Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 124: Tâm Nhãn
“Không!! Ngươi vẫn chưa hiểu!!” Trình Bính lần nữa lên tiếng.
“???” Thanh Minh lần nữa khó hiểu.
Còn chuyện gì mà hắn chưa biết sao??
Trình Bính tiếp tục giải thích.
“Đơn giản chút đi, giờ ngươi đang là người cầm cờ, vậy ngươi hãy đặt mình vào vị trí của một con cờ bên trong đi, ngươi thấy gì??”
Thanh Minh nghe vậy liền không tránh khỏi suy nghĩ, rồi hình dung được trước mắt tình huống, nhẹ nói.
“Là kẻ địch!!”
“Đúng là kẻ địch, đã vậy rất đông nữa!! Có giống như ngươi trước đó không??”
Khi này Thanh Minh mới giật mình, nếu xét theo tình hình chung thì nó quả thật là rất giống hắn, chỉ là đằng sau hắn không có nhiều đồng đội mà thôi.
“Một nước đi sai lầm của ngươi sẽ khiến ngươi rơi vào vạn kiếp bất phục!!”
“Giờ thì nghĩ một chút nào, nếu như ngươi là quân cờ thì ai đang là người điều khiển?? Ai đang nhìn lấy ngươi??!!”
Ầm!!!
Trên trời bỗng truyền tới tiếng sấm vang trong khi vẫn đang trời quang mây tạnh.
Hai người âm trầm không nói, Trình Bính như đang đợi câu trả lời, còn Thanh Minh thì đang thử tưởng tượng.
Ai đang nhìn ta?? Ta chỉ là con cờ trong bàn cờ của hắn?? Hắn là ai??
Không thể nghĩ!! Không thể nghĩ tới!! Những điều này quá bí ẩn.
Bản thân tự nhiên xuyên không đã là một bí ẩn rồi, chả lẽ có ai đó tác động vào hướng đi của hắn?? Là hệ thông hay là một người khác??
Trông xem phản ứng của Thanh Minh, Trình Bính cũng biết được câu trả lời, lão lại mở miệng.
“Vậy nên, điều ngươi cần phải làm đó là tự biến ngươi thành người chơi cờ, đừng để bản thân bị cuốn theo chiều hướng thay đổi của bàn cờ!”
Thanh Minh gật đầu, tuy vậy hắn không biết nên làm thế nào.
“Nói về phương diện khác đi!! Hiện tại ngươi mù, ngươi thấy gì??”
“Một mảnh tối đen!!” Thanh Minh nhanh gọn trả lời.
“Có gì thay đổi??”
“Thay đổi?? Hmm… chắc là thính giác, khứu giác, xúc giác và cả vị giác đều trở nên n·hạy c·ảm hơn chăng??”
Đây là điều bình thường, thị giác mất sẽ khiến cho những giác quan khác được cường hoá nhằm ứng phó được với môi trường.
“Ừm!! Giờ ví dụ nào!! Tại sao những chiến lượt gia mặc dù không lên chiến trường mà vẫn có thể biết được tình hình xung quanh??” Trình Bính lại lần nữa đưa ra câu hỏi vì dụ.
Chẳng qua là câu này có phầ hơi dễ đối với Thanh Minh, hắn bèn trả lời.
“Là do có đầy đủ thông tin đến từ những người truyền tin chứ sao??”
“Không sai!! Mắt không thấy nhưng vẫn biết được xung quanh, vậy tại sao ngươi không biến những thứ như khứu khác, thính giác, xúc giác và vị giác thành những người truyền tin??” Trình Bính khẽ nói.
Thanh Minh lần nữa giật mình bất ngờ, và bắt đầu trầm tư suy nghĩ… tuy vậy…
Biết được Thanh Minh đang trầm tư suy nghĩ, Trình Bính cũng ngay lập tức hiểu được hắn đang nghĩ gì, lão liền lần nữa lên tiếng.
“Không cần trả lời, ngươi đang nghĩ là chỉ với những thứ này làm sao có đầy đủ thông tin để hình dung đúng không??”
Thanh Minh gật đầu, hắn đúng thật là nghĩ như vậy.
