Phương Hàn Tuyết đang đứng tại hư không vẻ mặt suy tư, trên người một bộ váy trắng phần phật nhẹ nhàng đun đưa theo gió, nàng không biết tại sao kiếp này lại có nhiều thay đổi như vậy.
Nhìn xuống khung cảnh hoang tàn bên dưới một hồi, Phương Hàn Tuyết cũng không suy nghĩ nhiều tiếp tục bay đi, hiện tại nàng cần để tâm đến là kiện đế binh trong bí cảnh.
Nhờ kí ức kiếp trước nên Phương Hàn Tuyết biết được là tại bên dưới một cái cây, có một viên ngọc châu, nhờ viên châu này mà linh khí xung quanh cây cực kỳ nồng đậm.
Viên ngọc châu này là một phần của kiện đế binh kia, nên nàng phải tìm được.
Khi vừa vào bí cảnh, Phương Hàn Tuyết đã bay khắp nơi tìm kiếm, nàng cũng không xác định được vị trí chính xác của cái cây.
Bay một hồi lâu, thì Phương Hàn Tuyết thấy được một cái cây, đang được linh khí cực kỳ nồng đậm bao phủ, đứng sừng sững tại giữa mảnh đất trống, cây cối, đất đá xung quanh cực kỳ hoang tàn, hai mắt nàng liền sáng lên, trên mặt không khỏi kích động.
Nhưng sắc mặt Phương Hàn Tuyết liền khựng lại, khi thấy bên dưới gốc cây có một đạo thân ảnh đang ngồi xếp bằng, quần áo trên người dính đầy huyết của hung thú, có chút rách rưới, đầu tóc thì rối tung lộn xộn, khí tức trên người cực kỳ suy yếu.
Bên dưới Dương Hàn khi cảm nhận được có người đến, hai mắt bắt đầu mở ra, hiện tại hắn cũng chỉ khôi phục được một thành hỗn độn chi lực, nhưng bỏ chạy thì vẫn đủ.
Dương Hàn chậm rãi đứng dậy, quay người lại nhìn lên người đang bay đến.
Bên kia Phương Hàn Tuyết khí thấy thân ảnh kia quay người lại, nàng liền thấy rõ khuôn mặt.
Khi nhận ra đó là Dương Hàn, sắc mặt Phương Hàn Tuyết liền lộ ra vẻ vui mừng, nhanh chóng bay xuống.
Bên dưới Dương Hàn cũng nhận ra là Phương Hàn Tuyết, nên tâm tình thả lỏng một ít.
Bay xuống dưới, Phương Hàn Tuyết trên mặt mang theo vài phần vui vẻ nói.
“ Hàn công tử đúng là có duyên a.”
Dương Hàn cũng chỉ gật đầu, trên mặt vẫn mang theo một chút cảnh giác, hắn cũng không quá tin tưởng Phương Hàn Tuyết.
Phương Hàn Tuyết thấy vậy cũng không để ý, trên miệng vẫn là cười cười, nhìn Dương Hàn trên người bạch bào nhuộm đầy huyết cùng vài chỗ rách rưới, khí tức thì là cực kỳ suy yếu, kết hợp với hoàn cảnh xung quanh, trong lòng nàng khẽ run lên, liền có một suy đoán.
“ Hàn công tử, ba con hung thú có tu vi tử phủ cảnh đỉnh phong kia không phải là do ngươi g·iết đi.”
Phương Hàn Tuyết nụ cười đã biến mất, mang theo tâm tình sợ hãi hỏi.
Nghe vậy Dương Hàn trên mặt vẫn không thay đổi, cũng không che giấu thản nhiên gật đầu.
Thấy Dương Hàn gật đầu xác nhận, Phương Hàn Tuyết trái tim liền chấn động, sắc mặt càn là sửng sốt, nàng không nghĩ đến là Dương Hàn có thể lấy một địch ba, còn có thể g·iết sạch bọn chúng.
Nếu vậy Dương Hàn hiện tại đã là tu vi gì?
Không lẽ là thần tàng cảnh!
Phương Hàn Tuyết cố gắng bình phục lại tâm tình, vì nàng biết Dương Hàn sẽ là đại đế tương lai, nên thiên phú cao cũng là chuyện bình thường.
Phương Hàn Tuyết trên môi lại nở ra nụ cười nói.
“ Công tử đúng là thiên tài a, tuổi còn trẻ như vậy đã có tu vi thần tàng cảnh!”
“ Ngay cả ta cũng không bằng!”
Nghe vậy Dương Hàn cũng không giải thích gì, trên mặt vẫn là một bộ lạnh lùng.
Sau đó Phương Hàn Tuyết vội vàng lấy trong nhẫn trữ vật ra một viên linh khí đan thượng phẩm ra đưa tới trước mặt Dương Hàn.
“ Ta thấy khí tức trên người công tử rất suy yếu, nên hãy dùng đan dược của ta để khôi phục a”
Phương Hàn Tuyết biết Dương Hàn cũng có linh khí đan thượng phẩm, nhưng nàng cũng không để tâm, mục đích của nàng là có thể trợ giúp Dương Hàn một chút, để kết giao bằng hữu.
