậy? Nếu là vậy, ngươi đối với ta rốt cuộc là gì? Là thật sự yêu? Hay chỉ đơn thuần là cái nghĩa vụ phải tuân theo thiên ý, tuân theo số mệnh?

Thiên ngoại chi ma, trong thế giới này rất cô độc. Không thể cùng ai tâm sự về cõi lòng của mình, cho nên bọn họ hướng tới việc tìm bạn hữu. Họ muốn xây dựng mối quan hệ mới, để xóa nhòa đi quá khứ cũ.

- Không, tu hành vốn không phải việc nghịch thiên, mà là tuân theo định luật thế giới. Nếu đó là việc nghịch thiên, vậy ngay tời thời sơ khai, con người đã không thể tu hành.

Nàng đi tới thế giới này, không có cha mẹ, ăn xin mà sống. Năm nàng năm tuổi, Tiểu Túc kích hoạt, bạch hạc là đối tượng đầu tiên mà nàng công lược.

Hắn trong lòng lúc này tràn ngập b·ị t·hương cùng chua sót.

- Ta lại hỏi ngươi, nếu ngươi nói bản thân mình hiện tại là tuân theo số mệnh. Vậy ngươi là đang muốn nói, ngươi có được tu vi ngũ chuyển, thậm chí có thể cao hơn, là do số mệnh an bày mà được? Nếu thật là như vậy, mấy năm vất vả tu hành của ngươi lại là cái gì? Nếu số mệnh đã an bày, ngươi ngồi không không làm gì cũng có thể đạt được ngũ chuyển?

Tối hôm đó, trăng sáng sao thưa.

Chỉ là không nghĩ tới, bản hồn trăm phương ngàn kế đề phòng số mệnh, Phương Niệm Dung vậy mà lại nói với hắn, nàng tin số mệnh, thậm chí còn tuân theo số mệnh.

Phương Niệm Dung trịnh trọng nói, bất quá câu cuối là tự nói trong lòng mình.

Phương Chính nhìn thẳng vào mắt Phương Niệm Dung, nhưng sau đó, hắn hơi hạ mi mắt, trong lòng lúc này vô cùng phức tạp. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Con người sinh ra, trưởng thành, c·hết đi, đều tuân theo số mệnh của bản thân. Trong trời đất này, trong thế giới này, vạn vật đều có số mệnh.

Bất quá, Phương Niệm Dung cũng trả lời.

Sâu thẫm, tối đen, lạnh lẽo, xông cũng thật bi thương.

Một đoạn gỗ bị lửa đốt cháy vang lên tiếng nứt vỡ, phá vỡ tâm tình bất định trong lòng Phương Chính.

- Ta tu hành lên tới ngũ chuyển, con chim con cũng một đường cố gắng, trở thành vạn thú vương, vẫn luôn bên cạnh ta. Nhưng ta, ta vì bản thân mình, ta ép nó c·hết. Mà ta, lại trơ mắt nhìn nó c·hết đi, không thể làm gì.

Sau đó đi tới Thương gia thành, Phương Chính với Phương Niệm Dung để bọn chúng tự do hoạt động. Bọn chúng liền bay đi tới một chỗ mà chủ nhân không thể lặp tức ngăn cản, đánh nhau một trận, đến mức suýt chút đều treo mạng lên ngọn tre.

Phương Niệm Dung nói tới đây, hai mắt lại ướt nhẹp.

Người bên cạnh hắn, cho dù là Thanh Thư, là Dược Hồng, là Tần Phong, Lưu Tử Phàm hay Phong Thiên Ngữ, đều chỉ nhận một người duy nhất chính là Lạc Hành.

Bạch hạc dựa vào người Tiểu Hổ, cái cổ thon dài của nó yếu ớt ngẩng lên, mổ nhẹ vào má Tiểu Hổ.

Trong lòng nàng, vô cùng đau đớn.

- Sau đó, ta vô tình khai khiếu khi tám tuổi. Lại vô tình nhận được một cái truyền thừa của cổ tiên, trở thành chủ nhân của một cái phúc địa. Một vị cổ tiên sau đó không lâu đã nhận ta làm nghĩa nữ, đưa vào Tiên Hạc môn tu hành. Mà con chim con kia, cũng luôn làm bạn cùng ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đó bạch hạc rời đi, Tiểu Hổ cũng trông ngóng ngày gặp lại. Cho nên lúc bị Phương Chính gọi tới đi Trung Châu, nó tuy hơi luyến tiếc Nam Cương, nhưng vẫn vội vã lên đường.

Không!

- Nghĩa phụ của ngươi đâu? Nếu người đó thật sự quan tâm ngươi, thì trên người ngươi chắc có thủ đoạn liên lạc. Nếu cổ tiên ra tay, nó sẽ được cứu.

