Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hồng Hoang Thiên Đế
Unknown
Chương 316: Đón dâu (2)
Cổ Thành dùng thần thức quan sát thấy tâm trạng của Cổ Ngưng Băng, trong lòng của lão cũng nổi lên một tư vị xót xa trong thoáng chốc, lão đã từng gả con gái, từng gả chất nữ ra ngoài, nhưng đây lại là lần tiên lão gã chất nữ của mình đến phương Bắc, mà nhất lại còn là Nhậm gia gia tộc ở phương Bắc.
Kiếm Thánh từ đằng xa đã lên tiếng chào hỏi Cổ Thành, xem như là cấp cho lão một cái mặt mũi, bởi vì, ngày hôm nay, Nhậm gia là người được lợi nhiều nhất.
- Cổ huynh, hân hạnh tái ngộ!
- Nhậm huynh, hạnh ngộ!
Cổ Thành chắp tay đáp lễ Kiếm Thánh, ánh mắt thu liễm, trong veo, nhìn vào ánh mắt của lão hay là Kiếm Thánh rất khó biết được hai lão đang nghĩ gì, đây là sự ôn dưỡng của hai lão qua mấy trăm năm thời gian đằng đẵng.
Trong chiến đấu hay cả trong chính trị, để đối phương nắm bắt được cảm xúc của bản thân, chính là điều tối kỵ, hai lão cũng hiểu rõ điều này.
Cổ Thành, chắp tay ra sau lưng khí khái nói:
- Nhậm huynh, Cổ gia ta đổ ước, giữ đúng lời hứa, ngày hôm nay gả chất nữ Cổ Ngưng Băng, dòng chính Cổ gia, đến Nhậm gia làm dâu, làm th·iếp của Khương Chính Hạo! Đây là của hồi môn của nàng, hy vọng Nhậm huynh không chê cười!
Cổ Thành vừa nói xong, hạ nhân từ đằng xa cũng đã mang lễ vật lên đến.
Của hồi môn của Cổ Ngưng Băng, gồm có một vạn viên Chân Khí Thạch thượng phẩm, một ngàn cân Huyền Thiết Vạn Năm, một ngàn cân Xích Huyết Thiết Mộc, một ngàn gốc tứ phẩm linh thảo, một trăm gốc ngũ phẩm linh thảo, mười gốc lục phẩm linh thảo, số linh thảo này chỉ xuất hiện ở phương Nam đối với miền bắc mà nói vô cùng trân quí, ngoài ra còn số vô số bảo vật trân quý khác, ngay cả cổ trùng địa giai thượng phẩm cũng có một con.
Kiếm Thánh khẽ gật đầu, lão nói:
- Đa tạ Cổ huynh rộng lượng, Nhậm gia chúng ta cũng có chuẩn bị một phần lễ vật hỏi cưới!
Lão nói xong liền ngừng lại, hạ nhân Nhậm gia lập tức mang lên vô số trân bảo tiến về phía hai người.
Bảo vật Nhậm gia đưa đến lần này có một vạn viên Chân Khí Thạch thượng phẩm, một ngàn cân Băng Thiết vạn năm, một ngàn cân Bạch Ngân Băng Mộc, một ngàn gốc tứ phẩm linh thảo, một trăm gốc ngũ phẩm linh thảo, mười gốc lục phẩm linh thảo trân hiếm của phương bắc, ngoài ra còn có một số dị thú quý hiếm khác, ngay cả Hãn Huyết Bảo Mã - Nguyên Anh kỳ, cũng có một ngàn con.
Một màn này chính là trao đổi vật phẩm ngang hàng a!
Vũ Phàm không rõ liệu hai lão có trao đổi trước với nhau về của hồi môn và lễ hỏi cưới hay không, nhưng xác thực đều là những vật phẩm mà hai miền nam, bắc rất khó có được, hoặc là có giá cực kỳ cao trong giới hắc đạo.
Giới hắc đạo vận chuyển hàng hóa lậu từ miền bắc ra miền nam và ngược lại đều nằm trong sự giá·m s·át của các đại thế lực của hai bên, không những không bị cấm cản, mà còn bị các đại thế lực âm thầm nhúng tay vào kiểm soát, áp phí bảo hộ, hạn chế vật phẩm vận chuyển giữa hai miền, thành thử ra giá cả vô cùng đắt đỏ, nguồn hàng cũng "khan hiếm".
Giả sử một gia tộc muốn mua số lượng vật phẩm lớn như thế này, ít nhất cũng phải mất một hai năm thời gian mới có thể gom đủ, bởi vì những vật phẩm trân quý như Cổ Trùng, Hãn Huyết Bảo Mã đều bị kiểm soát vô cùng gắt gao, hầu hết chỉ có các đại thế lực lớn cung cấp nguồn hàng.
Đây chính là quyền lực tối thượng tạo ra tiền tài.
Phần đưa lễ vật cho hai nhà cũng đã được trao xong xuôi, và đây là lúc Cổ gia chính thức gả Cổ Ngưng Băng về Nhậm gia.
