Hồng Hoang Thiên Đế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 331: Phong tình vạn chủng
Cổ Ngưng Băng cảm nhận được chuyển động của hắn, vội vàng nói lớn:
- Khương công tử, Khương phu nhân, nếu còn việc gì cần phân phó cứ gọi tiểu nhân, tiểu nhân sẽ đứng ở bên ngoài chờ lệnh! (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng vui vẻ thu dọn bàn trà, trong lòng không ngừng tưởng tượng về những viễn cảnh tốt đẹp trong tương lai.
Nữ nhi luôn là như thế, ưa thích sạch sẽ, miễn là có chỗ dừng chân kín đáo, các nàng sẽ không e ngại mà tranh thủ tắm rửa qua một chút.
A Thanh nhìn những chén trà còn sót lại trên bàn, nàng khẽ mỉm cười, ánh mắt chứa đầy tham vọng với thông tin lần này Ngũ Hạ Môn có được.
Hắn đi qua lớp bình phong, đứng đối diện trước mặt nàng, nhìn lướt qua bồn nước mà nàng đang ngâm mình, làm Cổ Ngưng Băng xấu hổ đến cực điểm, lặn sâu xuống dưới, mặt nước bây giờ cũng đã ngang bờ môi nàng.
Vũ Phàm vẫn như cũ bá đạo bước qua phía nàng.
Sau khi hoàn tất giao dịch với A Thanh, Vũ Phàm cùng Cổ Ngưng Băng lập tức rời đi, thứ mà hắn để lại không phải là một ngàn viên chân khí thạch thượng phẩm, mà là những giả thuyết của Ngũ Hạ Môn về hành động của hắn ở Hoàng Đô thành. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vũ Phàm bước ra khỏi quán trà, ánh mắt ẩn ẩn sát khí nhìn về phía trước trong thoáng chốc, rồi thu hồi ánh mắt lại, trên miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Có thể nói, gian phòng này có vị trí vô cùng đắc địa.
Phòng dài rộng mười lăm trượng, bên trong có bố trí bàn trà, bàn trang điểm, và một giường ngủ cỡ lớn và một số nội thất khác, ngoài ra còn có bốn cửa sổ hướng ra ngoài, đón gió, đón nắng, và một gian để tắm rửa.
"C·hết tiệt, sao căn phòng này lại yên tĩnh đến như vậy!"
Cổ Ngưng Băng không biết nghĩ gì, mặt nàng đỏ như quả gấc, miệng không ngừng lẩm bẩm nho nhỏ.
Vũ Phàm mỉm cười vui vẻ nhìn nàng, đây cũng là lần đầu hắn thấy nàng như vậy.
Vũ Phàm khẽ gật đầu, đáp lời hắn:
Từ hướng cửa chính, đứng ở ban công có thể nhìn thấy Nhất Mộng Quỳnh Lâu, tòa kiến trúc đẹp nhất ở Hoàng Đô, còn nếu đi về phía bên tay phải, còn có thể nhìn thấy Hoàng Cung.
Cổ Ngưng Băng chợt nhận ra điểm không đúng, vội lấy hai tay ôm lấy hai bầu ngực đầy đặn của nàng.
Vũ Phàm không hề bất ngờ trước lời nói này của y, dường như chuyện này nằm trong dự liệu của hắn vậy, hắn lập tức đứng dậy theo y đi đến gian phòng cấp Thiên.
"Đồ lưu manh, hừ, hừ ..."
Làn da trắng ngần, cùng với những đường cong mềm mại quyến rũ, điểm lên thân thể trắng như tuyết của nàng, là hai quả sơ ri đỏ mọng, lấp ló sau những cánh hoa hồng, bên dưới mặt nước.
- Tại sao lại mắng ta là lưu manh? Ta là phu quân của nàng a!
Vũ Phàm đặt xuống ngọc giản, đứng dậy đi về phía Cổ Ngưng Băng.
Đi vào gian phòng cấp Thiên của Liên Hoa Lữ Quán, Vũ Phàm mới thấy, so với gian phòng cấp Thiên của các khách điếm khác ở Trung Thổ, tính ra cũng không thua kém bao nhiêu.
Thân thể của Cổ Ngưng Băng, quả là phong tình vạn chủng.
- Ừm, ta biết rồi!
Miệng mắng hắn:
Tiểu nhị dẫn đường cho hắn, cúi người nói:
Thấy hắn cười, Cổ Ngưng Băng lại càng ngượng.
Bởi vì nàng từ nhỏ đã tắm bằng nước hoa hồng, cho nên mùi hương cơ thể nàng vô cùng quyến rũ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Liễu gia đầu tư vào Vũ Phàm, chọn hắn làm kẻ nâng đỡ cho Liễu gia ở thế hệ tiếp theo, cho nên việc trên dưới Liễu gia ghi nhớ diện mạo của hắn là hoàn toàn bình thường, nếu mà không nhớ ra, thì thật là vô cùng sơ sót, ngộ nhỡ hạ nhân đắc tội với hắn, Liễu gia không cách nào kêu oan.
