Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 51: Mỗi Người Một Sở Thích
1 đêm không ngủ, nhưng tinh thần của hắn vẫn hoàn toàn tỉnh táo, không hề có dấu hiệu mệt mỏi.
Thanh Minh nhanh chóng cất cuốn sách vào lại hòm trữ vật.
Nói chưa hết câu thì lời nói của hắn ngày càng nhỏ và ngắt quãng, ánh mắt trợn tròn, nhìn không chớp mắt (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả ba nhìn nhau, trong khi Vân Yên và Thanh Mạn vẫn còn đang đứng hình thì Thanh Minh lúc này cũng không còn tâm trạng để ngắm, hắn mau chóng suy nghĩ tìm giải pháp.
“Hừm… không tệ, quả nhiên là hiệu quả của đan dược có khác, tuy chỉ là hạ phẩm nhưng đối với ta như vậy là đủ, đây mà ở trái đất hả, ít nhất phải bó bột 3 tháng.”
Sau vài giây đứng hình, Vân Yên và Thanh Mạn đã phản ứng lại, hai người vội vàng tách ra, riêng phần mình lấy thứ gì đó như mềm, quần áo để che lại cơ thể.
Càng đọc, Thanh Minh càng bị cuốn sách hút hồn, tâm trí của hắn đang dần xảy ra biến hóa, hắn quên luôn việc lướt cửa hàng điểm thử nghiệm, một phát đọc tới sáng sớm ngày hôm sau.
“Cần làm gì đó trước khi bọn hắn rút kiếm đâm ta!!”
Thanh Minh tiếp tục nói: “Huống gì bản thân ta cũng có sở thích độc lạ, đó là nhìn bách hợp ân ái, vậy nên các ngươi không cần phải ngại, cứ xem ta là không khí mà tiếp tục ân ái đi.”
Không chỉ hắn nhìn, mà từ khi Thanh Minh bước vào, Vân Yên và Thanh Mạn cũng đều chú ý đến, nhưng không kịp nhắc nhở thì đã thành ra như vậy.
Thanh Minh thử cử động, rồi sờ khắp cơ thể, miệng cảm thán.
Liếc nhìn phòng khách, vẫn không tìm thấy hai nữ, Thanh Minh bước tiếp ra ngoài sân.
Thanh Minh từ từ lật cuốn sách đó ra đọc.
Là phòng ngủ của Vân Yên nhưng hắn không biết đây là phòng ngủ, dù sao thì hắn tới đây mấy ngày, ngoài trừ phòng bếp ra, những chỗ khác hắn chưa từng đi bao giờ.
“Aaaaaaa!!!!”
Hắn nhận ra rằng, đố bạn nhìn thấu được tôi lại là một cuốn sách. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 51: Mỗi Người Một Sở Thích
--------------
"Đây, đan dược chữa thương, ăn nó, ngươi sẽ nhanh chóng hồi phục." Nàng đưa cho Thanh Minh một viên đan dược, Thanh Minh cũng đưa tay nhận lấy.
“Aaaaaaa!!!!!”
"Đã tỉnh, có chuyện gì??" Thanh Minh quay đầu nhìn Thanh Mạn, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thanh Minh, ngươi đã tỉnh chưa--- Hửm, ngươi đang làm gì??" Cửa phòng đột nhiên mở ra, Thanh Mạn tiến vào bên trong.
“Aaaaaaa!!!” Đến cuối chỉ còn mỗi tiếng la của Thanh Minh, không chỉ la dài mà còn to nữa, lần át luôn tiếng la của hai sư trò.
Thật là một khung cảnh tuyệt đẹp làm sao.
Người dưới đơn giản chỉ là nằm thẳng ra, nhưng nếu từ trên nhìn xuống thì chả khác gì chữ S, uốn éo liên tục.
Theo trí nhớ của hắn thì trường hợp này hắn đọc trong truyện rất nhiều rồi, nặng thì b·ị đ·âm c·hết, nhẹ thì bị toàn tông t·ruy s·át.
「Đó là vì tất cả đan dược hệ thống bán đều là thượng phẩm, đều là thượng phẩm thì cần gì phân chia.」 Tiểu 221 nói.
“Aaaaaaa!!!!” Thanh Minh cũng không thua kém.