Cổ Thành khẽ xoay người, đưa tay về phía Cổ Ngưng Băng, đúng theo nghi lễ, đưa nàng đến trước mặt Kiếm Thánh.
Cổ Ngưng Băng hít vào một hơi thật sâu, nàng đi lên phía trước năm bước nhỏ, nắm lấy bàn tay của gia gia, trong mắt thoáng nét buồn.
Nàng ngoái lại nhìn phụ mẫu, lại nhìn Cổ Thiên Bằng ở nơi xa, phía đầu boong của lâu thuyền, nó bất chợt thấy buồn, nó òa khóc nhìn vị tỷ tỷ của mình ở đằng trước.
Cổ Ngưng Băng nương theo bước chân của Cổ Thành tiến lên trước mặt Kiếm Thánh, Cổ Thành nói:
- Nhậm huynh, hôm nay Cổ gia gả Ngưng Băng về nhà Nhậm gia, hy vọng được Nhậm huynh chiếu cố, Cổ gia và Nhậm gia từ bây giờ trở thành thông gia.
Kiếm Thánh khẽ gật đầu hắn nói:
- Cổ huynh an tâm, nàng về làm dâu Nhậm gia, ta nhất định sẽ không để nàng thiệt thòi!
Nói rồi lão quay đầu lại nhìn "Khương Chính Hạo" gật đầu một cái, ra hiệu cho y tiến lên tiếp nhận nàng.
Vũ Phàm lập tức hiểu ý lão, tiến lên phía trước, đứng bên cạnh lão, đưa tay ra đón lấy bàn tay của Cổ Ngưng Băng.
Cổ Ngưng Băng bất giác có cảm giác khác lạ, bởi người trước mặt nàng bây giờ đã là vị hôn phu của nàng, tai nàng khẽ đỏ, nàng khẽ cúi đầu.
Nương theo sự dẫn dắt của hắn đi về phía Nhậm gia, đứng ra sau lưng Kiếm Thánh.
Cổ Thiên Bằng ở phía sau, khóc toáng lên như một đứa trẻ lên ba, nó gào khản cả cổ gọi tỷ tỷ, nó còn chưa kịp ôm từ biệt nàng.
Giờ nó mới hiểu rõ, rặng núi này, như một bức tường cao, ngăn cách tỷ đệ nó.
Nó khóc đến nghẹn cả cổ.
Tiếc là Cổ Ngưng Băng ở quá xa, không thể nghe tiếng gào khóc thảm thiết của nó.
Mà nếu có thể, nàng cũng không nguyện ý nghe, vì nàng sợ, chính mình cũng sẽ khóc theo.
Cổ Thành và Kiếm Thánh nói chuyện qua loa xã giao một hồi cũng nói lời từ biệt.
Lúc này, Cổ Thành cũng dẫn theo mọi người chuẩn bị rời đi, bấy giờ phụ mẫu nàng mới dám tiến đến bên cạnh Ngưng Băng và Vũ Phàm ân cần dặn dò.
Cổ Thành và Kiếm Thánh cũng tránh mặt để bọn họ có không gian riêng.
Cổ Nguyên buồn bã nói:
- Ngưng Băng, phụ thân hy vọng con có thể bình an làm dâu ở Nhậm gia, đừng làm gì quá phận!
Rồi lão quay sang Vũ Phàm nói:
- Hạo nhi, bây giờ ta đã là nhạc phụ của ngươi, ta chỉ có một thỉnh cầu, mong ngươi có thể bảo vệ nàng ở Nhậm gia, dẫu sao thì nàng cũng là thê th·iếp của ngươi!
Cổ phu nhân, ngược lại không nói lời nào, chỉ cầm tay Ngưng Băng, nước mắt chầm chậm lăn trên má.
Nàng vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, đã lâu lắm rồi nàng chưa rơi nước mắt, hôm nay nó lại rơi trên mi mắt nàng, giọt nước mắt nóng hổi, thổn thức như tình mẫu tử của nàng dành cho Ngưng Băng vậy.
Cổ Nguyên truyền âm nói với Vũ Phàm:
"Tiểu tử, ta thấy ngươi có thiên phú tu luyện cổ trùng, nếu như có thể song tu Cổ - Tu hai hệ, tương lai nhất định phong quang vô hạn!"
Nói rồi lão lén đưa cho hắn một cái không gian giới chỉ, lão muốn dùng ân tình này mua chuộc hắn, hy vọng hắn có thể bảo hộ Ngưng Băng ở Nhậm gia.
Vũ Phàm cảm kích nhận lấy giới chỉ từ tay lão, rồi nói:
- Nhạc phụ đại nhân an tâm, có ta ở Nhậm gia, không ai có thể khi dễ nàng.
- Được có lời này của ngươi, ta đã an tâm rồi! Nếu có việc cần, hãy liên hệ Cổ gia, chúng ta sẽ giúp đỡ ngươi!
Lời của lão nói là thật, bởi vì lão biết Vũ Phàm mồ côi, nếu kéo hắn về phe mình, chi hệ của lão ở Cổ gia sẽ có thêm một lực lượng hậu thuẫn không tồi.