Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 312: Lưu lại cho Diệp gia một đoạn truyền thừa (2)

Chương 312: Lưu lại cho Diệp gia một đoạn truyền thừa (2)


Diệp Chấn, con thứ của Diệp Bác Sơn, nhìn Vũ Phàm bằng ánh mắt vô cùng hận thù, hắn hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương ngay bây giờ.

Cái tên khốn nạn được gọi là Khương công tử kia, năm lần bảy lượt lên tiếng xem thường Diệp gia và phụ thân hắn, làm cho hắn, một kẻ được ca tụng là thiên tài của Diệp gia, Thiên Kiêu Chi Tử ngàn năm có một ở Trịnh Châu thành, sớm đã nổi cơn lửa giận trong lòng.

Sở dĩ ở Trịnh Châu thành không ai biết đến hắn, chính là bởi vì Diệp gia tận lực che đậy thông tin này đi, hy vọng hắn có thể an ổn phát triển, trở thành trụ cột giúp Diệp gia quật khởi.

Diệp Chấn đột ngột chỉ tay thẳng mặt Vũ Phàm, quát lớn:

- Tên khốn khiếp họ Khương kia, ngươi nghe cho rõ đây, Diệp gia chúng ta khả sát bất khả nhục, ngươi năm lần bảy lượt khi dễ Diệp gia và phụ thân ta, gia chủ Diệp gia đương nhiệm là có ý gì? Dù cho Nhậm gia bảo hộ ngươi, thì ngươi cũng không có tư cách ở đây làm càn, chỗ ngươi đang đứng là đất của Diệp gia, ngươi tốt nhất nên biết thế nào là lễ nghĩa, nếu không ...

- Nếu không thì sao?

Vũ Phàm hờ hững hỏi lại, tên Diệp Chấn này, chỉ cần kích động hắn một chút, nhất định hắn sẽ ra tay, mà Vũ Phàm cũng chờ có thế.

Bởi vì, hắn cần lý do để Nhậm gia có thể ra tay trấn áp Diệp gia đường đường chính chính.

Nhậm gia không thể lấy chuyện điều tra nội gián Thần Thú Tộc xâm nhập mà ra tay với Diệp gia, chuyện này sẽ kinh động đến những tên nội gián lọt lưới ngày trước là điều thứ nhất, điều thứ hai là tang chứng vật chứng không có, chắc chắn sẽ xảy ra dị nghị.

Nhưng nếu bây giờ Diệp gia ra tay đả thương hắn trước, thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Không ngoài dự đoán của Vũ Phàm, tên Diệp Chấn thật sư lao lên tấn công hắn, miệng còn không ngừng hét lớn:

- Để ta xem, Hải Long Công Tử ngươi có bản lãnh gì?

Hắn được gia tộc chiều chuộng, lại còn được hết mực bảo hộ, sớm mang theo tính kiêu ngạo, quả thực có chút coi trời bằng vung, bây giờ ngứa mắt Vũ Phàm đã lâu, liền bộc phát.

- Nhi tử dừng lại!

Diệp Bác Sơn hoảng hốt can ngăn nhưng đã chậm, một đao của Diệp Chấn đã bổ tới trước mặt của Vũ Phàm.

Vũ Phàm ngược lại, không hề hoảng hốt, ôm Tiếu Ngưng Nhi đào thoát về phía Trịnh lão đầu, thành công thoát được một đao một cách dễ dàng.

Vũ Phàm né xong chiêu này, cũng không quên chế nhạo đối phương, lấy tay khẽ phũi áo, lạnh lùng nói:

- Thiên tài của Diệp gia, chẳng qua cũng chỉ đến như vậy?

Diệp Chấn bây giờ nộ khí xung thiên, mặc kệ phụ thân hắn khuyên ngăn ở phía sau, điên cuồng lao lên mà chém về phía Vũ Phàm.

Soạt!

