Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 8: Bẫy Vàng

Chương 8: Bẫy Vàng


Chiến đấu kết thúc sau mười phút. Trần Sinh cùng những nô lệ khác bị lính canh quát tháo, cưỡng ép quay lại làm việc.

Lựa chọn chỉ có hai: làm việc dưới nỗi sợ hoặc ăn đ·ạ·n.

Trong lúc dọn dẹp t·hi t·hể một con Rock Worm, Trần Sinh giật mình khi Jack bất ngờ tiến đến.

Nhanh như chớp, hắn vung đao rạch bụng con quái vật. Máu tươi, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g và cả t·hi t·hể không trọn vẹn của một kẻ xấu số đổ ra ngoài. Trần Sinh mở to mắt. Quá nhanh… Nếu nhát đao đó nhằm vào hắn, e rằng đầu hắn đã lăn dưới đất.

“Nhặt lên.” Jack nhìn hắn như nhìn một con chuột, dùng mũi đao chỉ vào đống n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, giọng lạnh lùng.

“Vâng, thưa ngài.” Trần Sinh cố nén cơn buồn nôn, thò tay vào. N·ộ·i· ·t·ạ·n·g nhớp nháp, còn ấm nóng – một trải nghiệm kinh khủng. Rất nhanh, hắn chạm phải thứ gì đó phát sáng nhạt. Xé đứt vài sợi cơ, hắn kéo ra một viên tinh thể Soul cỡ ngón tay út.

Cảm giác ấm áp lan ra từ viên tinh thể trong tay. Khác hoàn toàn với những viên tinh thể đào được từ mỏ lạnh lẽo, khô cứng, trông chẳng khác gì những viên sỏi phát sáng thứ này lại như đang thở.

Lần đầu tiên chạm vào một viên Soul như thế, Trần Sinh có cảm giác kỳ lạ.

Cơ thể hắn, vốn luôn trong trạng thái uể oải vì lao động khổ sai, bỗng có chút nhẹ nhõm.

Nhưng hắn không dám giữ lâu. Dù tiếc nuối, hắn vẫn dâng hai tay lên.

Hắn nhìn xuống bàn tay dính đầy máu quái vật. Cảm giác nhớp nháp len lỏi qua từng kẽ tay, mùi tanh nồng xộc thẳng lên mũi.

Hắn nuốt khan, cố gắng lờ đi suy nghĩ rằng... một ngày nào đó, cơ thể mình cũng có thể bị xé toạc như thế.

“May mắn thật đấy. G·i·ế·t mười con cấp E cũng chưa chắc nhặt được một viên đâu.” Soul Bearer cao gầy bước tới, huýt sáo. Mắt hắn lóe lên tia tham lam.

“Cẩn thận chút đi. Có lẽ gần đây có một con thủ lĩnh cấp D.” Soul Bearer tóc bạc nhìn quanh, nhíu mày cảnh giác.

“Sợ cái gì chứ?" Soul Bearer cao gầy nhếch mép cười, xoay xoay khẩu s·ú·n·g trong tay.

"Ba người chúng ta không phải chưa từng làm gỏi quái vật cấp D nha"

Đáp lại là ánh mắt sắc như sư tử của Jack.

“Trên mặt đất không đánh lại thì chạy được. Còn dưới này thì sao? Ta không muốn bao năm tích lũy Soul bị chôn sống ở đây.”

Jack vung đao rũ máu – một hành động không cần thiết, vì Soul gear – v·ũ k·hí từ năng lượng Soul – sẽ tự làm sạch khi trở về Soul Sea. Thanh đao hóa thành vô số điểm sáng, rồi biến mất.

Trần Sinh trố mắt. Thật thần kỳ.

Hắn muốn ở lại nghe thêm, nhưng Trương quản lý đã tiến đến. Không dám nán lâu, hắn cùng vài nô lệ khác vội dọn t·hi t·hể rồi rời đi.

Sau cuộc t·ấn c·ông, Trương quản lý càng nôn nóng. Toàn bộ nô lệ bị ép làm việc hết công suất, thời gian nghỉ giảm còn một phần ba.

Bịch.

Trần Sinh liếc sang. Một nô lệ bên cạnh ngã gục, nằm bất động. Một lính canh bước tới, đá vài cái thăm dò.

Thấy người đ·ã c·hết, hắn mắng chửi vài câu rồi ra lệnh cho Trần Sinh kéo đi.

Hắn cúi xuống, nắm lấy cánh tay xám ngoét của kẻ xấu số, lôi lê trên mặt đất gồ ghề.

Trước đây, cảnh tượng này có lẽ sẽ khiến hắn nôn thốc nôn tháo.

