Hồng Hoang Thiên Đế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 336: Khương công tử, ngươi miệt thị ta?
Cố Thanh Việt ngờ vực hỏi.
Vũ Phàm nương theo tiếng bàn luận, nhìn về phía cửa ra vào, thấy một nam tử, mày sắc, mắt hổ, ngũ quan đoan chính ưa nhìn, dung mạo khảng khái, đang tiến vào bên trong Liên Hoa Lữ Quán.
Dựa vào phương hướng và ánh nhìn của đối phương, dường như y đang muốn tìm hắn.
Uông Chính khẽ rùng mình khi bị Vũ Phàm nhìn qua trong thoáng chốc, y đang sẵn cơn tức giận.
Vũ Phàm khẽ gật gù, tán thành với y, hỏi lại:
Bên ngoài Vũ Phàm nói:
Cố Thanh Việt rẽ lối đi vào bên trong Liên Hoa Lữ Quán, miệng hỏi lại Uông Chính.
Cổ Ngưng Băng nhìn y thoáng chốc, rồi đáp lễ:
- Này ... Khương công tử, ngươi đừng nên quá đáng, đáng lý đấu giá phải công bình, ngươi lại đi cửa sau như vậy, có chút không hợp tình hợp lý?
Uông Chính nhẫn nhục bấy lâu nay, đến lúc này, thấy Vũ Phàm còn cười khoái trá như vậy, trong lòng nóng nảy, mà không hề biết mình bị khích tướng, liền to tiếng.
- Quả thực ở Hoàng Đô, có thể tìm kiếm mấy cái thủ hạ đáng để bồi dưỡng. Thế ... Cố huynh đã chọn được người chưa?
- Chuyện này không khó, tất nhiên là được, lát nữa, ta dẫn huynh đi chọn người!
- Thì ra là Khương phu nhân, tại hạ Cố Thanh Việt, lần đầu gặp mặt!
- Hắn và Thanh Liên công chúa là huynh muội kết nghĩa, đến Hoàng Đô thành, nếu không ở đây thì mới là kỳ lạ, hơn nữa, có người nhìn thấy hắn sinh hoạt ở đây, cho nên không thể sai được!
- Cố huynh, cũng chỉ là vài ba côi nhi có tiềm lực, cũng không đến mức phải làm lớn chuyện, đúng không, chúng ta đều là đệ tử của Vương giả, đối với những chuyện này, cũng không đáng để tâm.
Chương 336: Khương công tử, ngươi miệt thị ta?
Cố Thanh Việt quả nhiên tiến thẳng đến bàn của hắn, chắp hai tay chào hỏi trước.
Uông Chính khảng khái nhận định.
Vũ Phàm vờ như không để ý, tiếp tục thưởng trà với đám người Lục Sở Mộ.
Nhưng mà Vũ Phàm và Cố Thanh Việt xử lý như vậy, hắn không có cách nào chọc gậy bánh xe, chỉ còn cách ngậm bồ hòn mà làm thinh.
Tên họ Cố lại nói:
- Vị này là ...
Nhưng dưới góc nhìn của Cố Thanh Việt, bởi vì hắn không tổn hại gì, trung lập mà phán xét, lại không thấy Vũ Phàm sai ở đâu, nhưng mà hắn không thể để Thương Vương môn hộ thua thiệt, hắn nói:
Vũ Phàm theo lễ, đứng dậy chào hỏi đối phương:
Cố Thanh Việt cười cười, hắn nói:
Nhưng mà Cổ Ngưng Băng có chút không phục, nàng sinh ra là Thiên Kim Tiểu Thư, không giống như Vũ Phàm, kẻ đi lên từ bùn lầy, là người biết co biết duỗi, nàng truyền âm.
Bởi vì bên hông có giắt lệnh bài thân phận đệ tử Thương Vương, nên mấy người ở đây nhanh chóng nhận ra thân phận của hắn.
Vũ Phàm cười lớn hắn nói:
Cố Thanh Việt nhìn qua Cổ Ngưng Băng, khẽ hỏi:
- Khương huynh, là Cố mỗ hẹp hòi, không ngờ huynh lại rộng lượng như vậy! (đọc tại Qidian-VP.com)
Uông Chính giận tím người, tức giận đến muốn bể phổi, hai người nói qua nói lại như vậy, khác nào chửi hắn là người so đo hẹp hòi, càng nghĩ hắn càng thấy tủi hổ và tức giận, lại thêm chuyện ngày đó hắn đập phá hống hách, cục tức này, nỗi nhục này thực không thể nuốt trôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Thanh Việt vội chắp tay thi lễ:
- Ha ha ... nhắc đến chuyện này, ta thật không nghĩ đến Liễu gia làm việc bá đạo như vậy, trực tiếp lấy hàng đưa sang chỗ ta, cái này cũng là ngoài ý muốn của ta a! Nhưng cái này quả thực là ta cũng là người bị động a ...
- Mau nhìn, y là Cố công tử!
Cố Thanh Việt gật đầu, ưỡn ngực thẳng lưng tiếp tục bước vào.
Nói rồi, đám người Cố Thanh Việt ngồi xuống bàn trà, cùng uống trà với Vũ Phàm.
