Hỗn Thế Ma Vương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Tấm Bia Đá
Đột nhiên bên trên đầu của Khanh xuất hiện một đạo văn.
Đang hưởng thụ cảm giác, thì đột nhiên trong làn khói bụi trước mắt đột nhiên một giọng vang lên khiến Quyền bất ngờ.
"Người thứ 9, còn mỗi tên khốn Minh Khánh kia!" người thanh niên nói.
Đây là thiên tài của Phi Kiếm Tông a.
"Đi".
"Xí xí, vậy thì tới đây chiến cùng ta xem nào, ai thắng hoa này thuộc về người đó! OK?" Kha cười tà môn nói.
Bởi vì trên đầu Khánh hiện tại đang có một mai rùa đang che chở cho hắn.
Quyền biến mất tại chỗ.
Nó xuất hiện lôi điện xuất hiện quấn quanh thân nó, trong rất cường đại.
Nhưng đột nhiên bên cạnh cây hoa xuất hiện một người áo đen bí ẩn, che khắp thân hình, nên không đoán được là ai.
Bởi vì, nhìn bọn hắn tàn xác lẫn nhau, sau đó nhân lúc 10 người đó đang đánh nhau kịch liệt, hắn cầm kiếm ra thôn phệ từng xác cho kiếm mạnh lên, tại sao lấy ra vội.
Keng!
"Thập Lý Kiếm Trận".
Xoạt! Bịch!
Ngất xỉu!!
Từ khi hắn vào đây, hắn không ngừng truy tìm Khánh nhưng vẫn không thấy, chỉ thấy đám thuộc hạ của hắn.
Nói xong hắn hái bông hoa đi, xong bước vào không gian biến mất.
Hiện tại người áo đen, đang ở trong một nơi nào đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tụ Khí Trận của hắn có ưu điểm là, càng nhiều dược thảo trân quý thì càng tạo ra linh khí càng mạnh.
Kha lấy tay còn lại cầm chân của Thanh, Kha quay vòng vòng rồi đập Thanh xuống đất, xong đập vào bụng mấy phát, xong đá Thanh ra.
Quyền để hai ngón tay đi xuống.
"C·hết đi" Khánh đâm mãnh liệt.
Đúng, người thanh niên kia chính là Ngô Mạnh Quyền.
Hai bên lao vào nhau đánh túi bụi.
Nói xong Quyền cầm ra một tấm bùa, dùng Chân Khí của mình.
Quyền máu ngay bụng chảy ra rất nhiều, nằm xuống.
Phía ngoài, Quyền điều khiển trận pháp, vô số thanh kiếm t·ấn c·ông trên người Khánh khiến Khánh không đỡ được hết các kiếm, trong Khánh rất chật vật.
"Long Quyền".
Nói xong Nam tìm kiếm nơi nào đó để bồi bổ chân nguyên của mình.
Khánh xong tới đâm một kiếm vào bụng của Quyền.
Trên đường đi hắn cũng nhặt một số ít thảo dược, nên lấy nó để trị thương để có hiệu quả hơn.
Nhưng người khác lại khó, do không có bí quyết tu luyện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Toàn cảnh còn hai mươi người, mà bây giờ chỉ còn lại 10 người.
Thanh kiếm rơi xuống với tốc độ cực nhanh.
Hai tay của Kha, đột nhiên được máu bao phủ, song quyền đỏ huyết giống như nó đang sống vậy.
Hắn có quyết tâm đó là báo thù tên Minh Khánh này.
"Hừ, ta còn chưa xong đâu" Quyền đứng dậy nói.
....
Bùm!!!
Hắn bò bò tới trước, trước mắt hắn có một tảng đá rất lớn, nhìn như một tấm bia đá, cao hơn 3m rộng 1m, phải nói nó rất vĩ đại.
Kha đang chạy tới ngơ ngác nhìn bông hoa biến mất, hắn dừng lại không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên Thanh để kiếm trước mắt thả ra, sau đó vẽ vòng tròn quanh kiếm.
Quyền sử dụng bùa chạy trốn, nên Quyền hiện tại không biết hắn đang ở đâu.
Bịch!! một cơ thể rơi xuống, đó là Quyền.
"Bay".
"Trương Minh Kha, hoa này là của ta, người khôn hồn thì cút đi!" một thanh niên nói.
Chiến đấu rất kịch liệt.
Chương 17: Tấm Bia Đá
Nhưng Kha không chạy để trắng tay được, hắn liền chạy tới bông hoa hái xong chạy.
