Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hồng Hoang Thiên Đế
Unknown
Chương 330: Giao dịch với Ngũ Hạ Môn
Vũ Phàm mang theo Cổ Ngưng Băng đi dạo một vòng Hoàng Đô thành, bất tri bất giác cả hai người đã đến Nam thành.
Cả hai bây giờ đang dừng trước một quá trà trung đẳng, trông không có gì là nổi bật so với những quán mà Cổ Ngưng Băng nhìn thấy ở quanh đây.
Duy chỉ có một điểm, là quán trà này có trang trí một đồng xu nhỏ ở góc biển hiệu.
Vũ Phàm lững thững đi vào quán trà, Cổ Ngưng Băng cũng theo sát hắn.
Hắn đi thẳng đến quầy, nơi lão bản đang đứng, giọng nhàn nhạt nói:
- Một bình trà Ngũ Hương, một người hầu chuyện!
Vũ Phàm nói xong liền đặt lên bàn một đồng xu, vừa vặn bằng mệnh giá của đồng xu treo trên biển hiệu.
Ánh mắt tên chưởng quầy khẽ thay đổi, trong đồng tử có vài phần cẩn thận mà nhìn Vũ Phàm, hắn nói:
- Mời khách quan lên lầu, gian phòng số 3.
Vũ Phàm chỉ nhẹ gật đầu đáp lời lão, rồi dẫn theo Ngưng Băng lên lầu, đi thẳng đến gian phòng số 3.
Bên trong gian phòng có bố trí trận pháp cách âm, và chướng nhãn, vô cùng cẩn thận.
Trận pháp ở trong này, hẳn là do Ngũ Phẩm Trận Pháp Sư bố trí, cho dù là Hợp Thể trung kỳ cao thủ cũng khó có thể thăm dò một hai động tĩnh bên trong.
"Bố trí cẩn mật, hảo, quả nhiên là nơi giao dịch tình báo!"
Vũ Phàm âm thầm đánh giá Ngũ Hạ Môn, hắn thấy rất hài lòng với bố trí bên trong gian phòng này.
Hắn và Cổ Ngưng Băng vừa an tọa chưa được bao lâu, thì một nữ nhân tiến vào, trên mặt nàng có lớp lụa mỏng che đi khuôn mặt, dường như là một loại pháp bảo nào đó.
Bởi vì với nhãn lực hiện tại của Vũ Phàm cũng không cách nào nhìn rõ nàng, chỉ thấy mờ mờ ảo ảo mà thôi.
Đây là cách mà Ngũ Hạ Môn dùng để bảo vệ người giao dịch tình báo của mình.
Nàng nhẹ nhàng nhún người, tay đặt ở bên hông, dùng quy cách của Hoàng Triều mà chào hắn.
- Tiểu nữ bái kiến Khương công tử!
Vũ Phàm đối với việc này cũng không có mấy phần bất ngờ, nếu như bọn họ không phát giác ra được thân phận của hắn, thì quả thực năng lực tình báo còn yếu kém.
Hắn vào thành một lúc lâu mới sử dụng pháp bảo che đậy khí tức, hơn nữa, lúc hắn dùng mũ hiệp khách, cũng là đứng giữa phố xá đông đúc, tại thời điểm thanh thiên bạch nhật.
Cho nên hắn quả thực hy vọng bọn họ có thể nói ra danh tự của hắn, mà một lời chào này của nàng, cũng đã minh chứng cho thực lực bất phàm của Ngũ Hạ Môn.
Vũ Phàm vừa đáp lại lời nàng, vừa tháo mũ hiệp khách trên đầu xuống.
- Thông tin của Ngũ Hạ Môn cũng không tồi a!
A Thanh nhìn dung mạo của Vũ Phàm, trong lòng có chút suy nghĩ, một tu sĩ, liên tục tiến giai, vậy mà dung mạo bao năm không thay đổi quá nhiều, một mực vẫn là dung mạo bình thường như trước, không có gì quá đặc sắc, quá nổi bật, phải nói là bình thường đến kỳ lạ, nếu như nàng không biết thân phận của hắn, dù cho có gặp qua một lần cũng sẽ không để ý đến, đây hiển nhiên không phải là dung mạo thật của hắn.
Tu sĩ tu luyện, thân thể thuế biến, thoát thai hoán cốt, dung mạo thay đổi đẹp lên từng ngày, trừ phi kẻ đó cố tình dịch dung, nếu không không thể bình dị một cách lạ thường như vậy.
Chỉ trừ đôi mắt của hắn, làm nàng có ấn tượng ngay cái nhìn đầu tiên, sâu lắng, trầm tĩnh, yên lặng như biển sâu dưới đại dương vậy.
Nàng chỉ nhìn đồng tử hắn có một lát, mà thần hồn như thể chìm xuống biển sâu, nàng khẽ rùng mình tỉnh lại, ánh mắt có chút né tránh cái nhìn thẳng của y.
Ánh mắt này của hắn, tựa như kẻ vương giả, nhưng lại không phải, tựa như kẻ sát nhân, nhưng cũng không phải, một kẻ nàng không thể nắm bắt, trong lòng A Thanh có chút bối rối.
Nàng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, đi đến bàn trà, nhẹ nhàng ngồi xuống hầu chuyện Vũ Phàm.
A Thanh rất thành thục, lấy ra ấm trà, và ống trà trogn không gian trữ vật, cùng với một số dụng cụ pha trà khác, bắt đầu pha trà cho ba người, vừa làm nàng vừa hỏi.
