Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 57: Đổi Trắng Thay Đen 2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57: Đổi Trắng Thay Đen 2


Chương 57: Đổi Trắng Thay Đen 2

"Như vậy là tốt, như vậy là tốt. Thanh Minh, ngươi nghe đây, hai người bên cạnh ngươi..." Phùng Lạc tiếp tục nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Có là n·ạn n·hân đi chăng nữa, nhưng đã ra tay là không thể chối cãi."

"Thế thì đa tạ tông chủ đã cho ta cơ hội." Phùng Lạc cúi đầu, thành tâm cảm tạ.

"Vì bọn hắn thực lực không đủ, vậy nên mới đợi đến Thanh Minh, dùng mỹ nhân kế để dụ dỗ Thanh Minh rồi nhờ hắn hành động chung!!"

Càng giống, thì lời nói nói ra càng hợp lý.

"Nham hiểm tiểu tử!!" Dương Mục trầm giọng nói.

"Đó không phải pháp bảo!! Là một loại thủ đoạn mà thôi, thường thì nó chỉ kích hoạt đúng 1 lần." Vân Yên đằng xa đứng lên, nhanh chóng giải đáp thắc mắc của Thanh Minh.

"Tông chủ quả nhiên sắc xảo, nhưng ngươi có từng nghĩ tới chỉ cần ta không làm gì, ngươi cũng không thế làm gì ta chưa??"

Nhưng nếu thật sự là mỹ nhân kế thì mỹ nhân kế này nó có lạ quá không??

"Nhưng nếu như vậy thì tại sao sư muội không sớm hơn ra tay??"

Tất nhiên cũng không phải ai cũng suy nghĩ như vậy, một vài người bên trong lại không hề tin lời nói của Dương Mục vĩ dụ như....

"Ta sao thế này, từ đầu người sai đâu phải là bọn ta."

Dương Mục nghe xong thì ngẩng người, đúng vậy, đây là thứ mà hắn chưa bao giờ tính tới. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng nhiêu đó vẫn không đủ làm gì Thanh Minh, hắn lại mỉm cười khen ngợi Dương Mục.

Nhưng đến khi Phùng Lạc đối diện lên tiếng, thì Thanh Minh mới thoát khỏi suy nghĩ, hắn không khỏi cảm thấy nực cười.

Nhưng lúc này đây, rất nhiều bóng người từ đằng xa chạy tới.

Chỉ ít là hai nữ nhân này còn tốt hơn bọn giả nhân giả nghĩ này nhiều.

Nếu suy nghĩ một cách qua loa, thì có thể mườn tượng được cái kế hoạch bên trong nó, nhằm á·m s·át cũng như là để g·iết Dương Mục thế nào.

Dương Mục nhanh chóng suy nghi, xong biểu cảm bên trên khuôn mặt bỗng chốc biến thành nổi giận, hắn chỉ vào ba người Thanh Minh nói.

Thanh Minh nhếch miệng cười, nói: "Thằng khọm già, ngươi tính làm gì??" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tông chủ, ta muốn đứng ra khuyên giải Thanh Minh, dù sao thì ta cũng là một trong những người tiếp xúc với hắn đầu tiên, ít nhiều ta có thể khuyên ngăn hắn, đừng để bị hai người kia tẩy não." Phùng Lạc lần nữa lên tiếng.

"Ừm!!" Dương Mục khinh vân phong đạm đáp trả.

Nhưng trước mắt Dương Mục lại không hề thay đổi biểu cảm, hay cũng như là rụt rè nào, ngược lại rất bình tĩnh, hắn lấy ra một viên đan dược chữa thương, sau đó nuốt xuống.

Sau đó, hắn lại nhìn xem Thanh Minh, nói: "Nhưng ngươi lại không thể g·iết được ta!" lời nói cực kỳ chắc cú.

"Bọn hắn chính là nội gián!! Nhân lúc ta không để ý, ra tay đánh lén ta, may mắn ta phòng hờ kịp thời, nên tránh được một kích, nhưng vẫn không hoàn toàn né tránh được, vẫn bị dính một chém."

Trí thức của nàng, không tính là toàn hiểu, nhưng những thứ cơ bản như này nàng đều biết.

