Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 114: Tỉnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 114: Tỉnh


Nhưng cái nào cũng có mặt tốt và mặt xấu của nó.

Thanh Minh phát triển quá nhanh, vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn hắn nên sinh ra sợ hãi là điều hiển nhiên.

Vấn Khiêm cũng không dám cáo từ trừ khi chưa có sự cho phép của Dương Mục, tuy vậy hắn thật sự vẫn có điều muốn nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Vậy sao."

Kể từ ngày hôm đó, uy tín của hắn trước mặt sư phụ đã giảm xút một cách trầm trọng, đến nổi nếu không phải là do Nhược Bạch vào tông môn quá trễ và không đủ mạnh thì cái chức tông chủ này đã không còn ở trong tay hắn.

Đang mớ ngủ cái tỉnh luôn.

Nguyễn Đức Huyền nhìn thấy bàn cờ thì khuôn mặt chỉ xuất hiện đúng một chữ: Nản!!. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Sư huynh, tính sao giờ??"

-------------

"Hừ!!" Dương Mục hừ nhẹ, sau đó cũng đi làm nhiệm vụ được giao.

Dương Mục nghe được âm thanh xong không khỏi híp mắt nhìn về phía Nhược Bạch, giọng nói âm trầm: "Nhược sư đệ."

"..."

Nhược Bạch vừa nói vừa liếm môi, lời nói bên trong tràn đầy sự ham muốn.

Rồi mặc kệ là có còn tay hay không, hắn trực tiếp ngồi dậy luôn mà không cần phải chống.

"Chưởng môn, đệ tử nghĩ rằng khi đó sư phụ đã nghĩ nhầm về sư muội, muội ấy không phải là nội gián!!" Vấn Khiêm cả gan lên tiếng, giọng nói của hắn cực kỳ chắc chắn nhưng lại có chút e dè Dương Mục.

"Ngươi..."

Hai tuần này, hắn liên tục ở trong trạng thái hôn mê vì Tiểu 114 đưa cơ thể hắn vượt qua giới hạn.

--------------

"Có chút ngoài ý muốn nhưng..."

Tuy vậy, trong gần hai tháng nay, uy tín của Âm Dương Hợp Tông đang như cầu trượt mà trượt xuống, số lượng đệ tử muốn gia nhập tông môn đã giảm xuống một cách trầm trọng, nếu như so sánh lực chiến của Âm Dương Hợp Tông bây giờ, thì có lẽ nó còn thấp hơn cả Thất Giai.

Mà lão Khiêm nghe xong thì không khỏi đứng cả hình.

Bầu không khí đã trở lại như cũ, nhưng không ai nói bất cứ thứ gì về chuyện cuốn tịch, đơn giản là bởi vì quen biết nhau đã lâu, không cần đối phương nói thì bản thân bọn hắn cũng hiểu được đối phương muốn nói gì.

Khác với khi xưa, giờ đây quan hệ của Dương Mục và Nhược Bạch đã không được tốt nữa.

Lão Khiêm biến ra một bình trà vài hai cái ly, rót cho mỗi người một ly trà rồi cầm lên phần của mình để uống.

Mà Nguyễn Đức Huyền thấy trà thì lại chề môi, hắn cầm lên bình rượu rồi tự uống.

"Nếu người chưởng môn nói tới là Vân Yên sư muội thì đúng vậy, muội ấy khi đó đã dịch dung và xuất hiện."

"Sư huynh, ngươi tinh thần có vẻ không được tốt cho lắm." Một giọng nói khác vang lên bên trong đại điện, Nhược Bạch xuất hiện.

Cả gần hai tháng nay hắn đã liên tục nghe lấy câu nói này từ rất nhiều người, và lần nào hắn cũng dùng lý do đó để cho qua, bởi vì ngoài hắn và vài người trong có có Vân Yên ra thì không ai biết được sự thật bên trong nó.

"Nói như vậy có nghĩa là hai đứa kia cũng ở chỗ đó sao??" Dương Mục chậm rãi nói.