Lách tách!

Thanh Thư và Phương Chính nhìn cảnh này, trầm mặt không nói.

Lần đầu gặp nhau, là lúc bạch hạc cùng đàn hạc vây công lấy nó trên Bạch Hổ sơn.

Một phần là vì ngự hổ cổ ảnh hưởng, nhưng phần nhiều là vì nó muốn gặp lại lão bạn hữu khác loài này của mình.

Phương Chính hơi chau lại đầu lông mày, hỏi.

- Ta tiếp tục hỏi ngươi. Nếu vạn vật trên đời sống c·hết là dựa theo số mệnh, vậy số mệnh an bày ngươi đi c·hết, ngươi liền cam tâm tình nguyện buông xuôi chịu c·hết?

Hắn muốn đạp nát cái số mệnh c·h·ó má này!

Rắc!

Nhưng lúc ở Thương gia thành, lúc chơi trò hỏi đáp, Phương Niệm Dung nói yêu thích hắn, làm hắn đã không nhịn được, muốn tin tưởng nàng.

Phương Chính đứng lên, xoay ngươi đi về phía Tiểu Hổ, chỉ để lại cho Phương Niệm Dung một câu.

- Ta không tin mệnh!

Nhưng bất cứ cái gì ngươi cần, hắn đều có thể hiểu được, biết được, và sẽ lặng lẽ đưa tới cho ngươi.

Phương Chính nói đến đây, lại không nhịn được hơi hít sâu một hơi, mới nói tiếp.

- Không riêng gì thế giới này, mà bất cứ thế giới nào cũng là như vậy.

Bọn họ đi rồi dừng, rồi đi rồi dừng.

Tiểu Hổ ngữa đầu gào to một tiếng, trong âm thanh toát ra một loại bi thương.

- Con người tu hành được do đâu? Do mượn nhờ vào những gì tồn tại trong thiên địa. Từ cổ trùng, tới nguyên thạch, còn có cả tài nguyên, đều là do thiên địa sản sinh, lấy thiên địa làm cơ sở. Là thiên địa tạo điều kiện, chúng ta mới có thể tu hành. Vì vậy, chúng ta không nghịch thiên, mà là thuận theo thiên ý. Trở thành cổ sư, chính là số mệnh của chúng ta.

Phương Chính hơi mị mắt, dùng một nhánh cây dài đảo đảo than trong lửa, lại nói.

Sau đó, nó cúi đầu, nhụi đầu mình vào cái đầu đã gục dài trên đất của bạch hạc, im lặng nằm đó, ánh mắt lấp lánh như đang hồi ức lại quá khứ.

Không nghĩ tới, gặp lại chưa bao lâu, bạch hạc lại c·hết. Tựa vào người nó mà c·hết!

Phương Niệm Dung nói bằng giọng chất nịch, trong lòng cũng nói thêm.

Buổi chiều ngày tiếp theo, trong một cái sơn cốc nhỏ hoang vắng, bạch hạc đi đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời mình.

Nó đ·ã c·hết!

- Ngươi đã tin số mệnh, lại tuân theo số mệnh. Vậy nếu một ngày, số mệnh muốn ngươi g·iết c·hết ta. Ngươi liền ngay lập tức đi g·iết c·hết ta sao? Phương Niệm Dung, trong mắt ngươi, ta cùng bạch hạc rốt cuộc có khác nhau không?

Ít nhất đó chính là việc diễn ra giữa chúng trong suốt mấy năm ở cạnh nhau khi còn ở Nam Cương.

Nhưng không phải ai cũng tìm bạn là người, ví như Lưu Tử Phàm làm bạn cùng c·h·ó, cho nên từ rất sớm đã theo nô đạo. Lại ví như Phương Niệm Dung, nàng chọn bạch hạc làm người bạn đầu tiên.

- Ta không thể. Ta không làm được.

Nhưng Phương Niệm Dung lại lắc đầu, buồn bã nói.

Hắn tồn tại, nhưng lại bị lãng quên. Hắn sống, nhưng chẳng khác gì cái bóng.

Hắn hiện tại, không còn gì cả. Bên cạnh, đã không còn gì cả!

Hắn không muốn!

- Ngươi tin mệnh sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Niệm Dung vừa nói xong, đã nghe thấy tiếng nhánh cây gẫy.

Hơn hai mươi năm, nó vẫn luôn làm bạn nàng. Cuối cùng lại bị nàng ép c·hết, còn là nàng tự tay hủy thi.

Phương Niệm Dung đem toàn bộ lông của bạch hạc lấy đi, nàng muốn làm nó thành áo choàng, giữ làm kỷ niệm. Còn t·hi t·hể, Phương Niệm Dung dùng sát chiêu phong điệp của mình hủy thi. Nàng không muốn để bạch hạc c·hết rồi, còn biến thành thức ăn cho sinh vật khác.

