【 Đinh! Xác nhận đánh dấu thành công, chúc mừng túc chủ thu hoạch được một viên trị thương đan cực phẩm.】
Thanh âm vừa vang lên, sắc mặt Dương Hàn càng là cực kỳ khó coi, trị thương đan hắn cần cái đồ chơi này làm gi a, với thể chất hiện tại của hắn chỉ cần b·ị t·hương không c·hết, thì vẫn sẽ tự động nhanh chóng khôi phục đi.
Trong lòng bàn tay Dương Hàn, xuất hiện một viên đan dược màu xanh lá, mùi đan hương bên trong lan tỏ ra khắp động phủ, tuy đan hương rất thơm nhưng vẫn không xoa dịu được tâm tình khó chịu của hắn.
Dương Hàn càng nhìn vào đan dược, sắc mặt càng là khó coi, hắn nhanh chóng thu hồi đan dược vào hệ thống không gian.
Dương Hàn đứng dậy sải bước ra ngoài động phủ, hít thở không khí để cố gắng bình phục lại tâm tình.
Dương Hàn nhìn lên mặt trời đã lên cao, hít một hơi thật sâu, mấy ngày này hắn đã chịu quá nhiều mệt mỏi a.
Đúng lúc này, Dương Hàn phát hiện bên ngoài Dương gia đang đậu ba chiếc linh thuyền cực lớn, hắn nhận ra ba chiếc linh thuyền này là của ba gia tộc còn lại, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng, ba gia tộc rất ít khi hội hộp lại một chỗ, chỉ khi có chuyện lớn hoặc tham gia các sự kiện.
Không biết chuyện gì xảy ra!
Dương Hàn lấy ra linh kiếm của mình, hai chân đạp lên kiếm, hóa thành một tia lưu quang, xé rách mây xanh, hướng chủ điện mà phóng đi.
Phía trên chủ điện Dương gia, một đạo lưu quang sáng chói bay xuống, Dương Hàn hai chân đáp xuống mặt đất, thu hồi linh kiếm hướng phía chủ điện mà đi, hai tên gia đinh thấy là Dương Hàn cũng không ngăn cản.
Bước vào chủ điện tất cả ánh mắt đều hội tụ đến.
Dương Hàn thấy được gia chủ đang ngồi trên chủ vị, các vị trưởng lão đều có mặt ở đây, phía dưới là có ba người đang ngồi, bọn hắn đều là một cái chừng bốn mươi tuổi trung niên nam tử, trên người khí tức cực kỳ cường đại.
Dương Hạo đang đứng phía sau nhị trưởng lão, Dương Bảo Đăng, khi hắn cảm nhận được khí tức quanh người Dương Hàn còn cường đại hơn trước, tuy hắn đã nghe phụ thân mình nói Dương Hàn đã khôi phục tu vi, tâm tình hắn có vài phần khó chịu, nhưng hiện tại cảm nhận được khí tức còn mạnh hơn mình của Dương Hàn, sắc mặt hắn lộ ra một vòng khó coi.
Đứng sau tam trưởng lão, Dương Thiên Kì, Dương Hành thân hình mập mạp, hai mắt híp lại, trên mặt vẫn là mang theo nụ cười cũng không biểu lộ gì, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Còn Dương Phong thì đang đứng sau lưng gia chủ, sắc mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, hai con ngươi lộ ra một vòng dị sắc, hắn cũng hơi ngạc nhiên khi cảm nhận được khí tức quanh Dương Hàn đã mạnh lên rất nhiều.
Hắn chỉ thoáng để ý một chút, rồi cũng không đề ý nữa liền di dời ánh mắt.
Đúng lúc này một giọng nói từ trong đầu Dương Hàn vang lên.
“ Hàn nhi lại đây?”
Dương Hàn nghe thấy đạo thanh âm này liền biết là cha mình truyền âm, hắn sải bước hướng phía Dương Văn Minh mà đi.
Dương Hàn đứng sau Dương Văn Minh cũng không hỏi gì đứng lặng yên ở đó.
Một đạo thanh âm từ trong ba người bên dưới vang lên.
“ Dương gia cách đây mấy ngày trước, xuất hiện bảo vật xuất thế, không biết có thể cho bọn ta thưởng thức một chúc a.”
Người vừa lên tiếng là gia chủ hiện tại của Trần gia, một trong bốn gia tộc lớn nhất đông vực, Trần Thiên Bình, sắc mặt lộ ra nụ cười nhìn lên Dương Văn Thanh.
Theo thoại âm của Trần Thiên Bình vừa rơi xuống, thì lại có một người khác cũng phụ hoạ theo.
“ Đúng a, ta cũng muốn thưởng thức món chí bảo đó có hình dạng ra sao?”
Người vừa nói là gia chủ hiện tại của Lăng gia, cũng là một trong tứ đại gia tộc lớn nhất đông vực, Lăng Tử Huyền.
