Huyền Mệnh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Mượn xác hoàn hồn (Nhập hồn).
Dưới sự nuôi dưỡng của Ngự Hành, yêu hổ không ngừng phát triển, cuối cùng tấn cấp lên Yêu Phàm cảnh Sơ Giai.
Lạch cạch lạch cạch.
Cái lòng đèn thoạt nhìn vô cùng là bình thường, toàn thân màu nâu, hình lăng trụ phía trên sáu cái trụ là những hoa văn kỳ lạ...
Sau khi tiến đến gần, Ngự Hành liền đi đến trước mắt Trần Mệnh Trung. Nhìn thiếu niên đang ngồi nhắm mắt, bất động, gã liền bật cười: "Tốt tốt, đã bổ trí xong rồi. Để ta xem thử nào." (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Mệnh Trung động ý niệm, lòng đèn liền xuất hiện trước mắt. Vừa tò mò chạm vào, đột nhiên ánh sáng bắn thẳng vào não.
Không chút do dự, hắn vung thẳng vào thái dương. Như vậy cho dù gã có trở về cũng c·hết ngay tại chỗ.
Đúng lúc này đột nhiên, cái túi treo trên đai lưng đột nhiên chuyển động không ngừng rung lắc.
Thuật sư ai ai cũng sở hữu mệnh căn tư chất tu hành, mỗi mệnh căn được phân chia phẩm cấp khác nhau. Từ thấp đến cao là từ một đến năm, càng nhiều phẩm thì thiên phú càng cao. Mà trong đó mỗi một phẩm lại là đại diện cho một thuộc tính nguyên tố tự nhiên.
Trần Mệnh Trung âm thâm quyết định tiếp tục giả vở, chờ đợi thời cơ. Dù không mở mắt, nhưng bản thân hắn có thể cảm nhận được từ giọng nói, đối phương rất là già. Như vậy càng chứng minh thực lực của đối phương không hề yếu, nếu tùy tiện hành động không đảm bảo bản thân sẽ may mắn thoát được.
Những là này đều có một màu xanh lam, bay phấp phới trong gió, thân cờ thì hình trụ tròn phẳng, dài cỡ một mét.
Ngay sau đó từ bốn hướng cấm cờ đồng loạt bắn lên không trung một đạo ánh sáng màu xanh lam, tập trung lại giữa trung tâm.
Yêu hổ thì trốn bên ngoài khe nút, nếu dám chạy ra lập tức bắt lại.
Trần Mệnh Trung đột nhiên mở to mắt, nhìn thấy lão giả trong trạng thái linh hồn đang tiến tới, hắn ngay lập tức đứng dậy một quyền truyền huyết khí cộng với thuật hóa cưng đấm tới.
Lão giả nhìn thấy nét mặt nhăn nhó không ngừng chuyển động kia, liền cười: "Khà khà, sao vậy bị yêu hổ trong ảo cảnh t·ấn c·ông ăn thịt rồi à. Khà khà như vậy càng tốt"
Thế là hắn, lại lập lên kế hoạch, đầu tiên là cho yêu hổ cùng Hắc Nha dọn dẹp tất cả sinh vật sống trong khu rừng phía đông. Khi đó Hắc Nha sẽ lại đến phía Nam, thiếu niên chắc chắn sẽ đi theo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn nhìn thấy liền thất vọng quay đầu: "Phải ra ngoài kia thật ư?"
Trần Mệnh Trung nghe xong liền chấn động: "Hả, ảo cảnh? Mượn thân thể?"
"Hừ, chỉ là nhị phẩm mệnh căn. Để xem thử nào, Thủy Hệ và Thổ hệ à." Ngự Hành kiểm tra xong chân mày nhíu lại, tuy nhiên đã nhanh chóng dãn ra bình tĩnh như thường, "Haiz cũng miễn cưỡng chấp nhận vậy, dù sao bản thân cũng đã chuẩn bị vài cái công pháp phù hợp với hệ thủy và thổ"
Vì vậy hắn dựng lên một màn kịch, mơ hồ dùng Ngự Linh Thuật lên Hắc Nha, vì để cho Trần Mệnh Trung hay người phía sau thiếu niên không phát hiện. Gã chỉ thi triển khi nào cần dùng đến, nếu không thì sẽ để cho ý thức Hắc Nha tự chủ.
