Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 318: Sơn Thu Trà

Chương 318: Sơn Thu Trà


Bầu trời mùa thu trong vắt như gương, không một gợn mây, lâu lâu điểm vài chấm đen, do lũ chim bay về phương nam tạo thành, như những chấm mực nhỏ vương trên nền tranh thủy mặc.

Trên thương khung rộng lớn, một cái phi thuyền khổng lồ phá không mà lao đi vun v·út, cờ trên thuyền bay phấp phới không ngừng, tạo thành từng âm thanh phần phật đều đặn.

Bên trong gian phòng của Vũ Phàm, không khí có chút dị thường, ba người hầu như chỉ im lặng nhìn nhau, không ai lên tiếng nói một lời nào.

Vũ Phàm cũng là lần đầu tiên lấy thê tử, mà Cổ Ngưng Băng cũng là lần đầu tiên gả cho tướng công, tuy lúc trước là kẻ địch ta sống ngươi c·hết, nhưng bây giờ lại ngồi cùng một phòng, cho nên không khí vừa kỳ lạ, vừa ngượng ngùng, vừa bức bách.

Chỉ có Tiếu Ngưng Nhi là còn có chút tâm tình, nàng thấy không khí căng thẳng như vậy nên quyết định đi pha một ấm trà, hy vọng mọi người có thể cùng nhau thưởng trà ăn bánh, trò chuyện đôi ba câu.

Tiếu Ngưng Nhi khẽ động ý niệm, một ngọn lửa nhỏ như hạt dẻ lập tức xuất hiện, rồi thả nó vào trong cái hỏa đỉnh nhỏ, chuyên dùng để nấu trà, hỏa đỉnh lập tức tỏa ra nhiệt lượng ổn định.

Nàng lại lấy ra một ấm trà bằng ngọc, được trạm khắc vô cùng tinh xảo, là ấm trà mà nàng và Vũ Phàm vẫn hay dùng để pha trà mỗi khi ngồi lại bên nhau.

Vũ Phàm thấy vậy cũng tiến đến phụ nàng một tay, hắn lấy từ trong không gian giới chỉ, một cái ống tre nhỏ, bên ngoài có khắc trận văn bảo lưu hương vị của lá trà.

Hắn vừa mở nắp ống tre, một mùi thơm nhàn nhạt lan tỏa khắp căn phòng, một mùi man mát dịu nhẹ, phối với trời thu mát rượi, thật làm cho tâm tình người ta cảm thấy thư thái dễ chịu.

Cổ Ngưng Băng cuối cùng cũng chịu mở lời trước, nàng bẽn lẽn nói:

- Mùi ... mùi trà thật thơm!

Vũ Phàm khẽ gật đầu, hắn nhỏ giọng đáp lại lời nàng:

- Trà này là Sơn Thu Trà, được ủ từ lá trà của Thanh Sơn thành, kết hợp với mười loại hoa thuộc tính hàn đặc trưng của mùa thu, cho nên mới cái mùi thanh mát như vậy.

Cổ Ngưng Băng gật nhẹ cái đầu, nàng nói:

- Ở phía nam của ta ... ờ ừm, của th·iếp, thường rất hiếm có sơn mạch, chủ yếu là phía biên giới phụ cận với phía Bắc mới có xuất hiện sơn mạch. Cho nên trà cũng rất hiếm thấy, nhất là loại trà thơm như thế này.

Vũ Phàm và Tiếu Ngưng Nhi khẽ gật đầu tỏ ý đồng tình với nàng.

Vũ Phàm thuận tay bỏ vào trong ấm trà một nắm trà nhỏ, cái mùi thơm thanh mát thoang thoảng lúc nãy, bây giờ càng trở nên rõ ràng hơn, Cổ Ngưng Băng khẽ nhắm mắt, hít vào một hơn thật sâu, cảm nhận hương thơm của ấm trà phía xa xa.

Đoạn, nàng từ từ mở ra đôi mắt ngọc, nhìn kỹ, Vũ Phàm mới phát hiện, đôi mắt của nàng, so với Tiếu Ngưng Nhi cũng là một chín một mười, tuy mắt nàng không có mị lực như Ngưng Nhi, nhưng cũng rất thu hút người nhìn.

Đôi mắt ngọc của nàng, ẩn chứa một sự cô đơn nhẹ nhàng, được nàng bao bọc lại, bởi sự kiên định và bướng bỉnh bên ngoài.

Người từng trải như Vũ Phàm, nhìn kỹ liền phát hiện ra được điểm này.

Cổ Ngưng Băng rụt rè tiến về phía bàn trà hai người đang pha, nàng lấy tay lật những chén trà lên, chuẩn bị cho Vũ Phàm tráng chén.

Nước đầu của trà, được Vũ Phàm lấy ra toàn bộ, dùng linh lực điều động tráng qua chén ngọc trên khay một lượt.

Việc làm này có tác dụng, một là làm ấm chén ngọc, hai là khử đi mùi của chén ngọc.

