Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 58: Giỏi Nhất Là Quan Sát

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58: Giỏi Nhất Là Quan Sát


Rất nhiều người không ngờ được Thanh Minh lại hành động như vậy, từ trưởng lão, đến đệ tử, rồi lại đến tông chủ, tất cả mọi người bị màn diễn xuất nhạt như nước mắm của Thanh Minh làm đứng hình.

"Xưng hô thế nào, còn cần ngươi dạy??" Thanh Minh không một chút tình cảm nào, lạnh lùng nói.

Từ lúc hắn vào tông tới giờ, đừng nói là trưởng lão, từng đệ tử, đều cho hắn một ấn tượng không tốt, vậy nên nếu như đã trở mặt, thì cần gì phải giữ lễ??

Ở bên cạnh, Vân Yên và Thanh Mạn nghe vậy, liền vội vàng lên tiếng.

"Giờ sao??" Vân Yên nhận ra tình huống, có chút câu mày, hỏi.

Nhưng ngay khi mọi chuyện dần trở nên thuận lợi thì một chuyện bất ngờ bắt đầu xảy.

Vân Yên là Ngưng Linh Cửu Ngưng, Thanh Mạn là Ngưng Linh Nhất Ngưng, chiến lực này là đủ để có thể đánh tan hầu hết đám người ở đây, nhưng...

"Ngươi---" Phùng Lạc ngẩng đầu lên, nhìn Thanh Minh với ánh mắt không thể tin.

Thanh Minh sau khi suy nghĩ xong thì đau lòng nói: "Phùng trưởng lão nói đúng!! Dù sao thì ta cũng trả giá quá nhiều để có thể gia nhập tông môn."

"Ta biết!! Ta biết ngươi là người có ân phải trả, nhưng đây không phải là lúc hành động theo cảm tình! Dù sao thì chuyện này liên quan đến việc sống còn của một tông môn, và ngươi cũng không muốn sự cố gắng của mình bị đổ bể chứ nhỉ??" Phùng Lạc đang nói đến chuyện kỳ chiêu mộ.

"Sao nữa?? Đánh trả thôi." Thanh Minh bình tĩnh trả lời.

Thái độ của Phùng Lạc, cách thức nói chuyện của Phùng Lạc, khiến những người đứng xung quanh rất hài lòng.

"Không sao cả, hai người các ngươi một hướng, ta một hướng, đủ để đói phó đám người này." Thanh Minh nhanh chóng suy nghĩ.

Thanh Minh ngước đầu nhìn lên trời, mặc dù là lần đầu g·iết người, nhưng không hiểu sao, hắn lại không cảm thấy bất kỳ cảm giác tội lỗi nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không chỉ Dương Mục, mà nhiều khác cũng nghi ngờ nhìn xem Thanh Minh, kể cả hai nữ bên cạnh.

Thanh Minh dừng lại suy nghĩ, nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói, xong lại nở nụ cười khinh thường, nói: "Thịnh Anh, một cái liếm c·h·ó, Vũ Bảo, một thằng đuối lý và Mạc Kỳ, một con c·h·ó chạy vặt."

"Vậy mới đúng chứ, với sự ăn năn này, tông chủ chẳng mấy chốc sẽ tha thứ cho ngươi."

"Tốt lắm, cứ tiến triển như thế, chỉ cần một chút nữa."

Hành động này của Thanh Minh, trong một khoảng khắc, khiến cho bầu không khí nơi đây trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng gió thôi cây rung.

Hắn giờ có chút không chịu nổi, cũng như là giận dữ.

Phùng Lạc là người không ngờ đến nhất, khi mà hắn nhìn xuống phía dưới thì, thấy một thanh kiếm đang cắm xuyên tim hắn, tại vị trí đó còn chảy ra máu.

"Đây là tác dụng mà Tiểu 81 nói sao, không biết là nó đoán trước hay gì."

Điểm thử nghiệm nhận được khi g·iết người sẽ là mỗi 10 điểm mỗi cảnh giới chênh lệch. Lấy góc là tu vi của Thanh Minh.

"Tại sao?? Tại sao ta phải giải thích cho ngươi nghe?? Có giải thích thì các ngươi chưa chắc đã tin, đã vậy thì cần gì tốn nước miếng!!" Thanh Minh cũng lười giải thích, hắn cũng hiểu được lý do tại sao Vân Yên lại tìm đến hắn rồi.

Mỗi câu nói của Thanh Minh đều khiến cho Phùng Lạc bất ngờ.