Suy cho cùng thì đó cũng chỉ là những giác quan phù trợ mà thôi, tác dụng không nhiều bằng mắt trong những trận chiến, dễ bị nhiễu nếu như bị phát hiện, không thể phân tích được tình hình.
“Nhưng ngươi cũng đâu phải là phàm nhân?? Tại sao chỉ dùng những thứ đó để quyết định tầm nhìn??”
“Nhìn người đừng chỉ nhìn bằng mắt, hãy nhìn bằng tâm!! Chẳng phải đây là câu nói phổ biến sao??”
“Biết người không biết lòng, vậy nên những thứ nhìn thấy bằng mắt cũng chưa chắc đã là sự thật và đây cũng là nguyên lý hoạt động của phương pháp thay thế mà ngươi đang tìm kiếm!!”
Câu nói cuối cùng của Trình Bình không khỏi khiến cho Thanh Minh phải giật mình lần nữa, hắn bông nhiên đứng dậy, thốt ra.
“Phương pháp thay thế?? Lão biết??”
Hành động của Thanh Minh khiến cho tất cả mọi người trong nhà chú ý đến.
“Ta biết, ta mù nhưng ta cũng có thể nhìn thấy được tất cả mọi thứ, kể cả tâm của ngươi!! Và hai cô vợ sinh đẹp của ngươi!! Thanh Minh!!”
Uỳnh uỵch!!
Tim Thanh Minh bỗng đập mạnh.
Qua thêm một quảng thời gian, Thanh Minh bắt đầu bình tĩnh lại và ngồi xuống dưới, tuy vậy trong lòng hắn vẫn có chút run rẫy, run không phải vì sợ hãi người trước mắt, mà là vì phương pháp thay thế đã ở trước mắt và không biết làm cách nào để đạt được.
”Tu vi của lão cao tới nỗi ta không thể xác định được, chỉ có thể cho là phàm nhân… sao…?” Thanh Minh tự hỏi.
Ngay từ đầu, lão đã cố tình tiếp cận hắn, biết hắn nhưng lại không hề hạ thủ, không biết vì nguyên do gì và tại sao lại làm như vậy.
Nhưng nếu lúc đó đã không hạ thủ thì không cần phải lo hắn khi này sẽ hạ thủ.
“Lão cần gì ở ta??” Thanh Minh nhẹ hỏi.
“Không cần gì cả!!”
“Thế thì tại sao??”
“Không tại sao cả!!” Trình Bính bình tĩnh nói, xong lão cũng biến ra một cuốn sách rồi để nó trên bàn, rồi lại tiếp tục nói.
“Nơi đây là một cuốn công pháp bên trong có ghi phương pháp thay thế, chỉ cần ngươi tu luyện nó thì chẳng mấy chốc có thể sinh ra Tâm Nhãn.”
“Tâm Nhãn?? Đây là gì??”
“Tâm nhãn, nhìn bằng tâm không nhìn bằng mắt, thay thế ánh mắt phản ánh sự thật và tính chất của con người, kết hợp với các giác quan và thần thức ngươi có thể trông thấy được những thứ mà ngươi trước đó chưa từng nhìn thấy!!”
Trình Bính giải thích rất ngắn gọn, không hề nói chi tiết về Tâm Nhãn nhưng lại nếu lên một số tác dụng.
Thanh Minh nghe được cái hiểu cái không.
“Ta vẫn không hiểu!!” Hắn cũng thành thật nói ra.
Tuy vậy Trình Bính vẫn không có ý định giải thích thêm, lão chỉ đơn giản là cười và nói một số câu cuối cùng trước khi rời đi.
“Haha, Không hiểu thì ngươi chỉ cần thử là có thể hiểu. Ta đã không còn thời gian, hãy nhớ những gì ta đã nói trước đó!! Tương lai còn dài, có thể trong tương lai chúng ta có thể gặp lại nhau nếu như ngươi sống sót.”
“Còn giờ đây thì… hẹn gặp lại, Thanh Minh!!”
Vừa mới dứt câu, Trình Bính ngay lập tức biến mất chỉ để lại trên bàn là một cuốn công pháp.