Cùng một tần số, cùng một loại ý nghĩ nhưng suy cho cùng thì ý nghĩ thâm sâu thì ngoài bọn hắn ra thì không có ai hiểu.

"Sư phụ nói, tu vi của ngài ấy đã sắp đại thành nên cần một lượng lớn... sư huynh biết đó!! Nên là..."

"Ngươi nhìn được không vậy??"

"Ui đệt!!" Thanh Minh thầm nói.

Nhận thấy sự thay đổi bên trong cảm xúc của Dương Mục, Vấn Khiêm nhanh chóng cúi đầu, khẩn trương nói.

Một chiến tích mà không có ai có thực lực Thất Đoạn mà có thể làm được

Trong hai tuần này, danh tiếng của Thanh Minh tại Tây Hoang đã vang xa vạn dặm, bất cứ chỗ nào, bất cứ ngóc ngách nào cũng đều có tên tuổi của hắn.

Hắn trước tiên mở mắt ra, nhưng trước mắt hắn lại là một màu tối đen, chả nhìn thấy cái gì.

Vấn Khiêm cảm nhận được áp lực liền cũng không dám ho he bất cứ câu nào nữa, hắn chỉ có thể nén lấy lời muốn nói sâu trong lòng.

Chương 114: Tỉnh

Bầu trời hiện tại vẫn chưa sáng, nhưng Thanh Minh nằm trên giường đã muốn thức dậy rồi.

"Nhưng---"

"Được rồi, bỏ qua chuyện đó đi, tiếp tục đánh cờ!!" Lão Khiêm búng tay, biến ra lại bàn cờ khi trước bị bỏ dỡ.

Giờ đây, không còn cái cớ của Tuyệt Sát Lệnh nữa, danh ma đầu này đã thật sự được gán cho Thanh Minh.

“DỪNG LẠI ĐI!!! Bổn toạ biết ngươi đang định nói thứ gì nhưng nhận định của bổn toạ khi đó chắc chắn không sai!!” Dương Mục trầm giọng quát lớn.

Dương Mục nghe xong chỉ có thể nhíu mày: "Biết!!"

"Và đó là những gì đã xảy ra!!" Vấn Khiêm kết thúc công việc báo cáo của mình.

Hai người thay phiên nhau nói.

Nhưng trên người lại truyền tới một loại cảm giác bị đè ép khó thở.

Dương Mục thở dài.

Hơn nữa là Nhược Bạch dạo gần đây được sư phụ ưu ái, liên tục ở sau núi để tu luyện và tu vi liên tục tăng trưởng một cách nhanh chóng.

Cũng tại trong Âm Dương Hợp Tông, cũng có một người nghe được danh của Thanh Minh liền không tránh khỏi lo sợ.

Cả bầu không khí nghiêm túc ngay lập tức bị phá hủy bởi một câu hỏi không ra gì của Nguyễn Đức Huyền.

Đợi đến khi Vấn Khiêm đi, Dương Mục mới thở dài một hơi.

"Ha ha, ta chỉ là cảm thấy bầu không khí có chút gượng ép nên khuấy đảo một chút thôi mà." Nguyễn Đức Huyền xua tay ha hả cười, sau đó là cần lên lại cuốn tịch của mình vừa lấy ra rồi cất đi.

"Lão Khiêm!!" Khi này, Nguyễn Đức Huyền lên tiếng.

Dương Mục đang nghe một Vấn Khiêm báo cáo lại mọi chuyện xảy ra ở Lạc Dương Thành.

"Sao gì?? Yên tâm đi, nơi đây là Âm Dương Hợp Tông, có cho hắn gan hắn cũng không dám vào đâu!!"

Thanh Minh cựa quậy, trước tiên muốn thử ngồi dậy, nhưng không hiểu sao hắn không cảm nhận được hai tay của mình, cảm giác như bị cụt vậy, nên hắn không khỏi giật mình.

Đã được hai tuần kể từ khi Thanh Minh đến đây và ngôi nhà tạm bợ này là do Vân Yên, Thanh Mạn và Thôi Lực tạm thời dựng lên, có chút không được đẹp nhưng đủ để có thể sống bên trong.

