Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 56: Giao Đấu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56: Giao Đấu


“Thanh Minh!!”

Đã rất lâu rồi hắn mới b·ị t·hương thế này, đặc biệt hơn người gây sát thương cho hắn chỉ là Nhất Đoạn.

Nhưng vì tốc độ của Thanh Minh quá nhanh, quán tính còn chưa hết, thì đã như vậy.

Dương Mục lần này thật sự không phản ứng kịp, hắn đám hụt, vì quyền kích của hắn có quán tính, cần phải khôi phục tư thế thì mới có thể tiếp tục làm thứ khác.

“Ngươi còn sống??”

Chương 56: Giao Đấu

“Ngươi đứng sang một bên đi, ta còn có chuyện phải làm.”

"Không!!"

Vân Yên bị đấm bay qua một bên.

Nhưng bên cạnh Thanh Mạn đang là Vân Yên.

Cả ba đều bất ngờ.

Nàng cũng mau chóng hành động, vội đứng trước người của Thanh Mạn để đón đỡ thay nàng.

“Ngươi rốt cuộc đã làm bằng cách nào??!!” Dương Mục lạnh lùng hỏi ngược.

Thanh Minh hắn chửi mà quên luôn cái cách xưng hô ở thế giới này luôn.

Thanh Mạn nhận ra tình huống có chút không được ổn thỏa, liền mau chóng huy động kiếm, muốn một kiếm cắt cổ, t·ự v·ẫn tại chỗ.

“Thằng khọm già, ngươi tới số!!” Thanh Minh cười mỉm.

Thanh Minh cũng chả biết phải nói thế nào, hắn chỉ có thể tập trung vào chuyện chính hơn là đứng đó này nọ với Thanh Mạn.

Nhưng khi tận mắt chứng kiến thì mới thật sự hiểu được sự quỷ dị bên trong đó.

“C·hết!!” Thanh Minh hô lên.

“Thanh Minh!! Ngươi không sao!!” Thanh Mạn bên cạnh vui mừng nói.

Nhưng lực lượng cực mạnh, khiến cho một Ngưng Linh Cửu Ngưng như nàng không thể chống trả dù chỉ một chút.

Thời gian Thanh Minh ra một kiếm thì Dương Mục đã làm tới cái thừ gì luôn rồi.

"Mạn Nhi!!" Vân Yên hô lên, kèm theo đó là tiếng cầm phát ra, âm kích hướng tới Dương Mục.

Khụ!!

“Sống thoải mái?? Làm gì có chuyện dễ như vậy, tu sĩ sinh ra đã ước định là phải tranh đoạt với trời, trời nào sẽ để ngươi thoải mái sống qua?” Dương Mục tỏ ra khinh thường, nói.

Nhìn thấy vậy, Thanh Minh mới có thể yên tâm, hắn thay đổi ánh mắt, nhìn về Dương Mục, cười đểu, nói.

Dương Mục không tiếp tục để ý Vân Yên, hắn tiếp tục tiến đến chỗ của Thanh Mạn.

Ngay lúc Dương Mục muốn đi.

Hãy nghĩ xem, nó có tà môn hay không cơ chứ.

Cánh tay cực kỳ chắc chắn là mạnh mẽ, dù cho Thanh Mạn có dãy dụa thế nào, cũng không thể lung lay được nó.

Là kiếm gỗ để tập luyện, nhưng sức sát thương của nó có thể vượt xa bất kỳ thanh vũ khác, chỉ cần dựa vào ý chí người dùng.

Những hòn đá nơi đó dần di chuyển, một cánh tay ló ra, sau đó là một người từ trong đám đá sụp đỗ đó đứng dậy chui ra.

Đây là chênh lệch giữa tốc độ và cảnh giới.

“Hửm??” Dương Mục bắt hụt liền không khỏi kinh ngạc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng vẫn là không đủ nhanh. kiếm chỉ mới sượt qua cổ của nàng. khiến bên trên chảy ra một chút máu, còn lại thì nàng bị Dương Mục đánh bay thanh kiếm sang một bên.

Một vòng tròn màu vàng sáng xuất hiẹn, bao bộc lấy cơ thể của Dương Mục. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Có giỏi--- th--ì --- ngươi g·iết---ta!!" Thanh Mạn khó khăn nói.