Một khoảng trống trong không khí được tạo ra, Thanh Minh cũng ngay lập tức xác định được rằng Trình Bính đã đi mất.
“Lão là ai?? Tại sao phải giúp ta??” Thanh Minh liên tục tự hỏi.
Hắn có thể xác định rằng bản thân trước đó chưa từng gặp người này, nhưng tại sao người này lại biết hắn, lý do là gì?? Và tại sao lại giúp hắn??
Chẳng lẽ lão biết được bí mật của hắn nên cất công qua đây một chuyến sao??
“Ông xã!! Đã xảy ra chuyện gì?? Lão Trình đâu??” Khi này Vân Yên từ xa chạy tới.
Vì sự an toàn của Thanh Minh nên bất kể là Thanh Minh đang làm gì thì nàng cũng một mực chú ý, kể cả trước đó không lâu Thanh Minh đột nhiên đứng lên, nhưng vì không có bất cứ gì nguy hiểm nên nàng cũng không làm gì.
Nhưng khi nãy, nàng vẫn còn nhìn thấy Trình Bính nói chuyện với Thanh Minh thì bỗng chớp mắt một cái Trình Bính biến mất, khiến nàng không khỏi cảm thấy tình huống có chút bất thường, liền vội chạy tới chỗ Thanh Minh hỏi thăm.
"Đi rồi!!" Thanh Minh ngơ ngơ trả lời, hắn vẫn còn đang trong quá trình suy nghĩ, phân vân xem liệu có nên nhận lấy cuốn công pháp rồi tu luyện không.
Bỗng nhiên từ trời rơi xuống một cuốn công pháp có phương pháp thay thế mà hắn đang cần thì điều này quả thật là đáng ngờ, liệu bên trong còn có âm mưu gì mà hắn chưa biết chăng??
"Đi rồi?? Bằng cách nào??" Vân Yên giật mình hỏi lại lần nữa.
"Không thấy, cũng không biết. Lão là một cường giả!!" Thanh Minh đại khái cũng chỉ có thể trả lời như vậy.
Để phán đoán được một cường giả thì với hắn hiện tại đây vẫn là chưa đủ khả năng. Có lẽ lão muốn đến thì đến, muốn đi thì đi mà chính bản thân hắn cũng không thể nào ngăn cấm được.
"Cường giả?? Nói vậy là lão là một tu sĩ với tu vi rất cao sao??"
"Tám, chín phần là vậy."
"Vậy lão tiếp cận chúng ta nhằm mục đích gì?? Và tại sao lại phải làm như vậy??"
"Ta không biết, ta cũng hỏi điều tương tự rồi nhưng lão lại trả lời không vì gì!!" Thanh Minh rất bình tĩnh trả lời câu hỏi của Vân Yên.
Mặc dù chuyện xảy ra có chút bất ngờ và ngoài ý muốn, nhưng suy cho cùng thì bọn hắn cũng không mất mác bất cứ thứ gì nên cũng có thể yên tâm được một phần nào đó.
Nhưng mà... cuốn công pháp này, thật sự ổn nếu tu luyện nó sao??
Vân Yên là một người hiểu chuyện và nhạy bén, nàng cảm nhận rằng dù bây giờ nàng có tiếp tục hỏi Thanh Minh đi chăng nữa, Thanh Minh vẫn không thể đưa ra cho nàng một câu trả lời chính xác, dù sao thì chính hắn cũng không biết.
Vậy nên Vân Yên cũng chỉ có thể để cho chuyện này lui ra một bên, ít nhiều thì nàng cảm thấy lão nhân kia không có ý xấu, nếu có thì cả nhà các nàng đ·ã c·hết chứ không còn thoải mái như bây giờ.
Lúc này đây nàng mới chú ý đến trước mặt Thanh Minh đang để lấy một cuốn sách và chính bản thân Thanh Minh cũng đang cuối đầu chăm chú vào nó như đang suy nghĩ thứ gì đó, nàng lần nữa lên tiếng hỏi.
"Ông xã, cuốn sách đó là sao??"
-------------
Hôm nay chỉ có 1 chương nên miễn phí
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.