“Có phải ra ngoài rồi??”
Ba cái xương sườn thì cũng bằng một cách thần kỳ nào đó nên nó cũng đã được nối lại.
"Nói ít, hiểu nhiều,...."
Dưới tác dụng của đan dược, cơ thể của Thanh Minh cũng hồi phục hoàn toàn.
Thanh Mạn ngay lập tức cảm nhận được sự thay đổi trên người Thanh Minh, nhưng nó lại không được rõ ràng, chỉ có một chút.
Một lát sau, Vân Yên tới, nàng nhận ra Thanh Minh đã có một chút thay đổi, nhưng thay đổi của Thanh Minh lại hướng theo chiều hướng tốt, nên Vân Yên cũng làm như không thấy, chỉ cười với Thanh Minh vài lần, sau đó là bắt đầu công chuyện.
"Thì ra là vậy."
Đứng bên cạnh Thanh Mạn cũng vui mừng, sau đó nói: "Có thể hai ba ngày sau sẽ hoàn toàn khỏi."
"Ừm."
Người trên là dễ dàng nhìn rõ nhất, khi mà cả cơ thể tạo thành hình chữ M, nhưng mỗi góc lại cong vuốt lên.
Tiếp đó bước chân ra khỏi phòng.
Vân Yên và Thanh Mạn nghe xong liền không khỏi đen cả khuôn mặt.
"Cách che giấu tốt nhất không phải lúc nào cũng là khiêm tốn, đôi khi tự cao, hùng hồn mới là cách che giấu tốt nhất."
“Yên tâm, ta sẽ không nói chuyện này với ai đâu, ta giữ miệng rất kín.”
Tất nhiên theo đó là tiếng la thất thanh
Thanh Minh đưa đan dược bỏ vào miệng, nuốt xuống.
Nhưng lạ thay, từ sân trước, cho đến sân sau, phòng bếp đều không có bóng dáng của hai người.
“Aaaaaaa!!!!”
“Nhưng nói mới nhớ… cô nàng đâu rồi??”
Khi mà trên giường, hai nữ nhân một trên một dưới, khuôn mặt đỏ hồng, tóc dài lưa thưa, thở dốc, cơ thể một nửa thoả thân, nửa còn lại thì được che bằng một tấm lụa mỏng màu hồng, tuy không thể xuyên thấu nhưng vẫn bám dính trên cơ thể, làm lộ rõ những đường cong tuyệt đẹp.
"Đừng đợi nó đến mới nghĩ, hãy nghĩ rồi chờ đợi nó đến, hãy lường trước những trường hợp nó có thể xảy ra trong tương lai, rồi đưa ra giải pháp hợp lý, tránh đến lúc đó phải suy nghĩ."
Tại vì thứ hắn nhìn thấy trước mắt có lẽ nói là khung cảnh tuyệt đẹp.
“Vân trưởng lão, cảm ơn đã chăm sóc ta khi b·ị t·hương, ta muốn trở——— trở————.”
Thời gian hiện tại cũng đã quá giờ Thanh Mạn và Vân Yên xuất hiện, nhưng đến bây giờ vẫn không hề thấy cả hai đâu.
“Hmm..”
“Trong sách có ghi, đừng để đến rồi mới nghĩ, hãy nghĩ rồi để nó đến, nhưng trường hợp này thì ta chưa tính tới!! Giờ phải làm sao với tình huống này??”
“Các ngươi đây, ta biết, ta biết, mỗi người đều có một loại sở thích độc lạ khác nhau, vậy nên hai người các ngươi là bách hợp cũng là chuyện bình thường, ta cũng sẽ không vì các ngươi là bách hợp nên xa cách các ngươi đâu!!”
Cũng vì nó không rõ ràng nên Thanh Mạn cũng nhanh chóng bỏ qua.
"Hạn chế biểu đạt cảm xúc...."
Hắn muốn tìm cả hai là để cảm ơn đã chăm sóc và nói lời gặp lại, đã đến lúc hắn trở lại nhà bên kia, tiếp tục làm tạp dịch.
Mùi tươi mới, ánh sáng ban mai đạp vào mặt, khiến Thanh Minh càng trở nên tỉnh táo, miệng hắn nhếch lên một đường cong thỏa mãn.