Thanh Minh cũng không hề làm ra động tác gì khác.

"Vấn đề này sao... Trước tiên cứ đón đỡ đi, đến lúc đó rồi tính tiếp." Thanh Minh nhanh chóng suy nghĩ.

Còn Thanh Minh thì, không còn là ánh mắt đơn thuần hay là ngoan ngoãn nữa, mà thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng, theo sau đó cũng là lời nói lạnh lùng đến cực điểm.

"Ta hiểu!!" Thanh Minh trả lời.

Tình huống hiện tại không biết đang là 3 đánh mấy nữa, nhưng xét về tình hình chung thì ba người Thanh Minh đang gặp bất lợi.

Nhưng ba tháng trôi qua, không hề tìm ra bất cứ thứ gì gọi là điểm yếu.

Nhưng Thanh Minh lại không hề để nó vào tai.

"Phùng trưởng lão này...." Thanh Minh bỗng lên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

"ĐƯỢC RỒI!!! Không cần nói nữa!!!" Dương Mục lớn giọng lên tiếng.

Phùng Lạc lại tiến thêm một bước.

"Ngươi dám g·iết người trước mặt bản tông chủ??" Dương Mục giận dữ nói, không chỉ hắn mà rất nhiều người cũng trở nên giận dữ và chỉ trích Thanh Minh.

"Ngươi hiện tại, ta có nói thì chắc cũng không nghe thấy nhỉ?? Thôi thì tạm biệt." Thanh Minh khẽ nói, sau đó là dứt khoác rút kiếm ra.

Hắn không có nhiều ra lệnh, chỉ ra lệnh cho Mạc Kỳ liên tục tìm Thanh Minh phiền phức mà thôi, thứ yếu là để tìm ra điểm yếu của Thanh Minh, hắn không đi gặp Thanh Minh là để tránh bị dính líu và cũng vì vậy mà hắn không biết được là tâm trí của Thanh Minh đang dần thay đổi, không còn là một người non nớt.

Trở lại với Phùng Lạc: "Không có gì là muộn cả, tuy sự việc xảy ra có chút ngoài ý muốn, nhưng suy cho cùng cũng không phải là lỗi của ngươi, ta sẽ cầu xin tông chủ giùm cho ngươi!!" Phùng Lạc nói, rồi lại tiến lên thêm một bước, càng ngày càng tới gần Thanh Minh.

Phùng Lạc nghe xong thì không khỏi mừng thầm trong lòng, hắn bước càng nhanh đến trước mặt Thanh Minh, đến khi đến đối diện Thanh Minh mới dừng lại.

"To gan, dám xưng hô không phải với tông chủ!!" Đây là Vấn Khiêm nói.

Lựa thời cơ Phùng Lạc lại tiếp tục tiến lên một bước.

"Ngươi---- Tại sao ngươi lại làm vậy??" Vấn Khiêm hỏi.

Theo đó là xác của Phùng Lạc cũng nằm lăn trên đất.

「Đó là nhờ Nội Tâm Kiên Định mà ký chủ mua trước kia đấy.」 Tiểu 221 giải đáp.

Đến nay, hắn cứ cho là cơ hội, chỉ cần lời đủ ngon đủ ngọt thì không gì không thể dụ hoặc, kèm theo những lời mà Dương Mục nói thì hắn càng thêm chắc chắn, nhưng chỉ vì một chút lòng tham, mà mọi chuyện trở thành như vậy.

Nghe vậy, Thanh Minh không khỏi bất đắc dĩ cười.

Hệ thống thông báo hiện lên, nhưng hắn không có thời gian để chú ý đến.

Phùng Lạc liếc mắt nhìn xem hai nữ, rồi nói: "Đối với hai người bọn hắn, bọn ta cần bắt giữ để điều tra, nếu như không phải thì sẽ lập tức thả ra, còn nếu như phải thì... ngươi biết rồi đấy, nội gián thì phải..."

"Làm--- sao ngươi--- biết??" Phùng Lạc lần nữa bất ngờ nói.

Xong lời, Thanh Minh hít lấy một hơi thật sau, sau đó là điều chỉnh tâm trạng, đưa đầu và ánh mắt nhìn xem đám người còn lại.

Đằng xa Dương Mục nhìn xem liền không khỏi híp mắt lại.

"Sao lại không nhìn ra cho được, diễn xuất của ngươi dỡ tệ thế cơ mà, không chỉ vậy, ta còn biết ngươi ở sau sai người tính kế ta nữa cơ." Thanh Minh lần nữa nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phùng Lạc nắm chắc, hắn đưa một tay đặt lên vai Thanh Minh, một tay khác để sau lưng, làm ra dáng vẻ phong vân nhất có thể.