Ngự Hành nào có để cho cơ hội vụt mất tay, lập tức không chế yêu hổ đuôi theo. Trên đường đuổi, hắn cố ý khống chế chặn các đường lối, buộc Trần Mệnh Trung chạy theo lộ tuyến.
Kết quả hắn liền bị phán cho phế tu vi, trục xuất khỏi tông môn. Tuy nhiên vốn là người kế thừa tương lai sáng lạng, cuối cùng lại trở thành ma đầu, phản đồ.
Ngự Hành chạy phía sau: "Khà khà, người nghĩ sẽ thoát được ta ư"
Cái lòng đèn vốn tưởng bình thường này đây, không ngờ hiện tại lại phát ra ánh sáng màu đỏ thẳm, hơn nữa con không ngừng rung chuyển dữ dội.
Nếu về chắc chắn sẽ c·hết, gã không ngu, chắc chắn sẽ cố gắng vùng vẫy.
Tiếp theo cả người lão giả phát sáng, dư ảnh bắt đầu hiển hiện ra không ngừng chấn động.
Tiếp theo đó quan sát mấy tháng, hắn liền biết thiếu niên là một tán tu, không môn phái. Chỉ là vô tình có được truyền thừa gì đó.
Đất đá phía trên bị trấn động ảnh hưởng nhẹ, rơi xuống mấy mảnh vụn nhỏ.
Trần Mệnh Trung nghe xong liền biến sắc: "Nhị phẩm mệnh căn? Đó là phẩm cấp của ta ư. Hơn nữa là Thủy hệ và Thổ hệ à"
Rất nhanh những từ quan trọng liên kết với chuyện truyền thừa kỳ lạ đến cái lòng đèn đều làm cho hắn bừng tĩnh.
Chương 10: Mượn xác hoàn hồn (Nhập hồn).
Sau khi thu tay lại, Ngự Hành vỗ vỗ cái túi treo trên eo. Ngay lập tức.
"Ư!" Cả thân thể hắn lập tức trấn động.
Tuy nhiên Trần Mệnh Trung không dừng lại, xông đến, từ trong túi nhanh chống lấy ra thanh đao nhỏ.
Nhìn cái lòng đèn đang lơ lững giữa không trung hắn có chút kinh ngạc.
Ngay sau đó, hắn mơ hồ nghe được một bước chân không đồng đều đi tới.
Trần Mệnh Trung nghe xong đột nhiên bình tĩnh lại, hắn quyết định tiếp tục chờ đợi thời cơ thích hợp.
Ngự Linh Tông sau đó phái các đệ tử chân truyền xuống giao nhiệm vụ cho họ bắt phản đồ, tìm lại chí bảo tông môn. Đám đệ tử nhận nhiệm vụ liền truy đuổi gắt gao, kết quả sau khi gặp mặt liền nổ ra đại chiến. Ngự Hành lấy một địch lại mười, trọng thương cực nặng. Cuối cùng dùng bí pháp thiêu đốt căn nguyên mới miễn cưỡng trốn thoát. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đến nay kế hoạch đã thành, Trần Mệnh Trung đã mắc vào ảo cảnh của hắn.
Tiếp theo một cảnh thần kỳ hiện ra, linh hồn của lão giả đột nhiên lơ lững giữa không trung.
Ngự Hành quơ tay một cái, các lá cờ liền bay ra bốn hướng, bắt đầu niệm quyết: "Hoán Hồn Đổi Thân Trận, khởi!"
"Khà khà khà, tới đây" Lão giả cười lớn ngay sau đó bắt đầu ngồi xuống ở đối diện. Lão dùng một tay đến chấp ấn, trên miệng liên tiếp đọc một loạt khẩu quyết.
Ngự Hành chậm rãi đưa cánh tay còn lại lên, chạm vào đầu Trần Mệnh Trung.
Ầm ầm liên tiếp vài tiếng, dư trấn động âm vang.