- Công tử, lần này công tử hạ mình đến đây, là có chuyện gì cần Ngũ Hạ Môn trợ giúp?
Lần này Vũ Phàm đến đây chính là mượn Ngũ Hạ Môn giúp hắn phát tán thông tin, "y đến Hoàng Đô thành không có Nhậm gia hậu thuẫn, tình báo cũng phải tự mình thông qua thế lực bên ngoài mà thu thập".
Cái tin tức này khẳng định vô cùng có giá trị với Ngũ Hạ Môn, hắn tin rằng không ít kẻ đang tò mò về việc này, xem xem liệu Nhậm gia có chống lưng cho hắn hay không, từ đó mà ra kế sách đối phó với hắn.
Vũ Phàm thư thả nói:
- Ta muốn thông tin về bố trí kiến trúc, các thế lực, các lộ thông đạo, các nhân vật quan trọng và những sự kiện trọng yếu trong năm mươi năm vừa qua ở Hoàng Đô thành.
Lời Vũ Phàm nói ra, điểm trúng chỗ ngứa của Ngũ Hạ Môn, nàng liền tìm cách xác nhận, liệu có hay không việc Nhậm gia hậu thuẫn hắn hành sự ở Hoàng Đô thành.
- Công tử, những tình báo này, e là Nhậm gia còn đầy đủ hơn của Ngũ Hạ Môn a!
Vũ Phàm khẽ cười nhạt, con mồi cắn câu, hắn có chút thẹn quá hóa giận mà đáp lời nàng:
- Phí lời, nếu như ta có thể lấy được từ Nhậm gia, liệu còn ở đây giao dịch với Ngũ Hạ Môn!
A Thanh nở một nụ cười gượng, lời hắn nói không sai, nhưng để chắc chắn nàng không còn cách nào khác là hỏi hắn như vậy.
- Xin lỗi công tử, là A Thanh nhiều lời rồi! ... về chuyện tình báo, Ngũ Hạ Môn chia ra thành các mức giá tương ứng với ...
- Toàn bộ đều mua, ta không quan tâm đến giá cả!
A Thanh nở một nụ cười khổ, quả nhiên là Kiếm Vương đệ tử, thật sự vô cùng giàu có a!
Nhưng điều này cũng chứng tỏ, hành động của Vũ Phàm ở Thiên Hỏa đế quốc hoàn toàn không có sự chống lưng ở bên trên, hắn tự mình hành động.
A Thanh nhận được truyền âm từ phân đà chủ, nàng liền nói:
- Công tử, Ngũ Hạ Môn nguyện ý dùng nửa giá thành giao dịch với công tử, công tử đợi thủ hạ bên dưới tính toán và chuẩn bị ngọc giản một chút.
Vũ Phàm hào sảng gật đầu nói:
- Được, ta sẽ đợi!
Lúc này, ấm trà cũng được A Thanh pha xong, nàng đứng dậy, khéo léo rót trà cho cả ba người, lần lượt là Vũ Phàm, Cổ Ngưng Băng, và cuối cùng là nàng.
Trà của Ngũ Hạ Môn thiết đãi khách nhân cũng thuộc loại thượng đẳng, mùi trà thơm nhẹ, thanh tĩnh tâm hồn, làm người ta có cảm giác vô cùng thoải mái và quen thuộc.
Dùng ấm trà này để đối thoại, quả thực là vô cùng phù hợp.
Qua một chung trà, hạ nhân của Ngũ Hạ Môn cũng đã đưa ngọc giản đến.
- Công tử, chỗ này, tổng cộng một ngàn viên chân khí thạch thượng phẩm.
Cổ Ngưng Băng ở một bên thiếu nữa là mắng lớn, chỗ này nếu như không giảm giá nửa thành, há chẳng phải là hai ngàn viên chân khí thạch thượng phẩm sao.
Vỏn vẹn chỉ trên dưới hai chục ngọc giản thôi a!
- Công tử có thể kiểm hàng!
Vũ Phàm lấy lên một cái ngọc giản màu tím, đọc qua thông tin bên trong, hắn giả bộ khẽ chau mày một chút, rồi nói:
- Thành giao!
Thông tin trong ngọc giản, xác thực là thật, hoàn toàn trùng khớp với tình báo của Nhậm gia, hơn nữa, còn có thêm một số chi tiết, và luận giải của Ngũ Hạ Môn rất phong phú.
Với cái giá này, quả thực xứng đáng.
Cổ Ngưng Băng cũng tùy tiện cầm lấy một ngọc giản lên xem, sau khi phát hiện những chỗ biện giải chi tiết của Ngũ Hạ Môn, nàng mới hạ hỏa, quả nhiên, cái gì cũng có cái giá của nó.
Lúc này Vũ Phàm mới nói:
- Chuyện ta đến đây giao dịch, liệu có thể ...
A Thanh nhanh nhảu đáp lời:
- Xin công tử an tâm, tuyệt đối sẽ được giữ kín!
Nàng khẽ cười trong lòng, thứ mà Ngũ Hạ Môn bán, không phải là việc hắn đến đây giao dịch hay không, mà là chuyện hắn có người chống lưng hắn hành sự ở đây hay không, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, tính ra Ngũ Hạ Môn cũng không bội tín.
Vũ Phàm thấy một tia ranh mãnh trong mắt nàng, liền cười nhạt trong lòng.
Đám người này, vẫn là bị hắn tính toán đi.