Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 315: Đón dâu (1)

Chương 315: Đón dâu (1)


Hai tháng sau, trời đã chớm thu, lá cũng đã lác đác chuyển sang màu vàng nhạt.

Thời tiết cũng hanh khô hơn, nhưng được cái mát mẻ, gió thổi thoang thoảng làm dịu đi cơn nóng của mùa hạ đã qua.

Bốn mùa trong năm, có lẽ ngoài mùa xuân, thì mùa thu là cái mùa mà người ta thưởng thức nhất.

Nhưng cũng là cái mùa dễ làm con người ta rơi vào cảm xúc buồn nhiều nhất, có lẽ là do cảnh quan cũng góp phần tạo nên tâm trạng của con người.

Cổ Ngưng Băng buồn bã nhìn ra ngoài sân, từ tiền viện vọng lại tiếng huyên náo ồn ào, người ra người vào tấp nập chuẩn bị lễ vật hồi môn.

Phải, bọn họ đang chuẩn bị hôn sự cho nàng, để gả nàng về Nhậm gia cho Khương Chính Hạo công tử.

Có lẽ trong gia tộc này, chỉ có gia gia và phụ mẫu nàng là buồn thay cho nàng mà thôi, còn lại đám người kia, biểu lộ rõ sự hoan hỷ khi tống khứ được một vị nữ tử có thiên phú siêu việt hết thảy nam nhân đồng trang lứa trong gia tộc ra ngoài.

Bởi chỉ có như vậy, nhi tử của bọn họ, sẽ không còn bị nàng áp bức, giẫm đạp ở trên đầu nữa.

Nữ nhi ngoại tộc!

Cổ Ngưng Băng băn khoăn đan ngón tay vào nhau, ngón cái của nàng không ngừng xoay vần lẫn nhau, biểu thị cho sự suy tư khó nghĩ.

Nàng muốn bỏ trốn, nàng muốn từ bỏ cuộc hôn nhân này, nhưng nàng không thể.

Danh vọng và uy tín của gia tộc, của gia gia, của phụ mẫu nàng, đều nằm trong tay của nàng, làm sao nàng có thể để họ chịu sự chỉ trích, đả kích từ miệng lưỡi độc ác của thế gian và đồng tộc chỉ vì sự ích kỷ của bản thân được chứ.

Trải qua một biến cố lớn, nàng cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, không còn xung động bộc phát như ngày xưa nữa, mà trở nên trầm tĩnh, thấu đáo hơn.

Nước mắt của nàng chảy xuôi theo gò má lúc nào không hay, tách, tách, nước mắt nàng rơi xuống nền đất bên dưới, kêu lên từng tiếng nhỏ nhẹ, và thầm lặng như nàng lúc này vậy.

Cổ Thiên Bằng vẫn còn ngây ngô, nó thấy nàng được gả cho nam nhân mà nó sùng bái, trong lòng có chút vui mừng, nhưng nó lại không hiểu tại sao phụ mẫu và tỷ tỷ lại buồn như vậy.

Chẳng phải trước đây mẫu thân từng nói, nữ nhi gả cho hào kiệt chính là phúc phần của nữ nhi sao.

Khương Chính Hạo trong mắt Cổ Thiên Băng chính là nam nhân hào khí ngút trời, đầu đội trời chân đạp đất, danh vọng vang dội, Hải Long Công Tử Khương Chính Hạo.

Người đã đánh bại Chân Long Thần Tộc thiên tài kiếm đạo Chân Diễm An.

Trong mắt nó, chỉ thấy, nó sẽ có một vị tỷ phu vô cùng mạnh mẽ, siêu quần bạt tụy mà thôi.

Nó còn quá nhỏ để hiểu được toàn bộ câu chuyện về thế lực, về phân tranh giữa cổ sư và tu sĩ.

Và hơn hết là, nỗi khổ của một nữ nhi bị gả về phe đối lập, số phận của nàng liệu có bình an khi ở bên đó hay không, không ai dám nói trước điều gì.

Mẫu thân nàng bây giờ cũng có thể cầu cho nàng bình an mà thôi.

Bởi vì mẫu thân nàng cũng hiểu rõ, đổ ước của hai vị đại năng, gần như là hai vị cường giả đứng đầu hai phe phái, cổ sư và tu sĩ là một cái đổ ước không thể hồi chuyển.

Bây giờ phụ mẫu nàng cũng chỉ hy vọng với số hồi môn này, đủ để cho nàng "mua" được cuộc sống bình an ở Nhậm gia mà thôi.