Khánh nhìn Quyền nằm dưới đất nói.
Keng keng!
"Kiếm Lý - Tru Sát".
Động tác rất nhanh và thành thạo, đỡ một kiếm của Quyền, Khánh bất ngờ đấm một đấm tới trước khiến Quyền không kịp trở tay nên bị dính đòn.
"Lần này thu hoạch không tệ, lợi nhất chắc chắn là Trời Trăng Hoa" Nam cầm trên tay bông hoa nghĩ.
Hắn sẽ không sử dụng cây này đổi ra Exp, mà để làm nguyên liệu cho Tụ Khí Trận của hắn.
"Rút thôi" Kha quát giọng lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hừ, đám tà môn ngoại đạo Huyết Tà Tông chuyên đi bắt người vô tội để luyện đan, hút máu như các ngươi thì có gì đáng thương lượng sao?" người thanh niên tên Thanh nói.
"Hừ, người chiến đấu qua thuộc hạ của ta b·ị t·hương không ít nhỉ? b·ị t·hương như thế mà còn lên tiếng thử thách ta?" Khánh khinh thường nói.
Sau đó hai đoàn người đều bộc phát tu vi của mình, cảnh trước mắt 10 người này có thể thấy.
Nói xong, Quyền lấy thanh kiếm của xác c·hết kia, đạp bay thẳng tới Khanh, rồi cũng bay theo thanh kiếm luôn.
Bởi vì Khánh biết hắn được dịch chuyển không xa đây lắm.
"C·hết tiệt, lại để hắn chạy mất" Khánh bực mình nói.
Vòng vẽ đó hiện ra 10 thanh kiếm.
Rầm!! xẹt xẹt!!
Quyền bò bò tới tảng đá xong.
Đám người Thanh chạy tới cũng ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, đang tự hỏi nhau.
Có người b·ị c·hém c·hết, đó là người của Phi Kiếm Tông.
Khánh dính trọn Tru Sát đó mà không sao.
"C·hết tiệt! hắn đang muốn hái hoa chạy trốn, mau ngăn hắn lại!" Thanh hết lớn ra lệnh cho 3 người kia.
Hắn ngồi xuống dưỡng thương.
"Ta đang tự hỏi đám thuộc hạ ta đâu mà không thấy, thì ra đều do ngươi g·iết c·hết" Khánh cầm thanh kiếm đi tới.
Bốn người lao lên để chặn Kha lại.
Một đòn rất đau, Quyền văng xa ra đất.
Tiếng hô vang lên, mười thanh kiếm bay tới bay tới chỗ kha.
"Hiện tại mình chưa mua được Liệu Thương Đan Tứ Phẩm nên không có đan dược trị liệu tức thời, chỉ có đan dược trị thương, thôi kiếm chỗ dưỡng, bồi bổ lại Chân Khí vậy".
10 người này đều đã đạt được cảnh giới Tông Sư, thậm chí hai bên đều có người tới hậu kỳ! thực lực rất khủng bố.
Đám người bị kiếm khí đánh trúng, hai n·gười c·hết, ba người b·ị t·hương, Kha cũng chỉ b·ị t·hương nhẹ thôi.
Mười thanh kiếm tạo ra nét vẽ dưới đất, những nét vẽ đó liên kết lại với nhau tạo thành trận pháp nên gọi là Thập Lý Kiếm Trận.
"Hừ! nhiêu đây cũng đủ g·iết người rồi" Quyền nói ra.
Một tông môn lấy kiếm làm chủ, nên đệ tử tu luyện ra kiếm khí là bình thường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mở rộng ra, ở một nơi nào đó ngay trong truyền thừa này.
"Lần này ta sẽ g·iết luôn người, chứ không phế người nữa" Khánh lạnh nhạt nói ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đột nhiên, một bia đá bình thường, xuất hiện rất nhiều văn tự kì lạ, đem Quyền biến mất trong cơn mưa.
Âm thanh vang lên.
Sau đó Khánh lập tức t·ruy s·át Quyền.
Từng đợt kiếm khí t·ấn c·ông vào đám người Huyết Tà Tông.
Hai đoàn này đều một áo giống như nhau, như là của hai tông môn nào đó.
"Ây da, Thanh à, làm gì mà nóng thế, người của Phi Kiếm Tông đều nóng như thế sao? từ từ thương lượng nào" Kha cười châm chọc nói.