- Là thê tử của ta, Cổ Ngưng Băng!
Cố Thanh Việt khẽ lắc đầu, hắn nói:
- Là Cố công tử, Thương Vương đệ tử a!
Vũ Phàm cười cười, hắn vui vẻ hào sảng nói:
Còn có lần sau, Vũ Phàm sẽ không để hắn thoải mái như vậy.
Cố Ngưng Băng nghe hắn nói vậy, thì im lặng suy nghĩ, cũng không thể phản bác hắn, mấy đứa côi nhi này, không có đứa này thì sẽ có đứa khác, quả thực không đáng để làm lớn chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Thanh Việt còn đang nghĩ Vũ Phàm sẽ làm khó dễ, hoặc là trực tiếp từ chối, nào ngờ hắn nói:
Cố Thanh Việt gật đầu đồng tình, hắn thừa hiểu mình bị Uông Chính dắt mũi, quả thật mà nghĩ, chuyện này không đáng là bao, lại bị tên kia đem lên người mình, nói vì mình mà mua côi nhi tiềm lực, khả năng là tranh không được, đổ lên người hắn.
- Cố công tử, hạnh ngộ!
Vũ Phàm vốn bản tính không thích phiền phức, nếu chuyện có thể giải quyết dễ dàng như vậy, liền giải quyết một cách êm đẹp.
Câu này của Vũ Phàm như tát vào mặt cả hai, quả thực hai người bọn họ đang nói chuyện, bối phận khác hẳn với Uông Chính, cũng không phải là hắn muốn nói vào là nói, nói ra là nói, chính là không biết thân phận, mà cũng nói Cố Thanh Việt không quản được người dưới trướng.
"Phu quân, tại sao lại phải nhường cho hắn?"
- Khương công tử, ngươi miệt thị ta?
Uông Chính nóng cái đầu, muốn lao lên đánh Vũ Phàm một trận, lời nói này vô cùng ngang ngược.
- Cố huynh, hạnh ngộ, ngọn gió nào lại đưa huynh đến đây?
- Sư đệ, đệ chắc là hắn ở chỗ này chứ?
Cố Thanh Việt không ngờ Vũ Phàm lại nghĩ thoáng như vậy, phút chốc xấu hổ, vì ban đầu y còn nghĩ sẽ xảy ra tranh cãi giữa hai bên, tự thấy mình hẹp hòi, hắn nói:
- Liên Hoa Lữ Quán, nổi danh Hoàng Đô, đã đến nơi này, tất phải ghé qua lữ quán một lần, không ngờ lại gặp Khương huynh ở đây.
- Quả thực Khương huynh cũng là bất đắc dĩ, như thế này đi, ta có thể mua lại ba người ở chỗ huynh hay không?
- Cố huynh, người của huynh, thật không biết lớn nhỏ?
Về phía Vũ Phàm, hắn cũng ghi nhớ kẻ gọi là Uông Chính này, đối phương tâm cơ thâm hiểm, tá đao s·át n·hân nhằm vào hắn, cũng may lần này không có phiền phức gì lớn, nên tạm bỏ qua cho hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Thanh Việt đương nhiên hiểu, hắn quát khẽ:
Vũ Phàm ra vẻ hững hờ, hắn nói:
- Quả thực ta cũng thấy chuyện này có chút không ổn, nhưng mà Liễu gia tự mình làm như vậy, ta cũng không cách nào ngăn cản, bây giờ mọi sự đã rồi, huynh nói xem, cũng không thể làm gì khác hơn.
Cố Thanh Việt không do dự mà lập tức gật đầu, hắn nói thêm:
- Uông sư đệ?
Vũ Phàm chỉ đáp.
Uông Chính ôm nỗi uất ức nuốt ngược vào trong, chờ Cố Thanh Việt đối đáp.
- Khương huynh nói không sai a! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Khương huynh, hạnh ngộ!
- Khương huynh, tuy Uông sư đệ có phần không phải, nhưng lời hắn nói không sai, chuyện này ta thấy có chút không thỏa đáng.
- Ta vốn dĩ vừa ý một lô hàng, nhưng không may bị Khương huynh đây, nẫng tay trên a! Ài ...
Vũ Phàm khẽ nhíu mày, ánh mắt có chút tức giận, nhìn Cố Thanh Việt, y nói:
- Đúng vậy, ngoài chuyện đó ra, ta cũng muốn đến đây để tranh thủ tìm kiếm một ít thủ hạ tiềm năng, bồi dưỡng để sau này sai sử.
- Uông sư đệ!
Vũ Phàm mở lời trước.
- Nếu đã như vậy, hôm nay có duyên, mời Cố huynh cùng thưởng trà.
- Lần này Cố huynh đến đây, hẳn là dự đại yến của Thanh Liên phỏng?
Vũ Phàm khẽ liếc nhìn Uông Chính, nhìn ánh mắt đối phương không mấy thiện cảm, đang cố nặn ra nụ cười xã giao, hắn liền biết đối phương đến đây vì chuyện gì.
Đám người Uông Chính ngây ra trong chốc lát, mà Cố Thanh Việt cũng vậy.
...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.