Dưới bóng đêm mờ ảo, thì càng làm cho hình ảnh đó càng thêm khắc sâu, đồng thời khiến cho người nhìn thấy không khỏi nghĩ đến cái thứ gọi là: LÒNG NGƯỜI.

"Ngươi---" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ngươi---- nhìn----ra??" (đọc tại Qidian-VP.com)

Như một trưởng bối nói chuyện với tiểu bổi, hắn nở một nụ cười hài lòng, nói.

"Có chuyện gì sao Thanh Minh??"

Thanh Minh đứng hình, như đang suy nghĩ gì đó.

"Thanh Minh, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở trường hợp này." Một người nào đó lên tiếng.

Dương Mục cũng vậy. thứ hắn cần là khiến Thanh Minh đừng cản đường hắn, còn lại thì những chuyện khác hắn có thể tự tay xử lý.

Chương 58: Giỏi Nhất Là Quan Sát

"Biết là vậy, nhưng chúng ta không đủ sức, về lâu về dài chắc chắn sẽ rơi vào hạ phong." Vân Yên nói.

"Bản tông chủ từ giờ có lênh!! Bắt lấy nội gián, giao nộp lên, sẽ được thưởng!!" Dương Mục ra tử lệnh.

"Phùng trưởng lão nói đúng!!" Thanh Minh cũng cúi đầu nghe lời, đúng như một vãn bối.

"Ta hiểu!!" Thanh Minh lần nữa lặp lại, nhưng lời nói còn ở phía sau.

"Có khác gì không?? Ta cũng từng muốn g·iết ngươi, lão già!!" Thanh Minh đầu ngước lên 30 độ, ánh mắt khinh thường từ trên nhìn xuống, miệng cong xuống một vòng.

"Nếu ta đoán không sai, thì người mà ngươi ra lệnh, là Mạc Kỳ nhỉ?? Đồng thời, kể từ lần cuối ngươi gặp ta thì không hề xuất hiện nữa là vì nghe Mạc Kỳ kể về chuyện của ta nhỉ??"

"Được sao, chỉ bằng ba chúng ta??" Thanh Mạn lại hỏi.

Phùng Lạc nghe xong thì không khỏi cảm thấy vui mừng, hắn lặp lại lần nưa: "Ngươi thật sự hiểu??"

"Nhưng còn hai người bọn hắn??" Thanh Minh nói đến hai nữ.

"Ngươi---" Hai nữ không thể phản bác, tình hình của hai nàng hiện tại đã rơi vào vị trí bết bát nhất, đến cả Thanh Minh cũng như sắp bỏ rơi các nàng.

"Nhưng đã quá muộn rồi!!" Thanh Minh nói xong thì không khỏi lắc đầu than khổ.

"Nhưng hai bọn hắn có ơn đối với ta, ta không thể trơ mắt ra nhìn bọn hắn..." Thanh Minh tỏ ra bất đắc dĩ, nói.

Những người khác nghe đến, liền lần lượt lao lên, tạo thành một vòng tròn, bao vây lấy ba người.

"Tại sao nhỉ?? Mặc dù g·iết người nhưng lại không có cảm giác tội lỗi??"

"Thanh Minh, đừng nghe hắn, hắn đang cố biện minh đấy, hãy nhớ lại những gì lão già khốn kh·iếp đó đã làm---"

"IM MIỆNG!!!" Phùng Lạc trầm giọng hô lên "Hai người các ngươi vẫn chưa xong chuyện đâu, dám dụ dỗ Thanh Minh làm những chuyện như vậy, các ngươi cần theo ta về để tiến hành điều tra!!"

Một tiếng xoẹt vang lên, bầu không khí lạnh lẽo thổi qua, kèm theo đó là trời trăng chiếu sáng xuống.

Phùng Lạc dần dần không còn sự sống.

"Phùng trưởng lão, diễn nãy giờ có cảm thấy mệt không?? Ta đây mệt thay ngươi luôn đấy!!"

「Tinh!! G·i·ế·t c·hết Ngưng Linh Tam Ngưng tu sĩ, nhận được 120 điểm thử nghiệm」

Xoẹt!!!

------------

Cho đến khi hiểu được thì.

"Hắn đang định làm gì??" Dương Mục thầm hỏi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58: Giỏi Nhất Là Quan Sát