Thấy Phương Hàn Tuyết đưa đan dược tới, Dương Hàn hai đầu lông mày hơi hơi nhăn lại, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.
Bên kia Phương Hàn Tuyết thấy Dương Hàn hai mắt lộ ra vẻ nghi ngờ nhìn mình, nàng biết là Dương Hàn chưa tin tưởng nàng, sau đó liền vội vàng há miệng đưa đan dược vào bụng.
Rồi lấy ra một viên đan dược khác đưa về phía Dương Hàn.
“ Ta thật sự không có ý muốn hại công tử a”
Dương Hàn thấy tình cảnh này, hai đầu lông mày liền là giản ra, ngẩn người một khắt, sắc mặt càng là ngạc nhiên, cũng có chút áy náy.
Sau đó liền đưa tay lấy đi đan dược trong tay Phương Hàn Tuyết, dù sao cũng là đồ miễn phí không thể không lấy.
“ Vậy thì đa tạ”
Phương Hàn Tuyết thấy vậy trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
“ Công tử cứ luyện hóa ta sẽ ở đây hộ pháp.”
Dương Hàn cũng không nói gì thêm, ngồi xếp bằng trên mặt đất, há miệng nuốt đan dược vào bụng, bắt đầu tiếp tục chuyển hóa linh khí thành hỗn độn chi khí.
Bất tri bất giác nữa ngày đi qua.
Trong thời gian này thỉnh thoảng lại có vài đám người đi qua, hầu hết đều là tán tu, khi thấy quả trên cây chỗ Dương Hàn, trong mắt bọn hắn liền sáng lên lộ vẻ tham lam.
Nhưng có Phương Hàn Tuyết ở đây bọn hắn cũng không dám làm gì.
Sau một hồi bọn hắn lại từ bỏ, đi tìm cơ duyên khác.
Phương Hàn Tuyết đứng bên cạnh Dương Hàn, sắc mặt có vài phần nghi hoặc, nàng không biết tại sao Dương Hàn lại khôi phục linh khí lâu như vậy.
Nếu một tu sĩ bình thường phục dụng linh khí đan, cũng chỉ mất nhiều nhất một tiếng đồng hồ là có thể khôi phục hoàn toàn, mà Dương Hàn đã mất nửa ngày thời gian còn chưa khôi phục xong.
Phương Hàn Tuyết trên mặt kinh nghi không bao lâu liền trở lại bình thường, nàng cũng không để tâm, chỉ cần ở đây hộ pháp cho Dương Hàn là được.
Bên dưới Dương Hàn bắt đầu chậm rãi mở mắt ra, cảm nhận được hỗn độn chi khí cũng đã khôi phục hoàn toàn, trên môi không khỏi kéo lên nụ cười, sau đó chậm rãi đứng lên.
Phương Hàn Tuyết thấy vậy, trên môi cũng là nở ra nụ cười.
“ Xong rồi sao!”
Dương Hàn khẽ gật đầu, sau đó đi thẳng tới gốc cây bên dưới, ngẩn đầu nhìn lên ba quả trái cây, hiện tại đã ngừng hấp thu linh khí, lớp vỏ bên ngoài có màu xanh lam tựa như ngọc lưu ly, một mùi thơm nồng đậm đang lan tràn ra.
Hai chân điểm lạc dưới mặt đất, Dương Hàn bay lên không, một tay vương ra hái xuống một quả, sau đó ném xuống cho Phương Hàn Tuyết.
Bên dưới Phương Hàn Tuyết thấy vậy, sắc mặt thì là bối rối đưa hai tay ra chụp lấy, hai mắt mờ mịt nhìn Dương Hàn.
Bên trên Dương Hàn thần sắc cũng không thay đổi thản nhiên nói.
“Huyền Linh Tâm Quả này cho ngươi, nó sẽ giúp ngươi đột phá Thần Tàng Cảnh dễ dàng hơn”
Sau đó Dương Hàn liền hái lấy hai quả còn lại rồi bay xuống.
Thấy Dương Hàn bay xuống, Phương Hàn Tuyết vội vàng đưa trên tay huyền linh tâm quả ra.
“Không được công tử, ta cũng không làm gì, nên cũng không thể nhận thứ quý giá này được!”
“Ai nói cô không làm gì, không phải cô đã giúp ta hộ pháp sao?”
Phương Hàn Tuyết càng là lúng túng.
“Cái này cũng không đáng là gì, công tử đã một mình đấu với ba con hung thú, nên đây phải là thành quả của công tử.”
Nghe vậy Dương Hàn cũng là thở dài một hơi, trầm giọng nói.
“Ngươi không nhận là không xem ta là bằng hữu a.”
Phương Hàn Tuyết sắc mặt càng là cứng đờ ra một lúc, sau đó trên mặt liền lộ ra vẻ vui mừng.
“Thật sao, công tử đã xem ta là bằng hữu sao?”
Dương Hàn trên môi khẽ cười, hắn cũng không biết chỉ là kết giao bằng hữu thôi, mà Phương Hàn Tuyết lại vui như vậy.
“Đúng, mà sau này không cần gọi ta là công tử, cứ việc gọi tên”
0