Cổ phu nhân tựa đầu và Cổ gia tộc trưởng, khẽ thở dài, ánh mắt sâu lắng và buồn bã.

- Đừng lo lắng, ta tin hắn không phải là một kẻ vô tình!

Cổ gia tộc trưởng thủ thỉ với Cổ phu nhân, hắn cũng chỉ là nói qua loa để an ủi nàng mà thôi, trong chính nội tâm của hắn, cũng lo lắng cho nữ nhi mình không thôi.

Chỉ còn ba ngày nữa, là bọn họ sẽ xuất phát về biên giới giữa phe ở phía bắc, thời gian cũng đã không còn nhiều nữa.

Hắn bây giờ chỉ có thể hy vọng những gì mà hắn và lão tổ chỉ dạy Băng nhi trong một năm qua có thể giúp nàng chống đỡ được ở Nhậm gia đến khi nàng đủ lông đủ cánh mà thôi.

Cổ Thiên Bằng chạy tới hậu viện của Cổ Ngưng Băng, nó vô tình thấy nàng khóc, ngô nghê hỏi.

- Tỷ tỷ, tỷ buồn sao?

Cổ Ngưng Băng lau vội nước mắt trên gò má, nhìn hắn mỉm cười dịu dàng, nói:

- Chỉ là tỷ tỷ không nỡ xa mọi người mà thôi!

Cổ Thiên Bằng hồn nhiên nói:

- Tỷ tỷ đừng lo, ta sẽ thường xuyên đến thăm tỷ!

Nghe nó nói như vậy, mắt nàng đỏ hoe ngấn lệ, tiểu đệ của nàng vẫn còn quá nhỏ để hiểu được, muốn di chuyển giữa hai miền Bắc Nam nào có dễ dàng như vậy.

Không cẩn thận còn có thể bị người ta nhắm đến mà á·m s·át.

Nàng ôm tiểu đệ vào lòng, khẽ xoa đầu của nó, nói:

- Bằng đệ, ở nhà phải nghe lời phụ mẫu và gia gia, chăm chỉ tu luyện cho tốt, ta mới cho đệ đến thăm.

- Vâng tỷ tỷ!

Nó chưa hiểu hết ý của Ngưng Băng, nhưng vẫn gắt gao ôm chặt lấy tỷ tỷ của mình.

Đột nhiên nó có cảm giác, phải mất một đoạn thời gian dài nữa, nó mới có thể gặp lại nàng.

Bất giác nó có một cỗ mất mát khó tả thành lời, nó cũng buồn, buồn ngang vô cớ.

...

Chớp mắt một cái, như thể là giấc mơ, trước mặt Ngưng Băng lúc này đã là biên giới giữa hai miền Nam và Bắc.

Một dãy sơn mạch liên miên không dứt, như thành lũy chia cắt hai miền một cách tự nhiên.

Nhớ lần trước, cũng tại chỗ này, nàng đã bị Khương Chính Hạo đả bại, lần đầu tiên nàng thất bại, cũng là lần đầu tiên nàng hiểu thấu câu nói Thiên Ngoại Hữu Thiên, Nhân Ngoại Hữu Nhân.

Nàng không còn khóc nữa, vì nước mắt nàng sớm đã không còn, nội tâm nàng đã khóa chặt, chỉ còn đôi mắt vô thần nhìn về phía trước.

Hôm nay nàng vận y phục màu đỏ, trang sức lộng lẫy càng làm nổi bật vẻ đẹp kiêu sa của nàng lên một tầm cao mới.

Nàng nở một nụ cười đắng chát, điểm xuyến nét buồn của hồng nhan bạc phận trong bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp này.

Xa xa ở đằng trước, lâu thuyền của Nhậm gia ngạo nghễ cư ngụ trên không trung, cờ xí rợp trời.

Khí thế uy dũng vô cùng.

Từ phía Nhậm gia, mấy đạo thân ảnh chậm rãi tiến về phía bên này, là Kiếm Thánh, Kiếm Vương, gia chủ Nhậm gia, bà mai và Khương Chính Hạo.

Trên tay Khương Chính Hạo là lễ vật của Nhậm gia đùng để đón nàng về dinh.

Gia gia của nàng cũng chậm rãi đi lên phía trước, theo sau là phụ mẫu, nàng lưỡng lự một chút rồi cũng tiến về phía trước, theo sát sau lưng phụ mẫu.

Chương 315: Đón dâu (1)