Dương Mục, Vân Yên, Thanh Mạn, cả ba đều giật mình, không khỏi hướng sự chú ý sang nơi đó.

Dương mục đưa tay trống còn lại ra đón đỡ, nhưng khi bày tay sắp chạm vào thanh kiếm gỗ thì một khắc sau.

Hai lần trải nghiệm c·ái c·hết đối với hắn đã là quá đủ, không để cho bọn này biết khổ đau thì bọn hắn không rút ra được kinh nghiệm, cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, chỉ có thể trở thành cường giả thì bọn hắn mới biết thế nào là sợ hãi.

"Hừ, nể tình sư trò, ta không g·iết ngươi, nhưng con bé, ta sẽ mang đi!!"

"Quyền Sơn!!" Dương Mục cho Vân Yên một đấm vô tình vào bên hông. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn lần nữa lao lên phía trước, tay vung lấy kiếm gỗ để t·ấn c·ông.

“Ngươi nhìn ta giống có sao à…” Thanh Minh khiêm tốn trả lời.

Muốn dạy dỗ, thì nó là một thanh kiếm gỗ không có sức sát thương, nhưng muốn g·iết người, nó có thể trở thành thanh v·ũ k·hí sắc bén nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thanh kiếm đột nhiên biến mất, Thanh Minh cũng theo đó biến mất.

Nhưng khi công kích của Dương Mục sắp chạm phải Thanh Minh thì sự chênh lệch đó liền ngay lập tức biến mất.

Hắn bất ngờ nhìn xem Dương Mục, lời nói bên trong không biết là khen ngợi hay là khinh thường nữa.

“Quyền Sơn!!” Lại là Quyền Sơn, Dương Mục sẽ không khinh thường nữa, mà dùng hết toàn lực để đánh.

Vân Yên đón đỡ.

Dương Mục tính trước, né tránh được công kích, bằng vào tốc độ vượt bậc, hắn cũng có thể mau chóng nhìn ra được sơ hở của Thanh Minh.

“Hừ, cũng chỉ là vùng vẫy trước khi c·hết mà thôi!!” Dương Mục cũng không cho là gì, khinh thường nói.

Từ vách tường sụp đỗ trước đó, bỗng truyền ra một giọng nói.

Một giây sau, Thanh Minh xuất hiện đúng ngay vị trí mà Dương Mục vừa đứng lúc nãy, đỡ lấy Thanh Mạn.

“Bằng cách nào?? Ngươi hỏi ngu vậy?? Ngươi nghĩ ta sẽ trả lời sao?? Nói đi thì cũng phải nói lại, các ngươi thật sự rảnh quá nhỉ?? Ta chỉ muốn tu luyện và sống qua ngày một cách thoải mái thôi, mà các ngươi cứ hai ba bữa là lại tới tìm ta phiền phức!” Thanh Minh bực bội trong lòng, hắn nói.

Ngược lại Dương Mục thì tỏ vẻ khinh thường: "Muốn t·ự s·át?? Đừng có hòng!!"

Dương Mục nhìn thấy thì lại tỏ vẻ khinh thường, hắn chỉ hừ một phát, sau đó là...

“Ừm!” Thanh Mạn nghe lời hẳn ra, nàng vôi chạy đến bên cạnh Vân Yên.

Chuyện của Thanh Minh, hắn không nào không biết, cũng như là cái cách chiến đấu đầy quỷ dị của Thanh Minh, hắn cũng biết.

Khi kiếm và vòng tròn sáng chạm vào nhau, thì cú đâm bị ngăn cản lại trong một khắc.

“Hửm??”

Tiếp đó, Dương Mục đưa tay túm cổ của Thanh Mạn, nhấc lên trên không.

Khi kiếm gỗ chuẩn bị xiêng qua tim Dương Mục thì lệnh bài bên hông hắn bỗng trở nên phát sáng, chiếu sáng một khung cảnh đen..

Vân Yên lần nữa b·ị đ·ánh bay, hộc ra cả miệng máu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thế là hắn muốn phản công.

Dương Mục nghe xong câu nói, chưa kịp phản ứng thì Thanh Minh trước mắt hắn đã biến mất.

"Sư--- Phụ!!!"

Dương Mục thấy vậy, chỉ đưa tay, hất như hất nước, âm kích theo đó cũng b·ị đ·ánh tan.