Chén ngọc để lâu, tiếp xúc với khí lạnh, có mùi hàn khí tanh khó chịu, người thưởng trà thường sẽ tráng chén trước khi rót trà, chính là để đánh tan đi mùi tanh này, chuẩn bị hoàn hảo cho thưởng thức nước trà phía sau.

Nước trà thứ hai cũng đã ủ xong, Tiếu Ngưng Nhi lấy ra một quả cam lớn, nàng tỉ mỉ bóc vỏ, cái vỏ cam được nàng bóc ra vô cùng hoàn chỉnh, nối liền một khối, được nàng cuốn lại như cái phễu, đặt lên một cái bình trà khác.

Sau đó lấy ra hai tấm lụa mỏng nhỏ bằng bàn tay, lót dưới đáy của cái phễu vỏ cam, xong xuôi nàng thu tay lại để Vũ Phàm rót trà vào trong.

Nước trà nóng tràn vào trong phễu, thấm vào vỏ cảm, tinh dầu từ vỏ cam bị thẩm thấu ra ngoài, hòa quyện vào nước trà, mùi hương thanh mát vừa nãy, bị làm dịu đi bởi mùi cam thơm nức mũi.

Một sự ấm áp nhè nhẹ trong mùi hương, làm cho mùi hương trở nên cân bằng hơn hẳn.

- Oa, thật lợi hại!

Cổ Ngưng Băng bấy giờ mới nhận ra, phu quân của nàng vậy mà còn là một người yêu thích trà đạo, tay nghề pha trà của hắn và Ngưng Nhi, vô cùng tinh diệu.

Nhậm Thiên Hành ở gian phòng bên cạnh khẽ khịt mũi, lão cười, lẩm bẩm một mình.

- Chà, cái tên đồ đệ này của ta lại sáng tạo thêm thủ pháp pha trà mới nữa rồi.

Nói rồi lão đứng dậy, đi thẳng đến cửa chính, nhưng đi được nửa đường, thì lão chợt nhớ ra chuyện gì đó, lại ngừng bước, trên mặt có chút ý cười, lão lắc đầu.

- Tuổi trẻ a!

...

Ba người trẻ tuổi, tụ lại với nhau, trò chuyện bên một ấm trà nhỏ, cùng vài miếng bánh quế.

Bất chợt, Cổ Ngưng Băng cảm thấy, tên phu quân trước mặt này của nàng quả thực không đến mức quá đáng ghét như nàng đã từng nghĩ.

Nhưng trong lòng nàng vẫn có một chút khúc mắc, về chuyện ngày trước, hắn dùng mưu giăng bẫy tàn sát người của Cổ gia.

Nàng dự định mở lời chất vấn hắn, nhưng nghĩ kỹ lại, tốt hơn là nàng không nên phá vỡ bầu không khí này, khó khăn lắm, ba người mới có thể mở lời với nhau.

Vũ Phàm cũng nhận ra được điểm chần chừ trong mắt nàng, hắn cũng biết nàng có chuyện khúc mắc nhưng không tiện nói, hắn cũng không tiện hỏi, tránh cho ba người rơi vào thế khó xử.

Vũ Phàm hỏi Ngưng Băng:

- Ngưng Băng, nàng có học thêm chức nghiệp nào hay không?

Ngưng Băng khẽ gật đầu, nàng nói:

- Th·iếp có học về nuôi dưỡng cổ trùng, và lai tạo cổ trùng ...

- Ừm, ...

Tu sĩ, Cổ sư, hay phàm nhân đều cần có một nghề để kiếm sống, duy trì sinh ý cho bản thân và gia tộc, cho nên Cổ Ngưng Băng cũng không ngoại lệ, ngoài học về kỹ năng chiến đấu, nàng cũng lựa chọn một chức nghiệp để học tập, duy trì sự phát triển của chức nghiệp trong gia tộc mình.

Vũ Phàm đích thị sở hữu Thiên giai cổ trùng, nhưng về chăm sóc, và nuôi dưỡng chúng, hắn cũng chỉ là một kẻ nhập môn.

Mà vừa vặn, Cổ Ngưng Băng có thể giúp hắn bổ khuyết vấn đề này, nhưng mà ở thời điểm hiện tại, hắn cũng chưa thể cho nàng biết về bí mật của hắn quá nhiều được.

Ít nhất là ván phải đóng thuyền, hắn mới có thể nói một số thứ cho nàng nghe.

Nhưng mà trước mắt, hắn chưa muốn động đến này, vì hắn cũng hiểu rõ hai người vẫn còn khúc mắc, dưa hấu ép xanh, rất khó thành việc, để lại tâm ma trong lòng nàng, sau này sẽ rất phiền phức.

Tuy nhiên, theo hắn thấy Ngưng Băng cũng là một người hiểu chuyện, hắn hy vọng có thể giải thích cho nàng hiểu được, lúc đó, tình thế của hai người rất khác nhau, cho nên sẽ có những hành động và suy nghĩ khác nhau, từ từ cảm hóa nàng, và sau đó là thu phục nàng và tạo sức ảnh hưởng của mình trong Cổ gia.

Chương 318: Sơn Thu Trà