Còn Thanh Minh ba người, thì ngược lại, cảm xúc trở nên âm trầm.

"Trừ khi ngươi có thể tiếp cận được ta, hoặc là bị ta công kích, thì đến lúc đáp trả, trận văn bên trên mới có thể được kích hoạt, vậy nếu như ta không làm gì khác ngoại trừ tránh né thì thế nào??"

Bị Thanh Minh giành lời, nói trước, Phùng Lạc có chút cứng đờ, xong hắn cũng nhanh chóng phản ứng lại, tiếp tục nói: "Ta biết, bọn hắn không phải nội gián, nhưng mọi chuyện không đơn giản chỉ là nói chuyện cho xong, bọn ta cần phải tiến hành điều tra và làm rõ nữa, ngươi có hiểu không??"

"Vậy ý của ngươi là ta đang nói dối???" Dương Mục âm thanh lạnh lùng, trên thân tỏ ra áp lực, đè nén lên Vấn Khiêm.

Chỉ cần thanh kiếm gỗ vẫn còn nằm trên tay Thanh Minh thì hắn không thể làm được bất cứ thứ gì.

Nhìn xem Phùng Lạc, Thanh Minh nhanh chóng suy nghĩ, ngay sau đó, hắn thể hiện ra khuôn mặt hớn hở, đưa tay lên vẫy vẫy, nói: "Phùng trưởng lão!!"

Dương Mục hầm hực khó chịu, chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn Thanh Minh đi.

"Thanh Minh!! Ngươi còn nhớ ta sao??"

Từ lúc bắt đầu, người luôn chi phối lời nói, câu chuyện đều là Dương Mục, và thêm việc Dương Mục là người ra tay trước với hắn, thì không còn nghi ngờ gì nữa.

"Tông chủ, đa xảy ra chuyện gì?? Tại sao ngài lại b·ị t·hương???" Vân Khiêm trước tiên mở miệng hỏi.

"Bọn hắn không phải nội gián!!" Thanh Minh giành trước rả lời.

"Cũng chính vì quá trắng nên đây mới là vấn đề."

"Mạnh ở đây, có lẽ nằm ở thanh kiếm gỗ trên tay ngươi nhỉ??"

"Tông chủ, ý của Vấn sư huynh không phải là vậy." Lúc này đây, Lăng Phong bỗng nhiên lên tiếng trợ giúp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Công kích thất bại, Thanh Minh dừng lại, đứng im tại vị trí mà Dương Mục đã đứng trước đó, hắn nhìn xem Dương Mục với ánh mắt tò mò.

"Tha cho ta?? Ngươi đang kể chuyện cười sao?? Ngươi nhìn xem ngươi đi, ngươi chưa chắc đã có thể đỡ được một kiếm tiếp theo của ta." Thanh Minh chỉa kiếm vào Dương Mục, khinh thường nói.

"Đến cùng là thế nào??" Thanh Minh thầm nghĩ.

Hắn không biết phù văn bên trên thanh kiếm gỗ còn có thể tồn tại được bao lâu, nhưng nếu với tình thế giằng co như thế này tiếp tục kéo dài, người bất lợi có lẽ sẽ là hắn.

Cảm giác đan dược có tác dụng, Dương Mục mới thở phài một cái.

"Nói như vậy chẳng phải là Thanh Minh chỉ là n·ạn n·hân??" Một người khác lên tiếng, đó là Phùng Lạc.

Vấn Khiêm bị áp lực đè nén có chút không thở nổi, mồ hôi chảy ròng, sống lưng ớn lạnh.

"Còn chứ, tất nhiên là còn, dù sao thì nếu không nhờ Phùng trưởng lão thì ta đã không được như hiện tại."

"Có lẽ thanh kiếm gỗ đó được yểm trận pháp, hoặc là một loại phù lục nào đó."

Dương Mục nhìn thấy một đám người đến, liền không khỏi mỉm cười.

Lời của Dương Mục như một bài văn mẫu được soạn sẵn vậy, không hề khác gì những người có ý nghĩ qua loa, nghĩ ra được trước đó.