Nhưng bây giờ, dù trong lòng khó chịu, tay hắn vẫn làm việc một cách trơn tru.

Đây không phải lần đầu. Cũng sẽ không phải lần cuối.

Thi thể bị ném xuống hố. Không có tiếng v·a c·hạm khô khốc, chỉ có tiếng sột soạt khe khẽ, rồi một âm thanh rắc vang lên. Một cái gì đó đang bị nghiền nát.

Hắn không cần nhìn xuống cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Khi quay đi, hắn nhận ra một điều, hắn không còn quá sợ hãi như trước. Vẫn có chút cảm giác ghê tởm, nhưng không còn tê dại đến mức cứng đờ tại chỗ.

Có lẽ… hắn đã quen.

Ý nghĩ đó khiến hắn rùng mình.

Đột nhiên, tiếng đất đá sụp đổ vang lên. Cả hầm mỏ rung động nhẹ.

“Nhìn cái gì? Mau đi!” Lính canh quát.

Để đề phòng nô lệ bỏ trốn, giờ khắp nơi đều có lính gác. Trần Sinh tự nhủ mình chưa tay không chặn được đ·ạ·n, đành ngoan ngoãn trở về.

Vừa đến nơi, hắn thấy một vết nứt lớn trên vách đá. Lính canh lùa hắn và đám nô lệ vào trong.

Nắm chặt cuốc chim, dòng chảy Soul chuyển động, hơi thở dồn dập. Hắn sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm.

Nhưng không có bẫy rập hay quái vật nào chờ sẵn. Vết nứt dẫn đến một hang động rộng lớn. Xung quanh phủ rêu phát sáng, tạo khung cảnh đẹp mắt lạ thường.

Hang này rõ ràng không tự nhiên hình thành. Trên vách tường khắc đầy hình vẽ và họa tiết, nhưng qua bao năm, tất cả đã phai mờ.

Trương quản lý và ba Soul Bearers không phải nhà khảo cổ. Họ chẳng quan tâm đến họa tiết, chỉ dán mắt vào một cánh cửa đá phía trước.

Dù tham lam và nôn nóng, Trương quản lý không vội tiến lên. Hắn nhếch môi, ánh mắt lóe tia cảnh giác, dùng nô lệ làm mồi dò đường.

Không có lựa chọn, Trần Sinh cùng đám nô lệ bước tới cánh cửa. Thời gian như kéo dài. Từng bước chân nặng nề, mỗi bước như hàng thập kỷ.

Mồ hôi ướt áo. Hai tay siết chặt cán cuốc. Hắn căng thẳng tột độ.

“Ngây ra đó làm gì? Mau mở đi, lũ lợn!”

Trương quản lý sốt ruột quát.

Một, hai, ba.

Trong lòng chửi rủa mười tám đời tổ tiên Trương quản lý, Trần Sinh cùng đám nô lệ dùng hết sức đẩy cửa đá.

Mấy phút sau, ai cũng kiệt sức. Cánh cửa chậm chạp xê dịch. Ánh hoàng kim tràn ra, thu hút hàng trăm đôi mắt.

“Tránh ra, lũ vô dụng!” Soul Bearer cao gầy xuất hiện. Hắn không có sức mạnh thể chất như Jack, nhưng Soul gần bão hòa cộng với kinh nghiệm lâu năm khiến lực bộc phát vượt xa đám nô lệ.

Ầm!

Cửa đá bật mở hoàn toàn, để lộ cảnh tượng bên trong. Nhiều người nín thở.

Vàng. Một núi nhỏ tiền xu vàng.

Trần Sinh bị ánh sáng chói lòa làm nheo mắt. Nhân lúc không ai chú ý, hắn ép sát cửa đá, chậm rãi lùi vào trong.

Là một trong những người gần nhất, hắn sớm nhận ra điều bất thường.

Đống xu gần cửa có màu vàng kim rực rỡ. Nhưng phần lớn phía sau lại ám trầm. Hắn cúi xuống, nuốt nước bọt.

Dưới chân hắn, vài đồng xu vang lên âm thanh kỳ lạ khi bị dẫm lên – không phải tiếng kim loại chạm vào đá, mà là... thứ gì đó giòn, như xác vỏ một con côn trùng.

Trương quản lý cười to, ánh mắt sáng rực. Dù ở thời đại này, vàng vẫn là đồng tiền mạnh. Số lượng thế này đủ để hắn sống sung sướng cả đời, dù phải chia bốn.

Soul Bearer cao gầy hốt một nắm xu vàng,vẻ tham lam nhanh chóng biến thành nghi hoặc rồi sợ hãi.

“Vàng sao lại nhẹ thế này…”

Câu nói còn chưa dứt, một tiếng vù vù nhỏ vang lên.