Một tiếng vang lớn làm chấn động mọi người, tiếng la hét thất thanh của Diệp Chấn làm mọi người tỉnh lại từ cơn kinh ngạc tột độ.

Một bên tay của Diệp Chấn bị một mũi tên hình bán nguyệt bắn nát, vết thương cắt ngọt lịm, khớp nối bả vai và cánh tay của hắn hoàn toàn đứt lìa một cách gọn ghẽ, máu tươi chảy ròng ròng trên sàn.

Thân thể hắn bị uy lực một tiễn này chấn bay thẳng ra phía sau, đụng vào chân bậc thềm bên dưới đại ỷ.

- Nhi tử ...

Diệp Bác Sơn rên rỉ kêu lên thành lời, còn Diệp gia Thủy tổ thì c·h·ế·t lặng, lão biết mũi tên đó đại biểu cho sự hiện diện của cái gì.

Nó là sự hiện diện cho sự hủy diệt.

Lão không cảm nhận ra bọn họ là phải, bởi vì phạm vi công kích của bọn họ, lớn hơn phạm vi thần thức mà lão có thể bao phủ.

Bây giờ trên dưới Diệp gia cũng đã hiểu, tại sao Vũ Phàm hắn lại có thể ung dung đến như vậy, thì ra là hắn có người ở phía sau bảo hộ, hơn nữa, thực lực không hề tầm thường, ngay cả lão thủy tổ cũng không kịp phản ứng lại.

Diệp Bác Sơn hai mắt căm phẫn nhìn về phía Vũ Phàm, mặc dù lão thừa biết, kết cục của con trai lão là do chính hắn tự chuốc lấy, nhưng lão không thể không hận Vũ Phàm, kẻ đã cố tình kích động con trai lão.

Ngay lúc này, khi trên dưới Diệp gia còn chưa kịp hồi tỉnh sau cơn hoảng hốt ban nãy, một cỗ áp lực nặng nề đè nặng xuống người bọn họ, thậm chí đệ tử Trúc Cơ kỳ trở xuống đã quỳ rạp trên mặt đất.

Một thân ảnh đột ngột xuất hiện chính giữa cửa của đại sảnh, như thể bước qua hư không vậy, không ai dám nhìn thẳng thân ảnh đó, bởi thân ảnh này chính là Kiếm Thánh.

- Diệp tiểu tử, đến nước này, ngươi còn ngoan cố muốn đối đầu với bổn tọa?

Kiếm Thánh chính là nói Diệp gia lão Thủy tổ, đối với lão, Diệp gia lão Thủy tổ cũng chỉ là một đứa con nít mà thôi.

Diệp gia lão Thủy tổ run rẩy không thôi, lão biết, sự xuất hiện của Kiếm Thánh, tương đương với sự chấm hết của gia tộc họ Diệp, mọi sự đã kết thúc.

Lão chỉ còn cách kéo dài thời gian, hy vọng tộc nhân đang tẩu thoát bằng thông đạo ngầm có thể kịp thời rời khỏi đây.

- Kiếm ... Thánh ... đại nhân ... tiểu bối thật sự biết sai rồi, xin ngài rộng lòng từ bi, thương xót lưu lại cho Diệp gia một đoạn truyền thừa?

Kiếm Thánh ánh mắt cao ngạo, như một vị quân vương nhìn từ trên cao nhìn xuống thân ảnh của lão Thủy tổ Diệp gia đang quỳ gối trên mặt đất, hờ hững nói:

- Bớt phí lời, nói ra tung tích của con cáo, hoặc là c·h·ế·t!

- Tiền ... bối ...

Lão còn chưa kịp nói hết câu, Kiếm Thánh đã chụp lão tới dưới tay, sinh sinh cường ngạnh dùng siêu hồn thuật để điều tra.

Trịnh thành chủ sợ hãi lau mắt mà nhìn khung cảnh trước mắt, lão ngay cả thở mạnh cũng không dám thở, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng lão, khung cảnh này quả nhiên là minh chứng tốt nhất cho câu nào, đứng trước thực lực tuyệt đối tất cả chỉ là hư vô.