- Vô dụng thôi. Bởi vì, đó là số mệnh của bạch hạc!

Điều này, làm bản hồn có cảm giác, bản thân đúng là một tên ngốc, bị lừa xoay quanh, bị phản bội, bị ruồng bỏ.

Trong lúc cả hai b·ị t·hương nặng, vô tình đụng phải một đàn ưng có ngàn thú vương. Thấy hai con vạn thú vương này thoi thóp, đàn ưng định làm ngư ông đắc lợi.

Bản hồn biết thân phận của mình là gì, chính là người đào thoát khỏi số mệnh, tương lai sẽ b·ị t·ruy s·át.

Trong trí nhớ của nàng, Phương Chính chỉ quan sát, chứ không nói gì. Hắn không giống người khác đi hỏi những câu quan tâm, làm những hành động chăm sóc. Hắn chỉ lặng im nhìn, giống như ngươi và hắn không hề quen biết.

Bốn người Phương Chính, Phương Niệm Dung, Thanh Thư, Dược Hồng nghỉ ngơi chỉnh đốn ở tại bên cạnh giới bích, đến sáng hôm sau, bọn họ mới lên đường đi về Tiên Hạc môn.

Nhưng chủ nhân của cả hai đồng hành, cho nên bọn nó giờ giờ khắc khắc nhìn thấy nhau, lại không thể t·ấn c·ông nhau. Trong lòng cả hai, có thể nói là cay không chịu nổi.

Phương Niệm Dung sửng sốt, bi thương trong lòng cũng bị ánh nhìn lạnh băng của Phương Chính làm đóng băng.

Cho nên hắn đối với thập cổ phái của Trung Châu rất đề phòng, thậm chí khi phát hiện bản thân đã bắt đầu động tâm với Phương Niệm Dung, bản hồn đã chủ động trốn tránh, chủ động muốn quên đi.

Hiện tại, Tiểu Hổ cũng đưa chân trước lên, nhưng không đạp đầu bạch hạc, mà là nhẹ nhàng chạm vào cổ của bạch hạc, giống như đang xoa dịu người bạn đang đau ốm của mình.

Dược Hồng sụt sịt, khóe mắt đỏ hoe.

Nghỉ ngơi nửa ngày một đêm, Tiểu Hổ trên cơ bản đã khỏe lại, có thể đi đường xa. Nhưng bạch hạc đã già yếu, chỉ có thể miễn cưỡng mang theo Phương Niệm Dung bay một đoạn liền phải dừng lại nghỉ ngơi một chút.

Nếu là bình thường, Tiểu Hổ sẽ dùng chân đạp lấy đầu nó, sau đó cả hai sẽ bay lên không, đánh nhau một trận sức đầu mẻ trán.

Phương Chính trầm mặt, qua một lúc, mới nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Niệm Dung hơi do dư, nhưng vẫn gật đầu.

Phương Niệm Dung hơi giật mình, nàng không nghĩ Phương Chính sẽ hỏi mình như vậy.

Bất đắc dĩ, cả hai hợp tác, phá vòng vây chạy thoát.

Phương Niệm Dung ngẩng đầu lên, xuyên qua ánh lửa, nàng nhìn thấy Phương Chính đang lạnh lẽo nhìn mình, nhánh cây trong tay đã bị hắn bóp nát một đoạn.

Phương Niệm Dung cứng đờ, nàng hơi hé miệng, định phản bác, nhưng ánh mắt của Phương Chính lúc này lại làm nàng nói không ra lời.

Chương 33: Mệnh

Còn Phương Niệm Dung, đã bi thương rơi lệ, trong lòng tràn ngập tự trách.

Ánh tà dương như máu, chiếu rọi lên lớp lông mao vàng óng của Tiểu Hổ, cũng chiếu rọi lên lớp lông vũ trắng muốt của bạch hạc, càng tô thêm sự bi thương cho cuộc tiễn biệt bạn mình về cõi hư vô vĩnh hằng.

Suốt mấy năm dài, cầm và thú đều có nhau.

- Tu hành là việc nghịch thiên, ngươi lại cho rằng đó là số mệnh sao?

Nếu số mệnh an bày hắn phải trở nên như vậy, vậy hắn phải chấp nhận sao?

Tiểu Hổ thủ bên sát bạch hạc một ngày một đêm, đến buổi chiều ngày tiếp theo, nó mới đồng ý để Phương Niệm Dung thu thập t·hi t·hể của bạch hạc.

Mà hắn? Không ai thừa nhận hắn, không ai nhìn nhận hắn tồn tại, ngay cả tên của mình, hắn cũng phải để cho người khác dùng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33: Mệnh