Nghe vậy Dương Văn Thanh ngồi trên chủ vị hai mắt híp lại, hắn minh bạch, từ nãy đến giờ bọn hắn chỉ nói đến chuyện giữa các gia tộc, mà hiện tại lại hỏi đến chuyện này.
Dương Văn Minh hiểu ra nguyên nhân hôm nay bọn hắn đến đây bái phòng, là do dị tượng cách đây mấy ngày trước ở Dương gia, hắn bình phục lại tâm tình, ngoài cười mà trong không cười nói.
“ Dương gia ta làm gì có bảo vật xuất thế a.”
Trần Thiên Bình trên mặt vẫn mang theo nụ cười nói.
“ Dương gia chủ không cần đùa, dị tượng máy ngày trước bọn ta đều biết a.”
Nghe vậy Dương Văn Thanh thần sắc không mấy biến hóa, nhìn về phía Trần Thiên Bình nói.
“ Chuyện đó chỉ là các lão tổ trong tổ địa Dương gia ta tạo ra.”
Dương Văn Thanh sắc mặt không mấy biến hóa, hắn cũng không thể nói là tổ địa nhà mình sảy ra chuyện đi, nếu máy lão cáo già này biết, thì sẽ có chút phiền phức a.
“ Nếu không còn chuyện gì nữa mời máy vị về cho, sự vụ trong tộc ta còn việc chưa xử lý.”
Nghe Dương Văn Thanh nói vậy, Trần Thiên Bình hiểu được đây là muốn đuổi khách, trên mặt vẫn nở ra nụ cười giả tạo nói.
“ Vậy thì không làm phiền Dương gia chủ nữa.”
Nói xong Trần Thiên Bình cùng Lăng Tử Huyền liền quay người bước đi, Trần Thiên Bình trên mặt nụ cười liền biến mất, hai đầu lông mày nhăn lại, hôm nay hắn cùng Lăng gia chủ đến đây là tìm hiểu bảo vật máy ngày trước xuất thế ở Dương gia có phải thật không.
Nếu Dương gia thật sự có bảo vật, thì sức mạnh của Dương gia sẽ tăng lên, sự cân bằng giữa tứ đại gia tộc sẽ sụp đổ, bọn hắn không cho phép điều đó xảy ra, nhưng hôm nay Dương Văn Thanh cũng không để lộ thứ gì, bọn hắn cũng không chắt chắn.
Nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, Dương Hàn sắc mặt mộng bức, những ngày này hắn đều ở tại Dương gia cũng không có dị tượng gì, bảo vật gì xuất hiện a.
Dương Hàn nhìn theo bóng lưng của hai vị gia chủ, thì thấy hai thiếu niên đang đi sau bọn hắn.
Hai người này Dương Hàn đều nhận biết, dù sao giữa các gia tộc lớn, một số thiên kiêu cũng phải nhận biết nhau.
Thiếu niên có thân hình mảnh khảnh, trên mặt ngũ quan thanh tú, ánh mắt sáng ngời lộ ra vẻ điềm tĩnh, mái tóc đen dài được buộc gọn gàng, trong tay mang theo cây quạt, đi sau Trần Thiên Bình, là con trai của hắn Trần Xuyên.
Trần Xuyên là thiên kiêu đứng hàng thứ bảy trong bản thiên kiêu đông vực, có tu vi tử phủ cảnh tứ trọng.
Còn người đi bên cạnh Trần Xuyên, có vóc dáng cao lớn, cường tráng, trên mặt góc cạnh rõ ràng, là con trai của Lăng Tử Huyền, Lăng Thiên.
Lăng Thiên cũng là thiên kiêu đứng hàng thứ sáu trong bản thiên kiêu đông vực, có tu vi tử phủ cảnh ngũ trọng.
Thấy bọn hắn đi xa trên chủ vị, Dương Văn Thanh mới nhìn qua nam tử trung niên còn lại.
Người này là gia chủ hiện tại của Phương gia, Phương Bắc Điền, cũng là gia tộc còn lại trong tứ đại gia tộc.
Thấy Phương Bắc Điền cũng không đi, Dương Văn Thanh giọng nói có chút mất kiên nhẫn nói.
“ Mọi chuyện ta cũng đã nói rồi đi, Phương gia chủ còn có chuyện gì sao?”
Dương Hàn nghe được đạo thanh âm này vang lên, liền di dời ánh mắt qua, thì chạm mắt với một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, có đôi lông mày nhạt như thu Thủy, mái tóc trắng tuyết rũ xuống hai đầu vai đẹp như thác nước.
Nàng kia tuyệt mỹ gương mặt tựa như thượng thiên hạ xuống ban ân, giống như là kia rơi vào bụi bặm tiên nữ, nàng đứng ở đó lại có thể thắng được tinh hoa, tăng thêm tỉ lệ vàng hoàn mỹ dáng người, càng để lộ khi chất không thể khinh nhờn.
0