0
Thời gian như thôi đưa, một năm thời gian đi qua.
Lúc này Dương Hàn đang đứng tại động phủ, khuôn mặt thì lộ ra vẻ vui mừng, trên tay thì đang cầm Không Thiên Kiếm, trong một năm không ngừng luyện hóa, hắn cũng đã để lại thành công ấn ký của mình trên thanh kiếm này.
Cầm trên tay Không Thiên Kiếm, Dương Hàn cảm nhận được lực lượng vô cùng khủng bố, tựa như chỉ cần chém ra một kiếm bình thường, cũng có thể dễ dàng g·iết c·hết một tu sĩ thánh cảnh nhất trọng.
Mà muốn chém xuống một kiếm bình thường này, hắn phải vận dụng toàn bộ hỗn độn chi lực ở tu vi động thiên cảnh, mới chém ra được.
Nghĩ đến đây Dương Hàn không khỏi thở ra một hơi, hắn hiện tại cũng chỉ có tu vi tử phủ cảnh, nên cũng không thể sử dụng sức mạnh của thanh kiếm.
Dương Hàn tay cầm kiếm liền đưa lên cao, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.
Nếu sử dụng kiếm chiêu lên Không Thiên Kiếm thì uy lực sẽ vô cùng mạnh, vì hắn đã chứng kiến Thiên Kỳ Đại Đế sử dụng Tinh Hà Kiếm Khí bằng thanh kiếm này
Một kiếm vô cùng khủng bố, chém đôi cả hư không, tựa như không có thứ gì có thể ngăn cản một kiếm.
Nhưng tên thiếu niên kia thì khác, hắn không những ngăn chặn được, mà còn nuốt chửng đạo kiếm khí sáng chói kinh khủng này.
Nghĩ đến đây Dương Hàn không khỏi rùng mình, cổ lực lượng đó quá mức quỷ dị, tựa như có thể nuốt chửng hết thảy.
Dương Hàn bắt đầu thu lại Không Thiên Kiếm vào hệ thống không gian, tuy hắn hiện tại có thể nhờ thanh kiếm này để lĩnh ngộ pháp tắc không gian.
Nhưng Dương Hàn không làm vậy, vì muốn lỉnh hội pháp tắc không gian, sẽ phải mất mười đến hai mươi năm hoặc có thể lâu hơn.
Đây cũng chỉ là thời gian khi có Không Thiên Kiếm hổ trợ lĩnh ngộ, nếu không có thanh kiếm này, hắn muốn lĩnh ngộ pháp tắc không gian là điều không thể.
Pháp tắc không gian là một trong những pháp tắc cực kì khó lĩnh ngộ, nhưng khi có bảo vật sở hữu pháp tắc không gian thì tu sĩ vẫn có thể lĩnh ngộ được, tuỳ vào ngộ tỉnh của mỗi người, mà có thể lĩnh ngộ nhanh hay chậm.
Nhưng Dương Hàn ngộ tỉnh cũng không cao, nên cũng không muốn tiêu tốn thời gian vào chuyện này, hắn hiện tại chỉ muốn tăng tu vi của mình lên Động Thiên cảnh, để có thể sử dụng được sức mạnh của Không Thiên Kiếm.
Dương Hàn khẽ thở ra một hơi, nhưng đúng lúc này hắn nhớ ra một chuyện.
Bảo tàng của Thiên Kỳ Đại Đế!
Nhớ đến chuyện này khoé môi Dương Hàn không khỏi kéo cao lên, hiện tại hắn đã là chủ nhân mới của Không Thiên Kiếm, nên có thể nhờ thanh kiếm xác định vị trí bảo tàng.
Sau đó Dương Hàn bắt đầu sải bước ra ngoài động phủ, trong lòng thì cực kỳ vui mừng, hắn không trở lại chỗ ở, mà là hướng tiểu viện của cha mình phương hướng mà đi.
Một hồi lâu Dương Hàn đến trước tiểu viện của cha mình, cũng không do dự sải bước vào trong, khi vào bên trong thì hắn thấy phụ thân cùng đại thúc đang ngồi uống trà.
Bên kia Dương Văn Minh cùng Dương Văn Thanh trên mặt cũng không mấy ngạc nhiên, vì khi Dương Hàn đến bọn hắn đã dùng thần thức cảm nhận được.
Thấy khung cảnh này, Dương Hàn trên mặt cũng không thay đổi, vì hắn cũng biết là mối quan hệ giữa cha mình và đại thúc đã hoà hoãn không ít, nên cũng không do dự liền bước tới nhẹ giọng chào hỏi hai người.
Dương Văn Minh trên tay cầm li trà chậm rãi đặt xuống, nhìn về hướng Dương Hàn, giọng nói ôn hoà vang lên.
“ Hàn nhi, xem ra bí cảnh hơn một năm trước ngươi thu hoạch không ít, hiện tại đã đột phá đến tử phủ cảnh rồi a”
Dương Hàn nghe vậy cũng là cười cười.
“Quả thật thu hoạch không ít”
Dương Văn Thanh ngồi bên cạnh trên mặt cũng nở ra nụ cười.
“ Tiểu Hàn, chút mừng ngươi a”
Dương Văn Minh lúc này trên mặt lại lộ ra vẽ nghi hoặc nhìn Dương Hàn hỏi.
