Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 314: Toan tính của Vũ Phàm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 314: Toan tính của Vũ Phàm


"Sư phụ lão nhân gia, đồ ... đồ nhi ... đã về ..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhậm gia là đầm rồng hang hổ, hắn không thể không cẩn thận mà tự chuẩn bị riêng cho mình một cái hậu đài, một khi đến bước đường cùng, còn có đường lui.

Thậm chí lão cũng từng nghĩ, xúc tác một chút để hắn từ từ khống chế một phần Cổ gia, ít nhất là phe phái của Cổ Ngưng Băng cũng đã là một trợ lực không nhỏ cho Nhậm gia ở phương nam rồi.

Vốn dĩ đây là h·ình p·hạt thích đáng cho bọn họ, nhưng, quả thực là tàn khốc, một kết quả vô cùng thảm liệt cho một gia tộc như Diệp gia, trên dưới vạn nhân tộc và nô bộ, toàn bộ đều bị diệt sát.

Vũ Phàm đứng trên ngọn núi nhỏ, bên trong sơn mạch của Nhậm gia, hắn đăm chiêu nhìn về phía thung lũng xa xa ở đằng trước.

Không phải Vũ Phàm muốn phản bội Nhậm gia trong tương lai, mà chỉ là muốn đảm bảo khi hắn hết giá trị với Nhậm gia, cũng có thể bảo toàn tính mạng của hắn và Tiếu Ngưng Nhi, không để cho số phận bọn họ nằm trong tay của bất kỳ ai.

Nhờ vậy mà địa vị của nàng cũng được nâng cao từng ngày, cũng làm cho Vũ Phàm an tâm hơn hẳn, ít ra bọn họ sẽ không xem nàng một bình bông dùng để níu giữ hắn.

Lão thấy vậy cũng an tâm phần nào.

Chỉ còn mấy tháng nữa, Cổ Ngưng Băng sẽ được gả sang đây, mục tiêu ngắn hạn tiếp theo của hắn chính là thông qua tỷ muội Cổ Ngưng Băng, đưa một phần Cổ gia khống chế trogn tay.

Nhậm Thiên Hành thở dài, lão biết chuyện lần này sẽ để cho Vũ Phàm một hồi đả kích không nhỏ, nhưng dường như đệ tử của lão cũng đã nghĩ thông suốt rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Y quỳ gối trên mặt đất, trước t·hi t·hể khô khốc cũng đang quỳ trước mặt, nước mặt y tuôn ra như suối.

Trịnh Châu thành ngày hôm nay, bầu trời đen như thể ai cầm mực vẩy lên tờ giấy trắng vậy, ngực ngâm hết cả bầu trời, vẩy đen cả mấy tầng mây, lâu lâu có mấy tia sấm chớp đột ngột nổ đì đùng, làm sáng cả nền đất âm u bên dưới.

Chỉ cần Vũ Phàm có thể tạo dựng được lòng tin và sức ảnh hưởng của mình lên Cổ Thiên Bằng từ bây giờ, hẳn là về sau sẽ có chỗ dùng đến.

Vũ Phàm đã từng g·iết người, hơn nữa, còn là không ít người, nhưng lần này, chứng kiến sự lụi tàn của một gia tộc, vạn nhân khẩu toàn bộ đều bỏ mạng, thật sự mang lại cho hắn những cảm xúc và suy nghĩ khó nói thành lời.

Chương 314: Toan tính của Vũ Phàm

Mấy tháng nữa, Cổ gia sẽ gả Cổ Ngưng Băng cho Vũ Phàm, đây là sự kiện trọng đại, có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai miền Nam Bắc của Thiên Huyền Đại Lục.

Điều mà hắn muốn làm lúc này, chỉ có duy nhất một thứ, tận dụng triệt để những lợi ích Nhậm gia, và Liễu gia có thể cấp cho hắn, gia tăng tu vi và sức mạnh của bản thân.

Hắn và nàng càng có giá trị, càng sẽ được trọng dụng và bồi dưỡng, con đường phát triển sẽ càng hanh thông và rộng mở.

Hắn cũng từng suy nghĩ, nếu Nhậm gia nhỏ yếu hơn Diệp gia mà nói, liệu Nhậm gia có dám đứng ra vạch trần Diệp gia hay không, hiển nhiên câu trả lời là không, bởi vì nếu Nhậm gia làm vậy, cũng sẽ bị Diệp gia nhắm tới mà thôi.

Một tia sấm chớp lóe sáng cả bầu trời rộng lớn bên trên Trịnh Châu thành, làm người ta giật cả mình, mấy đứa trẻ nhỏ sợ hãi bưng tai mà chạy vào nhà.

Trời bất chợt đổ cơn mưa phùn, từng hạt mưa li ti hòa vào với nước mắt của hắn, cơn lạnh buốt thấu xương, nhưng không lạnh bằng tâm can hắn bây giờ.

Chuyện Diệp gia phủ bị diệt tộc, sớm đã lan rộng ra vạn dặm xung quanh, nhưng chẳng có mấy ai dại dột bàn tán ở chỗ đông người cả, vì người thực thi là Nhậm gia, hơn nữa còn là vì Diệp gia cấu kết với Thần Thú tộc nên mới chịu h·ình p·hạt như vậy.