Mười thanh kiếm xuất hiện trên đạo văn đó, xuất hiện và rơi xuống bao vây Khánh lại.
"Hừ! ta chưa xong đâu, lần sau ta sẽ g·iết cả gia đình ngươi!!" Quyền nói.
Thấy Kha không sao bay lên phía trước, hắn cũng không ngại cầm kiếm lao tới.
Chín người hôi của kia cũng bị hắn g·iết c·hết, để lấy chiến lợi phẩm của bọn họ.
"Các vị, vất vả rồi" người áo đen cười cười nói.
"Quy Quyền".
Quyền nói lên một thanh kiếm trên trời xuất hiện.
"Mày đây rồi, ta còn không biết sao để tìm người, không ngờ người lại tự tìm tới cửa" Quyền đứng dậy tức giận nói.
"Cái g---" Quyền chưa nói hết câu, gió thổi hết bụi hiện ra thân ảnh của Khánh.
Một tiếng vang lên, trong đó có lẫn một chút tiếng sấm sét.
Ánh mắt lờ mờ, khiến Quyền không phân biệt được hướng.
Thanh bộc phát dữ dội, bột bực ra một thành kiếm ý.
Kha hô lên chấp tay chéo xong lên phía trước.
"Triệu sư đệ!" Thanh ngó nhìn sư đệ mình ngã xuống trong lòng lửa giận.
"Vậy sao! nhưng đáng tiếc để ngươi thất vọng rồi" giọng Khánh vang ra.
"Phù! liên tiếp sử dụng dịch chuyển khiến chân khí của mình rút nhanh quá" Nam cởi mũ xuống nói.
"Hiện tại đã có ba thảo dược đủ điều kiện, còn thêm bảy thảo dược nữa, mình phải tìm bảy thảo dược nhiều năm nhất mới được" Nam nghĩ nghĩ.
Đang tịnh tâm dưỡng thương, thì nghe giọng của Khánh, Quyền lập tức ánh mắt sát khí đứng dậy.
Còn Nam? nó bật hack rồi thì khỏi nói.
Mai rùa này có thể đỡ được một đòn của Tông Sư, nên hắn không dùng, trừ khi tính mạng của hắn gặp nguy hiểm.
"C·hết tiệt" Khánh chật vật nói.
Hắn ngất xỉu vì mất máu quá nhiều.
Mà Quyền mới Nội Công sơ kỳ, thì sao mà làm tổn thương mai rùa kia được.
Nhưng thân thể của Kha không có dịch chuyển, chân của Thanh còn đang dính trên bụng của Kha.
Kha đánh tới trên người của Thanh.
Thấy Quyền như vậy mà lao tới, Khánh lập tức né thanh kiếm kia, lại lấy kiếm chặn Quyền lại.
"Đám tà tông các n·gười c·hết hết đi" nói xong.
Một thanh kiếm rất lớn.
Dần dần mai rùa kia biến mất trên đầu Khánh, nó là vật tiêu hao chỉ được sử dụng được một lần.
"Có kiếp sau này thì người sống cho tốt vào, đừng ngu mà chọc người như tao" Khánh nói xong giơ kiếm lên chuẩn b·ị c·hém xuống.
Mai rùa này, là cha hắn đặc biệt chuẩn bị để hắn đi vào để an toàn một tánh mạng.
Hắn có thể c·ướp được Trời Trăng Hoa ngay lúc đầu, nhưng hắn không làm thế.
Hai người kia cũng nghe theo, chạy.
Thanh cũng phản ứng lấy thanh kiếm của mình chắn ngang, sau đó lấy chân đạp lên thân của Kha.
Đột nhiên một cơn mưa rơi xuống khiến máu của Quyền lem vào hết bia đá.
Kha chập chừng đứng dậy, cũng có chút b·ị t·hương.
Một thanh niên đang dùng thanh kiếm của mình chém đầu một người nào đó.
Hiện tại Khánh cũng b·ị t·hương, nhưng không nặng.
"Thập Lý Kiếm".
Quyền chỉ kiếm lên trời, đặt hai ngón tay lên thân kiếm.
"Phế vật vẫn là phế vật! không thay đổi được gì đâu, haha" Khánh đắc ý cười.
"Song Huyết Quyền".
"Cuối cùng cũng báo thù thành công" Quyền hạ kiếm thở dài.
Khoảng 30 phút trôi qua, Quyền đang ngồi dương thương, bỗng một âm thanh vang lên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.