Cái lữ quán này, chính là một trong những sản nghiệp quan trọng bậc nhất của Liễu Gia ở Hoàng Đô, mang lại sinh ý vô cùng dồi dào cho Liễu Gia suốt bao thế hệ qua, giúp Liễu gia vươn lên trở thành đại thế gia ở Hoàng Đô thành.
Y khẽ lắc đầu, hẳn là vừa nãy có cảm giác sai, rồi cười tự giễu, lý nào một Nguyên Anh kỳ cao thủ như hắn lại bị một tên Kết Đan kỳ nhìn tới rùng mình đổ mồ hôi trộm, hơn nữa còn là một cái liếc nhìn đơn thuần trong giây lát.
Cổ Ngưng Băng suy nghĩ trong thoáng chốc rồi nói với y.
"Là hắn nhìn ta?"
Nửa canh giờ sau,
- Ngươi cho người chuẩn bị nước nóng giúp ta!
Nếu nàng tận dụng được những thông tin này, mang lại lợi nhuận cho Ngũ Hạ Môn, cấp bậc và đãi ngộ của nàng sẽ được thăng cấp một mảng lớn.
- Lưu ... lưu ... manh!
Vũ Phàm bước vào lữ quán, cởi nón hiệp khách cất vào bên trong không gian giới chỉ, tùy tiện ngồi xuống một cái bàn.
Dẫu sao thì hắn cũng là nam nhân a! (đọc tại Qidian-VP.com)
Bất giác, tai nàng đỏ lên như quả gấc, hai má hây hây ửng hồng.
Sau khi rời khỏi Ngũ Hạ Môn, Vũ Phàm dẫn theo Cổ Ngưng Băng đến khách điếm xa hoa nhất ở Hoàng Đô Thành, Liên Hoa Lữ Quán.
Cổ Ngưng Băng nhất thời á khẩu, điều này quả thực hắn nói không sai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà Vũ Phàm hắn lại có giác quan cực kỳ nhạy bén, cái mùi hương này quả thực làm hắn có chút động tâm.
Nàng ngượng ngượng nói:
Vũ Phàm ngồi bên bàn gỗ, cẩn thận xem xét lại tư liệu về Hoàng Đô thành.
- Dạ, vâng ... vâng!
Chương 331: Phong tình vạn chủng
Cơ thể Vũ Phàm cũng bỗng chốc nóng ran, hai người nhìn nhau không chớp mắt.
Hai người vốn là thế như lửa với nước, vậy mà bây giờ lại là phối ngẫu của nhau, có thể nói là trớ trêu.
Mà Vũ Phàm tất nhiên nghe thấy những lời này của nàng, hắn chỉ đành nở một nụ cười khổ.
Vũ Phàm đột nhiên cười hắc hắc, hắn nói:
- Chàng ... chàng ... đừng qua đây!
Một tên theo dõi Vũ Phàm và Cổ Ngưng Băng khẽ giật mình, vừa nãy, hắn cảm giác như thể có một con hổ đang nhìn hắn chằm chằm, tùy thời vồ lấy hắn mà ngấu nghiến.
Hơi thở nàng có chút gấp gáp, làm nước ở phía trước mũi, liên tục rung động.
Cổ Ngưng Băng đã cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng gian phòng quá yên ắng, nàng chỉ khươ nhẹ tay, cũng có thể nghe thấy rõ tiếng động.
Hắn lấy tay lau đi giọt mồ hôi trên trán, hắn là cao thủ Nguyên Anh kỳ, đã lâu rồi, hắn chưa có cái cảm giác rùng mình sợ hãi theo bản năng như thế này.
- Khương công tử, Liễu gia đã sắp xếp cho ngài một gian phòng cấp Thiên, mời công tử theo ta!
Đám người theo đuôi hắn này, quả thực là nhẫn nại, có bọn họ, chuyện hắn cần làm cũng thêm mấy thành nắm chắc.
Thấy Vũ Phàm nhìn mình, Cổ Ngưng Băng có chút ngượng ngịu, tính ra từ lúc gả cho hắn đến bây giờ, hai người vẫn còn chưa có ngủ chung một phòng, nói chi là sinh hoạt tắm rửa trong cùng một gian phòng như thế này.
- Đồ lưu manh!
- Th·iếp ... th·iếp vào trước ...
Bên trong gian phong vang lên tiếng nước nhẹ nhàng từ một phía, là Cổ Ngưng Băng đang tắm rửa.
Hắn ngồi xuống chưa được bao lâu, đã có một tên tiểu nhị chạy tới chỗ hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.