Diệp Bác Sơn cay đắng nhìn phụ thân lão bị g·i·ế·t c·h·ế·t ngay trước mặt, lão muốn lao lên phản kháng, nhưng uy áp của Kiếm Thánh đã ghì chặt lão xuống đất.

Ánh mắt lão đỏ ngầu, hai hàng nước mắt như máu chảy ra như suối.

Diệp Chấn thoi thóp nhìn lão tổ bị g·i·ế·t c·h·ế·t, nắm tay siết chặt, hắn muốn một ngày báo thù cho Diệp gia, tàn sát Nhậm gia trên dưới gà c·h·ó không tha.

Kiếm Thánh rất nhanh nói ra mấy chữ ngắn gọn:

- Đông Bắc, Phúc Sơn, 100 dặm, sát!

Chữ sát trong miệng lão nói ra rất nhẹ nhàng như trong lòng Diệp Bác Sơn lại nặng nề vô cùng, hy vọng cuối cùng của gia tộc, chẳng lẽ chấm dứt tại đây.

Nói xong lão liền xoay người rời đi, Vũ Phàm và Tiếu Ngưng Nhi cất bước đi theo phía sau.

Dạ Kiếm Đội lập tức tràn vào Diệp gia, một trận thảm sát lập tức diễn ra phía sau lưng bọn họ.

Kiếm Thánh trong lòng không ngừng tính toán, Diệp gia quả thực ngu xuẩn, vậy mà thực sự để con cáo dùng thông đạo ngầm thoát khỏi nơi đây, bây giờ muốn truy tung đúng là khó hơn lên trời.

Một con cá lọt lưới sẽ trở thành mối hiểm họa không lường của Nhân tộc trong tương lai, hết thảy bố trí của Nhân tộc sẽ bị địch nhân nắm giữ.

"Ài, vẫn là thiên mệnh thắng a!"

Lão thở dài trong lòng, bước đi trong cô độc, chỉ qua mấy bước chân, đã hoàn toàn biến mất.

Vũ Phàm lúc này cũng hiểu rõ, con cáo đã thành công thâm nhập vào Nhân tộc vực, chuyện này đã là không thể cứu vãn.

...

Ba ngày sau,

Giang Nam, cực nam thành của Nhân tộc vực phía bắc.

Giang gia, gia tộc thành chủ của Giang Nam, hậu viên của nhị thiếu gia.

- Giang Chung Ly tiểu đệ, Nhậm gia Khương công tử vì muốn thân thể của ta, mà không từ mọi thủ đoạn, ngay cả ân nhân của ta là Diệp gia cũng bị diệt sát một cách tàn nhẫn.

- Liễu Liễu tỷ an tâm, ta hứa với tỷ, nhất định sau này sẽ thay tỷ báo thù Nhậm gia, trả lại công đạo cho Diệp gia.

- Ân, tỷ tin tưởng tiểu đệ, đây là công pháp Mãnh Long Thôn Thiên, đệ cầm lấy tu luyện cho tốt.

- Đa tạ tỷ tỷ, ta nhất định sẽ không phụ lòng tỷ.

"Diệp gia diệt tộc, quả là không ngờ tới, nhưng như vậy cũng tốt cho ta, ... bây giờ chỉ cần nuôi dưỡng Giang gia trở thành một thế lực nội ứng với tộc ta là hoàn hảo, ha ha, đúng là lão thiên cũng phù hộ thần tộc chúng ta a!"

Liễu Liễu khẽ nhìn bóng lưng của Chung Ly mà cười đắc ý trong lòng, bước tiếp theo nàng cần hướng dẫn hắn xây dựng thế lực tình báo thay nàng thu thập thông tin ở đây a!

Chương 312: Lưu lại cho Diệp gia một đoạn truyền thừa (2)