"Không! Không." Ngự Hành vừa hay niệm xong chú quyết, linh hồn không ngừng bị ép trở về thân xác cũ.
Cuối cùng thiếu niên dưới sự dẫn dắt từng bước từng bước mà đi đến khe nứt này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó trôi qua một năm, dưới sự tính toán tỉ mỉ không ngưng nghĩ của hắn, cuối cùng hắn cũng đã tìm thấy cơ hội.
Trần Mệnh Trung cảm thấy quái lạ, lập tức truyền linh thức tiến vào trong.
Tuy nhiên vì không tiện lộ diện, hắn dùng Ngự Linh Thuật, độc môn thuật pháp của Ngự Linh Tông. Nuôi dưỡng yêu hổ, sau đó qua thêm mấy năm cũng có chút thành tựu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cùng lúc này bên trong ảo cảnh, sau khi có được truyền thừa một cách dễ dàng. Trần Mệnh Trung tiếp tục mon theo dòng suối mà đi, đến khi đi đến cuối. Bản thân lại thấy cuối đường vậy mà lại là một cái ao lớn.
Tuy nhiên cũng có nhiều thuật pháp ngoại lệ, không cần có thuộc tính tự nhiên tương thích. Ví như công pháp Luyện Huyết Khí, hay Thuật Hóa Cứng.
Trần Mệnh Trung không khỏi nghĩ tới trước đó đọc qua Huyền Giới Phụ Lục.
Ngự Hành, vốn là đệ tử của Ngự Linh Tông, là một trong các đệ tử chân truyền của trưởng môn Huyền Linh Tông, thiên tư trác tuyệt được chúng đệ tử vô cùng ngược mộ.
Sau đó vì đánh đổi quá lớn liền làm hắn già trước tuổi, mất một con mắt, cánh tay phải cũng bị cắt. Còn đôi chân thì b·ị đ·ánh gãy....
Trần Mệnh Trung cảm nhận được một bàn tay khô cứng thô ráp đặt lên chán mình. Trong lòng hắn liền thầm đọc chú quyết, định t·ấn c·ông thì lời của lão giả vang lên.
"Lão già này, định...định làm gì." Trần Mệnh Trung nhăn mặt định ra tay t·ấn c·ông.
Tuy nhiên đúng lúc này...
Thân thể hiện tại của Ngự Hành lúc này đã không còn linh hồn, dễ dàng b·ị đ·ánh bật.
Bốn lá cờ nghe theo lệnh lập tức phóng đến bốn hướng, lấy Trần Mệnh Trung làm trọng tâm cấm xuống.
Lão giả thấy trận đã thành, trong lòng không giấu được khỏi phấn khích, lập tức cười khà khà: "Thanh niên à, cho ta mượn tạm xác người một chút. Khi nào muốn sẽ trả, khà khà khà"
Quả nhiên sau khi biết chống cự vô ích, Ngự Hành quay đầu, mặc cho linh hồn bị gọi về. Gã nhắm thẳng đến chỗ Trần Mệnh Trung phi tới.
Yêu hổ chịu sự điều khiển, bắt đầu tìm kiếm người có mệnh căn, tuy nhiên đen đủi là mấy năm cũng không phát hiện thấy ai.
Trần Mệnh Trung cũng cảm thấy đầu óc có chút chóng mặt, thầm kêu không ổn, lập tức thôi động thuật hóa cứng, chờ thêm một lát sẽ nhất kích tất sát.
Giống như Trần Mệnh Trung vừa nghe, bản thân hắn có thủy hệ và thổ hệ. Tu luyện các công pháp có thuộc tính tương thích, không những có thể tăng hiệu quả trong quá trình tu luyện, mà còn còn có thể phát huy ra toàn bộ thực lực.
Xoạt!
Nhưng, vừa thấy cảnh kia bản thân Ngự Hành còn có thể nhập về sao?
Có thể nói lựa chọn phụ thuộc vào bản thân.
Ngự Hành nào chấp nhận, vì thế hắn liền chống cự quyết liệt, đem hết những thứ thuộc về bản thân, đồng thời c·ướp đoạt các bảo bối của tông môn rồi trốn đi.