Thanh Minh âm thanh lạnh lùng, trực tiếp huy động kiếm, đâm tới.

Thành ra công kích lần này của Thanh Minh lại lần nữa thất bại.

Nhưng ngay khi Thanh Minh tiếp cận, vung ra một kiếm.

“Hừ, vậy thì đến lượt ta phản công đi!” Thanh Minh cũng không muốn nhiều nói nhảm, trực tiếp lấy ra kiếm gỗ, lao lên phía trước, đối diện với Dương Mục.

"Hừ, giả nhân--- giả nghĩa!!"

Dương Mục lao đến chỗ của Thanh Mạn, muốn đưa tay chộp lấy Thanh Mạn.

Thanh Minh câu mày, nhưng cũng chỉ là câu mày, tay vẫn dứt khoác đâm tới.

Ngay tức khắc, Dương Mục liền cảm thấy ớn lạnh, cảm giác như diêm vương kề dao vào cổ hắn vậy, nếu không nhanh thì rất có thể sẽ đứt cổ.

Dương Mục khó tin, đưa tay lên sờ lấy miệng v·ết t·hương, liền cảm giác được đau đớn.

Người đó không ai khác đó là Thanh Minh, trên người hắn không hề có bất kỳ v·ết t·hương nào, ngọai trừ một vài vết xước mà thôi.

“Huhu, không c·hết là tốt.” Vài giây trước còn cười nói, vài giây sau đã nước mắt nước mũi.

“Hừ, nói chuyện với mấy lão già như ngươi toàn nói đều là đạo lý. Chuẩn bị đi ta lần nữa tới đây!!” Thanh Minh cũng lười dài dòng.

“Thanh——- Minh!!”

Sau đó, hắn nhìn xem Vân Yên, nói: "Nếu như ngươi là Phân Linh Khí Cảnh tu vi. thì ít ra nó còn có thể khiến ta b·ị t·hương, nhưng với người hiện tại thì... VÔ DỤNG!!"

“Cảm giác cận kề c·ái c·hết thế nào?? Không tệ đấy chứ??”

“Chả lẽ tao phải c·hết mày mới vừa lòng??” Thanh Minh trầm giọng trả lời.

“Có trách, thì nên trách ngươi hạ sát thủ trước.”

"Ngươi số khổ!!" Dương Mục lạnh lùng nói.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, Dương Mục sẽ không trực tiếp giáp công với Thanh Minh, mà hắn lựa chọn tránh né.

Trong một khắc này, Dương Mục đã lấy lại được tư thế, vì vậy, cũng nhờ một khắc này, cũng đủ thời gian để cho Dương Mục có thể né tránh.

"Con mẹ mày thằng khọm già, mày thật sự muốn chơi c·hết tao??!!!"

Sau đó, vòng bảo vệ màu vàng bắt đầu rung lắc, rồi dần dần xuất hiện những vết nứt, đến cuối cùng thì vòng bảo vệ màu vàng hoàn toàn vỡ nát, tan biến trong không khí, theo đó, lệnh bài bên hông của Dương Mục cũng dừng phát sáng, bên trên xuất hiện một vết nứt.

"Không!! Mạn Nhi, đừng làm liều." Vân Yên hốt hoảng, vội vàng ngăn cản.

Một giây sau xuất hiện sau lưng Dương Mục, hắn không chém nữa, mà muốn đâm, chỉ cần đâm qua tim Dương Mục thì chắc chắn những thứ khác là không cần thiết, hơn nữa, còn là nhanh gọn lẹ.

Dương Mục nhanh chóng thả ra Thanh Mạn, nhảy sang một bên để né tránh, nhưng tốc độ của hắn vẫn không đủ nhanh, trên ngực của hắn đã có một vết chém dài tầm hai gang tay, sâu đến nổi lòi xương sườn.

"Quyền Sơn!!" Xách theo Thanh Mạn, Dương Mục nhanh chóng di chuyển, đến trước mặt Vân Yên, lại cho nàng thêm một đấm vào bụng.

Với tốc độ của Thanh Minh hiện tại, thì vào mắt của Dương Mục thì chả khác gì tốc độ ốc sên, hắn có thể dễ dàng phá giải công kích, cũng như là đứng im cũng không hề b·ị t·hương.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56: Giao Đấu