"Số là do người định, chúng ta không thể nói trước được điều gì..."

Nghe giọng nói của Dương Mục có chút không vui, Nhược Bạch nhẹ cười, nói: "Sư huynh, không cần phải không vui như thế, lần này đệ đến là để truyền lại lời nói của sư phụ cho huynh mà thôi."

Phần thưởng của Tuyệt Sát Lệnh đã không còn xứng với Thanh Minh hiện tại.

Âm Dương Hợp Tông, Đại điện!!

Mà lý do trong đó thì không cần nói mọi người cũng đều biết.

Trở lại với Thanh Minh.

"Thế thì nhờ cả vào sư huynh!!" Nhược Bạch nói xong cũng đi mất.

Lão Khiêm bên kia cũng ngẩng đầu lên xem như đáp lại lời kêu gọi của Nguyễn Đức Huyền.

Lão Khiêm thấy vậy cũng không nói nhiều, vì xưa nay cả hai đều như vậy.

Dưới sự vây công của một đám người mà hắn còn có thể sống được thì cần trả giá bao nhiêu để có thể g·i·ế·t được hắn?? Đôi khi còn phải trả giá bằng cả mạng sống để có thể g·i·ế·t hắn thì phần thưởng của Tuyệt Sát Lệnh là không đủ.

Thanh Minh giờ đây đang được nằm trên một cái giường gỗ trong một căn nhà gỗ hoang tàn trên một đỉnh đổi trọc đất.

Lão Khiêm khuôn mặt nhăn nhăn không được tự nhiên, gượng ép nói: "Tuy ta mù nhưng ta vẫn nhìn được!! Nên ngươi có thôi ngay cái việc lấy nó ra làm trò đùa không??"

Cả hai lúc này trông rất nghiêm túc, không giống như trước đó.

Bầu không khí trong đại điện bỗng ngay thoáng chốc trở nên im lặng, không ai nói gì.

Lý do hắn không cho Vân Yên trở về một phần trong đó đơn giản là để cho bí mật không bị bộc lộ ra bên ngoài và có một sự thật là nếu có cơ hội, hắn sẽ không ngại mà g·i·ế·t người diệt khẩu.

"Đệ tử cả gan, đệ tử cho rằng khi đó vẫn là có chút hiểu lầ——“

Nếu so thì hắn thà uống rượu còn hơn là uống trà.

Và đó cũng là một phần lý do mà trong Tuyệt Sát Lệnh hắn ban bố trước đó lại không có mặt hai nữ. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Lời gì?? Mau nói!!"

"Đệ-- đệ tử không dám!!" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ngươi đang nghi ngờ quyết định của bổn tọa???" Dương Mục càng nói giọng nói càng trở nên âm trầm và một xíu áp lực từ hắn đã bọc phát ra bên ngoài.

Hai tuần sau. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dương Mục chỉ nói như vậy rồi không hề nói bất cứ thứ gì đó khác nữa.

"Hừm... Hừm..." Hai người liên tục nhìn xem cuốn tịch mà không nói gì, ánh mắt đảo từ trên xuống dưới rồi lại từ trái qua phải, không hề bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

Lão Khiêm thấy vậy cũng theo đó cất đi nửa còn lại.

Mà nếu như lọt vào đường cũng mà khiến cho Vân Yên phải nói ra bí mật đó thì quyết định đó lại là một quyết định không hay đối với Âm Dương Hợp Tông lúc bấy giờ.

"Nếu không còn gì thì lui ra đi!!"

"Vậy thì đệ tử xin cáo lui." Vấn Khiêm mau chóng lui ra khỏi đại điện.

Nếu để cho hai nữ xuất hiện trong Tuyệt Sát Lệnh thì sự chú ý của tất cả mọi người sẽ đổ dồn lên không chỉ mỗi Thanh Minh mà còn hai nữ.

"Lại là chuyện đó sao??" Dương Mục có chút không vui khi nghe về chuyện đó.

Cái danh ma đầu chỉ là một phần lý do, mà một phần lý do trong đó cũng có đó là chiến tích của hắn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 114: Tỉnh