“Hàn nhi, hôm nay ngươi đến đây là có chuyện gì sao?”
“ Chắc không phải là ngươi bế quan hơn một năm nên nhớ ta đi!”
Nghe vậy Dương Hàn liền là cười ngượng, sau đó cũng bắt đầu nói ra mục đích của mình đến đây.
“ Nhân tiện có đại thúc ở đây, ta cũng muốn nói”
“ Là ta sẽ ra ngoài lịch luyện một thời gian.”
Thoại âm của Dương Hàn vừa rơi xuống, Dương Văn Thanh trên mặt cũng là cười ha ha.
“ Tốt tốt”
“ Tiểu Hàn, ngươi cũng nên ngắm nhìn thế giới rộng lớn ngoài kia”
“ Nhớ năm đó...”
Nhưng đúng lúc này, Dương Văn Minh liền là vội vàng ho vài tiếng, cản trở Dương Văn Thanh nói tiếp, vì hắn biết nếu để đại ca mình kể những chuyện ngày trước, thì có thể kể không hết.
Dương Văn Thanh thấy vậy cũng không kể nữa, sau đó hắn liền nhìn về hướng Dương Hàn.
“ Vậy để ta kêu một người hộ pháp đi theo ngươi”
Nghe vậy Dương Hàn liền là vội vàng nói.
“ Đại thúc ta cũng không cần người hộ pháp, dù sao với thân phận của ta cũng sẽ không có ai muốn gây sự”
Dương Hàn từ chối là vì khi muốn sử dụng Không Thiên Kiếm để tìm kiếm bảo tàng, thì sẽ để lộ thanh kiếm ra ngoài, mà một kiện đế binh ở ngay trước mắt, cũng khiến nhiều người bất chấp tất cả tranh giành, hắn cũng không muốn b·ị đ·âm sau lưng.
Bên kia Dương Văn Thanh nghe vậy cũng không nói gì, vì hắn nghĩ Dương Hàn nói cũng đúng.
Dương Hàn cũng không ở lại lâu liền rời đi, sau đó hắn trở lại tiểu viện của mình nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau bên ngoài Dương gia, toạ lạc một chiếc linh thuyền cao hơn mười mét, bên trên cũng được xây dựng một toà lầu các vô cùng tinh xảo.
Dương Hàn đang đứng bên dưới trên mặt cũng là lộ ra vẻ hài lòng, tuy chiếc linh thuyền này không lớn bằng chiếc đưa đám thiên kiêu tham gia bí cảnh, nhưng cũng đã dư sức cho mình hắn.
Sau đó Dương Hàn hai chân phát lực nhảy lên trên, rồi hắn bắt đầu điều khiển linh thuyền bay đi.
Đứng trên đầu linh thuyền Dương Hàn trên người bạch bào không ngừng tung bay theo gió, trên môi không khỏi kéo lên một nụ cười, mười tám năm ở thế giới này, còn khá nhiều nơi hắn còn chưa được nhìn thấy.
Nên Dương Hàn cũng nhân cơ hội này đi nhìn ngắm thế giới một lần.
Sau một hồi lâu, khi linh thuyền đã bay xa Dương gia, trên đầu thuyền Dương Hàn mới bắt đầu lấy ra Không Thiên Kiếm, sau đó hắn dùng ý niệm để câu thông với thanh kiếm, rồi điều khiển linh thuyền chuyển hướng bay.
Bất tri bất giác nữa tháng đi qua.
Trên trời cao, ánh trăng màu trắng bạch, lung linh huyền ảo, chiếu rọi xuống người Dương Hàn đang đứng trên đầu linh thuyền, trong nữa tháng qua hắn đã không ngừng đi theo chỉ dẩn của Không Thiên Kiếm, mà vẫn chưa tới nơi.
Lúc này trên mặt Dương Hàn có chút khó coi, hắn cũng không biết mình phải đi bao lâu nữa.
Nhưng đúng lúc này, Dương Hàn cảm nhận được có năm bóng người thân khoác hắc bào, khí tức trên người đều là thần tàng cảnh, đang truy đuổi một thiếu niên có tu vi nguyên đan cảnh.
Bên kia thiếu niên trên người có vô số v·ết t·hương, đang dốc hết toàn lực bỏ chạy trên không.
Nhưng đột nhiên phía sau, một tên trong năm bóng đen truy đuổi, trên người ma khí bắt đầu điên cuồn phóng ra, thoáng chốc hắn lấy tốc độ cực nhanh xuất hiện trên đầu thiếu niên, vung xuống một quyền.
Một quyền này bao phủ lấy ma khí cuồn cuộn như thủy triều, hung hăng đập xuống.
Tên thiếu niên chưa kịp phản ứng, thì bị một quyền kinh khủng này cho đánh hộc máu, từ trên không thân thể của hắn lấy tốc độ cực nhanh bay thẳng xuống dưới, giống như đạn pháo, bên dưới mặt đất liền là nổ tung, bụi mù bay tán loạn, tạo ra một cái hố sâu.
Năm bóng người thấy vậy cũng là bay xuống dưới, đứng bên ngoài hố nhìn vào tên thiếu niên đang chật vật nằm bên trong.