Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 329: Tiến vào Hoàng Đô thành

Chương 329: Tiến vào Hoàng Đô thành


Vũ Phàm rời đi chưa được bao lâu, trên dưới Tang gia một mảnh nhẹ nhõm, hai ngày qua, dù không ai nói ra, nhưng trong lòng họ luôn có tảng đá đè nặng, cảm giác vô cùng ngột ngạt, bí bách.

Tang gia bước trên con đường này, bọn họ cũng không rõ là đúng hay là sai, nhưng trước mắt, tài nguyên tích lũy càng ngày càng dồi dào, thế hệ trẻ trong gia tộc cũng vì vậy mà phát triển nhanh hơn hẳn thời kỳ trước mấy thành.

Đúng là bọn họ đang mạo hiểm đặt cược vào một ván bài này, chỉ cần chống đỡ qua một, hai trăm năm thời gian, Tang gia liền có thể đặt một bước chân vào Trung Thổ thành, sau đó lại dùng chút thủ đoạn, tẩy trắng việc hợp tác này là hoàn hảo.

Âm thầm giao dịch với hắc đạo không phải là chuyện hiếm thấy trong tu chân giới, nhưng giao dịch với những thế lực tà ác cực độ như Âm Thi Tông, thì quả thực chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nhắc đến Âm Thi Tông, ngay cả Nguyên Anh kỳ tu sĩ cũng không rét mà run trước những thủ đoạn của bọn họ dùng để luyện phàm nhân, tu sĩ trở thành âm thi.

Không giống như những tà giáo sử dụng t·hi t·hể để luyện thành khôi lỗi và cương thi, Âm Thi Tông sử dụng phàm nhân và tu sĩ vẫn còn sống, và quan trọng là họ vẫn ý thức được mọi việc xảy ra xung quanh mình.

Sợ hãi, tuyệt vọng, đau đớn, khủng hoảng là những gì xảy ra với những phàm nhân, và tu sĩ xấu số, thậm chí có những lần giải cứu do chính đạo tổ chức, không ít lần phát hiện ra vô số mẫu vật thí nghiệm là phàm nhân và tu sĩ bị nuôi dưỡng để trở thành âm thi, bọn họ đại đa số đều trở thành quái vật dị dạng, nửa người, nửa quái, miệng liên tục yêu cầu được ban cho c·ái c·hết, trong ánh mắt của bọn họ chỉ có nỗi ám ảnh và sự tuyệt vọng bao trùm.

Cũng chính vì vậy mà Âm Thi Tông sớm trở thành một cái tên đại diện cho định nghĩa tà ác ở Thiên Huyền Đại Lục, và cũng trở thành cái tên bị cấm nhắc đến.

(nói nôm na dễ hiểu thì hắc đạo giống m·afia, còn tà ma dị giáo giống dị giáo, khủng bố vậy)

Vũ Phàm sau khi giải thích chuyện Âm Thi Tông, thì hắn nói thêm:

"Chưa kể đến, các đại thế lực ở Trung Thổ, cũng như Nhậm gia, đều có quy định rằng, các thế lực phụ thuộc dưới trướng bọn họ, đều bị cấm giao dịch hoặc qua lại với các thế lực như Âm Thi Tông, điều mà Tang gia đang làm, chính là phá vỡ quy tắc và hiệp định của bọn họ với Nhậm gia."

"Thì ra là như vậy ... ân, th·iếp đã hiểu!"

Cổ Ngưng Băng sau khi truyền âm hỏi Vũ Phàm về chuyện Âm Hoàng Thảo, và sự tình Âm Thi Tông, nghe thấy hắn giải thích, nàng rốt cuộc cũng hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Từ Tang gia Dược Sơn đến Hoàng Đô thành, Thiên Hỏa Đế Quốc cũng không tính là xa, đối với tu sĩ Kết Đan kỳ, cũng chỉ mất hai ngày phi hành, có nghỉ ngơi giữa các trạm dừng chân là có thể đến.

Lần này di chuyển, cũng không có công vụ gì gấp gáp, đám người Vũ Phàm duy trì tốc độ vừa phải, nhân cơ hội này mà thưởng ngoạn sơn thủy.

Qua hai ngày đi đường, bọn họ rốt cuộc cũng đến Hoàng Đô thành, hộ vệ trông coi cổng thành, chặn lại đám người Vũ Phàm, lớn giọng hỏi.

- Người vào thành, báo ra thân phận!

Vũ Phàm ngữ điệu bình thường đáp lại y:

- Tại hạ Khương Chính Hạo, Nhậm gia! Nàng là thê tử của ta, phía sau là thủ hạ và hộ vệ tháp tùng!