Trong chỗ tối, đều có người theo dõi Thanh Minh, ngay khi mà Dương Mục xuất hiện, thì đám người này cũng nhanh chóng trở về báo tin, nên thành ra rất nhiều người biết đến chuyện xảy ra.

"Tông chủ, ngài có nhầm lẫn gì không?? Vân sư muội sao có thể là nội gián được??" Người lên tiếng là Vấn Khiêm.

"Tông chủ!!"

Lời giải thích này khiến cho Thanh Minh nội tâm không khỏi bất đắc dĩ, hắn biết chuyện này chẳng mấy chốc sẽ bị tìm hiểu ra, nhưng lại không biết được là nó sẽ bị phanh khươi ra lúc này.

Đến khi này, đám người mới dám ngẩng đầu, thẳng người lên.

Hai người này có mối quan hệ khá gần gủi với Dương Mục, nhưng hôm nay, chính miệng Dương Mục lại nói là hai người này là nội gián.

Dương Mục tỉ mỉ giải thích.

"Tông chủ!!"

Ngay sau đó, hắn từ từ quay lại, đối mặt với Thanh Minh, chậm chậm bước tới, từng bước chân đều là sự cẩn thận, hắn nói.

"Quá khen." Thanh Minh mặt dày nhận.

Cho đến khi bọn hắn nhìn thấy trên người Dương Mục có một vết chém kéo dài tại ngực thì cả đám không khỏi láo nháo.

Trong đó có Lăng Phong, Vấn Khiêm, Thịnh Anh, Vũ Bảo, Vũ Lượng, và rất nhiều trưởng lão và đệ tử khác đều đang chạy tới.

"Thanh Minh!! Là ta, Phùng Lạc!!"

Khi mà tất cả mọi người đều khinh thường hắn thì mỗi hai nữa nhân này lại không làm vậy.

Đằng xa Dương Mục cũng nghe được, hắn không khỏi châu mày, âm thanh cực kỳ lạnh lùng, nói: "Ngươi biết hơi nhiều rồi."

"Từ hai đợt công kích trước của ngươi, kèm theo những gì ngươi biểu hiện được trong ba tháng qua, ta có thể chắc chắn rằng, ngươi rất yếu!!!"

"Pháp bảo phòng ngự sao??" Thanh Minh tạm thời phán đoán, hắn không biết là có phải hay không, nhưng...

Thanh Minh nghe xong thì nội tâm chập trùng, nhưng bên ngoài lại tỏ ra hết sức tự nhiên, nói: "Làm sao ngươi có thể chắc chắn là ta không thể g·iết được ngươi."

Nói xong, hắn muốn lao lên đ·ánh c·hết Vân Yên, nhưng vừa mới bước một bước, thì Thanh Minh đã lao ra, cản trước mặt hắn.

"Được thôi, nếu như hắn biết thế nào là quay đầu là bờ, thì có lẽ ta sẽ tha cho hắn một mạng.

"Chứ còn ý gì??"

Nhiều người nghe xong thì không khỏi bất ngờ, dù sao thì ai cũng biết Vân Yên là đệ tử của tông chủ, thành ra Thanh Mạn lại là đồ tôn.

Sau đó, Thanh Minh quay người đi đến chỗ của hai nữ, hắn cứ giơ lưng ra như thế mà đi, để lộ cực nhiều sơ hở, nhưng Dương Mục thấy vậy lại càng không dám hành động lỗ mãn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dương Mục nghe xong thì suy nghĩ, không ai biết hắn đang nghĩ gì, nhưng mà một lúc sau, hắn mở miệng nói.

"Bái kiến tông chủ!!" Đám người kia chạy đến, sau đó dừng lại trước mặt Dương Mục, đồng thanh cúi đầu chào hỏi.

"Thanh Minh, ngươi nếu tránh ra, thì có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống."

Ở đối diện, Thanh Minh nãy giờ cũng nghe hết được những gì mà đám người này trò chuyện với nhau, hắn cũng đôi khi có chút nghi ngờ, thật sự là hắn bị dùng mỹ nhân kế không?

Thứ mà hắn không hề muốn gặp nhất lại xảy ra ngay thời điểm này.

Dương Mục lại lần nữa đổi trắng thay đen, nói rất chi là đường đường chính chính.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57: Đổi Trắng Thay Đen 2