Nghe được lời nói, Thanh Minh không còn la nữa, thay vào đó là lấy tay che mắt, nhưng che kiểu gì ở giữa vẫn chừa ra một khoảng để có thể nhìn, hắn nói.
Nhưng nếu để so sánh thì khung cảnh lúc này đây mới là thật sự đẹp và tuyệt vời, trong khi cái kia lại quá công nghiệp.
Đọc là một vấn đề, nhưng có thể tiếp thu được bao nhiêu, thì hắn cần thời gian cũng như thực tiễn.
Thanh Minh không ghét đọc sách, trừ những cuốn sách dạy thành công của những người đi trước.
Cảm ơn mọi người đã chờ đợi trong khoảng thời gian qua. Tiếp theo đây, chương sẽ được ra đều.
Vậy nên, khi nghe thấy tiếng người, Thanh Minh cũng không chần chừ liền mở cửa ra, tiếng vào bên trong, miệng còn nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng cuộc sống đưa đẩy, không xảy ra là không thể nào.
Thanh Minh trợn mắt nhìn, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến hắn phải rạo rực.
“Đây là cái mà người ta hay nói là đẹp tự nhiên đó sao??”
Vân Yên và Thanh Mạn lần nữa đứng hình.
Kèm theo đó là những quả bóng tròn, hai cái bên trên to hơn hai cái bên dưới, hai cái trên thì rung lắc, hai cái dưới thì nhấp nhô theo tiếng hít thở. Đầu mỗi quả bóng còn có thêm cái nhú nhô ra, cũng là màu hồng nhưng lại là nơi nổi bật nhất khắp cơ thể.
Nhưng khi đi ngang qua phòng ngủ của Vân Yên thì hắn nghe được trong phòng phát ra tiếng người nói.
Đến khi không chịu được nữa, Thanh Mạn mới lớn giọng, nói.
"Ta phải đọc nó sao?? Nhìn chả khác gì mấy cuốn đắc nhân tâm bán đầy ngoài mấy tiệm sách vậy??"
Nửa thoả thân vì không có gì để che đậy nên làn da trắng hồng, mịn màng, mượt mà nhanh chóng thu hút sự chú ý.
"Hửm?? Đan dược còn phân chia cấp bậc?? Vậy sao mấy cái ta mua từ trong hệ thống là không có??" Thanh Minh thắc mắc.
"Được rồi, chuẩn bị một xíu, xíu nữa sư phụ tới tiếp tục dạy ngươi dùng cầm."
Ngoài ra, hắn đã tiếp thu thêm được một số kiến thức cần thiết và đang chọn lọc nó trong đầu.
Nói thật thì, khung cảnh này, Thanh Minh hắn cũng không phải chưa từng gặp qua, hắn đã từng gặp qua khi còn ở Trái Đất, thông qua một cái điện thoại hoặc một cái máy tính.
“Biến thái, ngươi còn la cái gì nữa?? Ngươi có còn thể diện không hả??!! Ngươi bị nhìn là bọn ta chứ có phải ngươi đâu mà la??!!”
Thanh Mạn chỉ nhìn thấy Thanh Minh đang nằm nhìn trần nhà mà thôi.
Thanh Minh dò xét xung quanh.
Ba ngày sau.
“Aaaaaaa!!!!” Một tiếng la thất thanh khác đáp lại, nó là của Thanh Minh.
“Ước gì ngày nào cũng được như này, vô lo vô âu, không phải lúc nào cũng cảnh giác, s·ợ c·hết.” Thanh Minh thầm nghĩ.
-----
Thanh Minh tự mình ngồi dậy, tháo đi băng v·ết t·hương, sau đó tìm lại bộ đồ trước đó rồi mặc lại.
Lúc này đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảm nhận được thương thế có một chút tiến triển, Thanh Minh cũng lấy làm vui mừng.
“Aaaaaaa!!!!” Lại là hai sư trò la.
Hai sư trò nhận ra có điều gì đó sai sai, thế là cả hai không la nữa mà trở nên im lặng.
Thanh Minh giọng nói đường đường chính chính, không hề có một chút gì gọi là ngại ngùng.
「Hạ phẩm tiểu bảo đan.」
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.