Nói rồi, Vũ Phàm lấy ra lệnh bài thân phận, tên hộ vệ cầm lấy, áp lên mặt kính đồng, cái kính đồng nhanh chóng hiện lên gia huy Nhậm gia, hắn vội vã nói:

- Khương công tử, mời ngài vào thành!

Đối với những người trong đội ngũ của Vũ Phàm, hắn trực tiếp cho qua, không cần kiểm tra, vì sợ làm chậm trễ thời gian của Vũ Phàm.

Hắn còn không quên nói vọng theo:

- Công tử đi thong thả!

Điệu bộ lấy lòng vô cùng.

Lần này Vũ Phàm đến Hoàng Đô thành, không gửi bái th·iếp cho bất cứ thế lực nào trước, cho nên không ai hay biết để ra tiếp đón hắn.

Nếu không, e là Liễu gia và Mục gia sớm đã hộ tống hắn từ biên giới của Đế Quốc.

Vũ Phàm không thích rườm rà như vậy, cho nên mới chọn cách này mà tiến vào thành, nhưng e là sớm thôi, Mục gia sẽ biết đến sự hiện diện của hắn ở Hoàng Đô thành, rồi lần lượt là các thế lực khác.

Trước khi bị họ làm phiền, hắn muốn có chút không gian riêng tư, đi dạo quanh Hoàng Đô.

Vũ Phàm nói với Tư Phương Chính:

- Tư sư đệ, đệ có thể trở về nhà thăm mẫu thân, việc ở chỗ này đã có nhị vị thủ hộ sư huynh lo, ngươi cứ an tâm!

- Vâng, đa tạ sư huynh đã suy nghĩ cho đệ!

Vừa nói dứt lời, hắn đã phi thân về phía Liễu gia như bay, tình mẫu tử, quả thực khó có thể dùng từ ngữ bình thường mà hình dung.

Vũ Phàm quay lại nói với mọi người:

- Chư vị sư đệ, sư huynh thủ hộ, mọi người hôm nay có thể hoạt động tự do, ở trong nội thành, không ai dám ra tay với ta đâu!

Hai vị sư huynh Nguyên Anh kỳ ban đầu còn do dự, nghe mấy lời cuối của hắn, thấy cũng có lý, liền gật đầu, nói với hắn:

- Vậy đa tạ sư đệ, bọn ta tranh thủ một chút thời gian!

- Vâng, nhị vị sư huynh!

Vũ Phàm theo lễ đáp lời bọn họ.

Mọi người lục đục rời đi, bây giờ chỉ còn lại Vũ Phàm và Cổ Ngưng Băng, không khí đột nhiên có chút gượng gạo.

- Đi thôi, ta dẫn nàng dạo quanh thành một vòng!

Hắn lấy ra hai cái nón hiệp khách, có tấm lụa mỏng chắn ở phía trước, đưa cho Ngưng Băng một cái, chính mình đeo lên một cái.

Thấy nàng ta có chút ngờ ngợ, Vũ Phàm cười nói:

- À, là để tránh những phiền toái không cần thiết mà thôi!

Cổ Ngưng Băng khẽ gật đầu, càng ở cùng với Vũ Phàm càng lâu, nàng mới thấy hắn hành sự rất cẩn thận.

Cổ Ngưng Băng có chút ngại, tiến sát lại người hắn, dùng hai tay ôm lấy khuỷu tay hắn, sóng bước cùng nhau dạo phố.

Đây là lần đầu tiên nàng được trải nghiệm cảm giác này, một cảm giác lạ lẫm, trống ngực nàng đập thình thịch.

Hắn ta tuy máu lạnh, nhưng đối với nữ nhân của hắn, vẫn là có chút ấm áp.

Bất giác nàng nở một nụ cười nhẹ, theo hướng hẳn chỉ nhìn quang cảnh phía trước.

...

Chưa qua một canh giờ, tin tức Vũ Phàm vào thành đã lan ra khắp các đại gia tộc hàng đầu ở Hoàng Đô.

Liễu gia, hậu viện lão tổ.

- Phụ thân, có cần con cho người đón Khương công tử?

Liễu gia lão tổ lắc đầu nói:

- Không cần thiết! Hẳn là y muốn có chút không gian riêng mới lựa chọn cách này để nhập thành, đừng phá hỏng niềm vui nhỏ của hắn. Cho người âm thầm theo bảo vệ hắn là được, nếu có xảy ra việc gì, chúng ta cũng kịp thời giúp đỡ.

- A, phụ thân dạy chí phải!

Lão liền lui lại, vừa ra khỏi hậu viên, liền lệnh cho thủ hạ phân phó người theo bảo vệ Vũ Phàm.

Chương 329: Tiến vào Hoàng Đô thành