Một lúc sau hào vang màu xanh lam từ trong cờ bắn ra, ngày một nòng đậm hơn.
Tuy nhiên nào có dễ, dù đã cố gắng chạy xa. Nhưng linh hồn đang không ngừng bị ép trở về.
Khi đó hắn cuối cùng cũng có chút hy vọng, định nhào lấy bắt Trần Mệnh Trung. Tuy nhiên quan sát kỹ thì trên người thiếu niên có tản ra năng lượng nguyên khí. Vì sợ sau lưng Trần Mệnh Trung có người khác, nên Ngự Hành không hành động vội mà bắt đầu quan sát.
Kịch!
Gã đã nhập vào cơ thể Trần Mệnh Trung.
Cuối cùng dưới chân thiếu niên, cùng lão giả bị bao quanh bởi một vòng tròn kim văn.
"Không ổn, gã định..." Trần Mệnh Trung lập tức quay đầu bỏ chạy, không ngừng truyền huyết khí vào đôi chân rồi phóng nhanh đi.
Tuy nhiên người ta nói người tài thường bị ganh ghét quả không sai. Khi đó hắn cùng các đệ tử tham gia vào một di tích của thuật sư thượng cổ để lại, tại đây hắn tìm thấy một ma vật kỳ lạ.
"Không ổn, hóa ra chỉ là diễn. Phục Hồn!" Ngự Hành phản ứng lại lập tức thôi động giải ấn.
Cái lòng đèn này là hắn có tử chỗ Hiên Quáng Lăng.
Trần Mệnh Trung lúc này, nhìn thấy âm thầm lùi lại, hắn có một dự cảm được tốt.
"Hả, đó là... cái lòng đèn?"
Sau khi tìm thấy vốn định đưa ma vật cho sự môn, kết quả bị kẻ khác hãm hại. Nói hắn là cái đồ ta mà ngoại đạo, đám đệ tử chân truyền khác thấy vậy cũng ùa theo. Dẫu sao Ngự Hành là một trong những người tiềm năng kế thừa vị trí trưởng môn Huyền Linh. Đám đệ tử chân truyền nào dễ dàng buôn tha cho đối thủ, nhân cơ hội liền thêm mắm thêm muối khiến cho tội hắn càng thêm nghiêm trọng.
Đang lúc không hiểu, đột nhiên giọng nói khàn khàn truyền đến, âm thanh ngày càng rõ ràng: "Khà khà khà, nếu đã vào ảo cảnh thì ở trong đó mãi mãi đi. Còn thân thể này, cho ta mượn dùng một chút khà khà"
Lão giả này tên là Ngự Hành, đừng nhìn hắn già nua đi khập khiễng. Sự thật hắn còn chưa qua ba mươi tuổi!
....
"Ha ha" Linh hồn lão đột nhiên phóng đến thâm nhập vào thân thể Trần Mệnh Trung.
...
Soàn soạt vài tiếng, bên trong bay ra bốn lá cờ nhỏ.
Không thể nào thoát ra, lúc này đây chỉ cần kết trận, mượn xác hồn hoàn liền sẽ thành công!
Mấy năm sau đó hắn tìm một hang động, quyết ở đó dưỡng thương. Khi đó hắn không cam tâm, liền dùng một trận thuật đặc biệt mượn xác mà sống lại.
Cuối cùng hắn để cho yêu hổ đánh trọng thương Hắc Nha, khiến cho Trần Mệnh Trung không thể không ra tay. Đến lúc thiếu niên đó ra tay, liền bị yêu hổ áp chế, vốn tưởng sẽ bắt được nào ngờ thiếu niên lại chạy thục mạng không quan tâm đến mạng sống của con hổ đen.
Cho đến khi lần đó, Ngự Hành thông qua Ngự Linh Thuật, quan sát qua đôi mắt của yêu hổ. Khi đó hắn nhìn thấy Trần Mệnh Trung đang núp trên cây trốn tránh yêu hổ.
cuối cùng từ trong người Trần Mệnh Trung mơ hồ hiển hiện ra mấy cái dư ảnh, càng ngày càng trấn động không ngừng chuyển dịch.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.