Hắn thở ra một ngụm trọc khí, rồi ngẩng lên nhìn trên trời cao, rốt cuộc bên trên hắn, ở phía trước con đường tu đạo, điểm nào mới là điểm cuối, đến khi nào hắn có quyền tự do định đoạt số mệnh của chính mình.

Hắn bây giờ không còn rơi lệ nữa, trên gương mặt chỉ còn sự tĩnh lặng mà thôi.

Chỉ là lão không biết dã tâm và mong muốn của Vũ Phàm như thế nào mà thôi.

Về phần Tiếu Ngưng Nhi, tuy thiên phú về kiếm đạo của nàng không quá nổi bật, nhưng thiên phú về đan đạo của nàng vô cùng xuất sắc, những năm qua, nàng không ngừng đóng góp vào sự phát triển của đan thuật bên trong Nhậm gia.

Càng bước lên cao trên con đường tu đạo, hắn càng phát hiện ra một sự thật trần trụi, cái tu chân giới này là một nơi vô cùng hung hiểm, hoàn toàn không có quy tắc hay luật lệ nào ngoại trừ một nguyên tắc duy nhất, đó là cá lớn nuốt cá bé.

Dập đầu chín cái, vái chín lạy xong xuôi, y kéo t·hi t·hể của lão thủy tổ Diệp gia vào bên trong hậu viên, chôn cho lão một cái mộ huyệt đàng hoàng.

Bằng chứng là đường kiếm của hắn vẫn trôi chảy và sắc bén như cũ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Gió thổi hiu hiu lành lạnh, tiếng gió ù ù làm người ta có cảm giác rờn rợn ở sống lưng, nhất là khi nhìn về phía Diệp gia phủ.

Nhưng mà việc Vũ Phàm tàn sát tộc nhân của bọn họ lúc trước, e là sẽ trở thành trở ngại không nhỏ cho hắn trong tương lai a!

Nếu hắn nhớ không lầm và phán đoán không sai dựa trên biểu cảm của tên Cổ Thiên Bằng tiểu đệ của nàng, thì dường như tên đó rất sùng bái hắn.

Vũ Phàm lại thở ra một ngụm trọc khí, hắn tung mình về khoảng trống trước mặt, rút ra Nhất Niệm Kiếm diễn luyện một hồi Sát Long Kiếm kỹ.

"Ân sư nặng tựa thái sơn, tuy đồ nhi không thể diệt Nhậm gia báo thù thay cho người, nhưng Khương Chính Hạo thì có thể, đồ nhi thề sẽ dùng đầu của hắn, tế vong hồn Diệp gia"

Chung quy mà nói, Diệp gia không đủ thực lực nên mới rơi vào kết cục ngày hôm nay, sinh mạng của bọn họ, bị kẻ mạnh hơn nắm giữ, g·iết hay giữ là do ý niệm của kẻ đó.

Gió thổi thoang thoảng, làm vạt áo hắn bay phiêu phù trong không trung, lâu lâu kêu từng tiếng phần phật nho nhỏ, hắn im lặng, ngây ngốc như tượng gỗ.

Lão lẩm bẩm rồi nhìn về phía trước, thân ảnh của Vũ Phàm múa kiếm, nằm trọn trong đồng tử của lão, ánh mắt lão có phần tán thưởng, có phần yêu quí.

Bên trong sân lớn của Diệp gia, một thanh niên đầu đội mũ rơm, mặt che kín, chậm rãi bước đi trên nền gạch vỡ vụn, chân hắn giẫm lên nền gạch phát ra từng tiếng lạo xạo, hắn nghe mà nhói cả ruột gan. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vũ Phàm nhắm mắt lại, hít vào thở ra một hơi thật sâu, lấy lại tâm ý, rồi hắn mở bừng đôi mắt sắc như phi ưng, nhìn thẳng bầu trời trên cao, trong lòng hạ quyết tâm, dù cho con đường tu đạo này cao bao nhiêu, hắn cũng sẽ đi đến cuối con đường này.

Chôn xong xác của sư phụ, y mới rời đi, trước khi ra khỏi Diệp gia phủ, y còn ngoái lại nhìn mấy lần, cảnh tượng thảm liệt này, có lẽ cả đời của hắn sẽ không bao giờ quên. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Chậc, lại là một cái nghiệt duyên, ..."

Diệp gia phủ đệ chỉ qua một ngày đã trở nên hoang tàn đổ nát, bảng hiệu ở đại môn b·ị đ·ánh nát, mảnh vỡ của bảng hiệu vương vãi khắp nơi, cái mảnh còn sót lại, đung đưa theo gió kêu từng tiếng kẽo kẹt.

Cổ gia ở phương Nam mà nói, xác thực chính là một cái gia tộc tương tự như Nhậm gia ở phương Bắc.

Đoàng!

Nhưng chuyện này lão chưa muốn đề cập đến sớm, sợ ảnh hưởng đến những chuyện về sau, từ từ thăm do ý nghĩ của hắn vẫn là cách hay nhất.

"Ài, cứ tạm như vậy đã ..."

...

Tài lực và uy danh đều có đủ, nếu như có thể thiết lập được quan hệ, việc tìm kiếm những thứ kia sẽ có hy vọng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 314: Toan tính của Vũ Phàm