Hắn ngay lập tức quăng đồng xu trong tay xuống, giật lùi về phía cửa đá.

Một đôi cánh mỏng tách ra.

Một.

Rồi hai, ba, mười…

Mặt đất rung lên khi cả núi vàng bắt đầu chuyển động.

Đây không phải vàng, mà là lũ côn trùng ngụy trang.

Trần Sinh phản ứng nhanh hơn. Hắn chạy vòng qua sau cửa đá, nằm xuống khe hẹp, dùng xác côn trùng phủ kín người. Mùi h·ôi t·hối pha lẫn ẩm mốc xộc lên.

Những con côn trùng từ từ vươn mình, đôi cánh mỏng manh rung lên tạo ra âm thanh vù vù như hàng ngàn lưỡi dao nhỏ cắt vào không khí. Ánh sáng từ rêu phát sáng trên vách tường phản chiếu trên lớp vỏ cứng của chúng, tạo nên một cảnh tượng kỳ dị giữa bóng tối đặc quánh.

Hắn hít sâu mấy hơi, rồi nín thở… cầu nguyện.

"Ngây ra đó làm gì? Nổ s·ú·n·g!"

Trương quản lý hét lớn, giọng nói đầy hoảng loạn.

Hắn siết chặt nắm đấm, mắt trợn tròn khi thấy bầy Golden Swarm vỡ òa khỏi đống "xu vàng".

Chúng như một cơn bão sống, lao về phía nô lệ đang giãy giụa trong tuyệt vọng.

Một số nô lệ c·hết vì đ·ạ·n. Số khác bị lũ côn trùng chui vào tai, mắt, mũi, miệng. Để lấp đầy cơn đói, chúng ăn thịt n·ạn n·hân từ trong ra ngoài một c·ái c·hết còn tệ hơn trúng đ·ạ·n.

Khi Soul Bearer cao gầy bỏ chạy, Trần Sinh cũng định làm vậy. Nhưng hiện trường hỗn loạn. Golden Swarm chuyển sự chú ý sang nhóm Trương quản lý. Nhất thời, không ai để ý đến hắn.

Đúng lúc này, mặt đất trước cửa đá nhão ra. Một bóng người nhỏ bé trồi lên. Là lão Beery.

“Cảm ơn vì đã giúp ta nhé, lũ đần!” Lão cười ha hả. Mưu đồ bao lâu cuối cùng cũng thành công.

Art của lão – một kỹ năng Soul cấp Common – cho phép di chuyển trong đất, dù có nhiều hạn chế.

Lão phát hiện di tích này từ lâu, nhưng lớp cửa đá được bao bọc bởi một loại đá đặc biệt mà lão không xuyên qua được.

Kết hợp kiến thức khảo cổ, lão biết nơi này không thuộc về nhân loại. Nó đến từ Mộng giới,một sự kiện dung hợp cách đây vài trăm năm.

Một mình lão không mở được di tích.

Gần đây, nhờ hầm mỏ khai thác, lão ngụy tạo manh mối để Trương quản lý “tình cờ” phát hiện. Hắn đã giúp lão khai thác và đối phó với Golden Swarm canh giữ.

Lão bước nhanh vào trong. Hang động khá nhỏ, chỉ có một hành lang dẫn thẳng. Trên đường, lão thấy nhiều xác Golden Swarm.

Một vài con còn sống lao tới, nhưng lão hừ lạnh, bao bọc cơ thể bằng lớp năng lượng Soul mỏng, đủ để chặn chúng.

Nếu không phải phần lớn Golden Swarm đ·ã c·hết qua thời gian, dù là Soul Bearer cấp C cũng phải rút lui.

Năng lượng Soul trong người lão rút nhanh. Thời gian không còn nhiều.

Theo manh mối, nơi này từng là chỗ ở của một sinh vật thông minh từ Mộng giới. Thứ ẩn chứa bên trong hẳn rất giá trị.

Lão vung tay đập c·hết vài con Golden Swarm, vội đi sâu vào trong.

Hắn nhìn ra ngoài khe cửa.

Máu chảy thành sông. Tiếng thét xen lẫn những âm thanh nhai nuốt khủng kh·iếp.

Hắn biết rõ, chỉ cần bước ra, hắn cũng sẽ thành một cái xác.

Nhưng ngồi yên cũng không phải cách.

Hắn quay đầu nhìn lão Beery, đang vội vã bước sâu vào trong di tích.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu.

Nếu lão biết đường thoát?

Hắn nắm chặt cán cuốc, lặng lẽ đè thấp người, bước nhanh vào hành lang tối om phía trước.

Không có lựa chọn thứ hai.

Chỉ có tiến lên.

Chương 8: Bẫy Vàng