Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Mượn xác hoàn hồn (Kế hoạch).

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Mượn xác hoàn hồn (Kế hoạch).


Dù sao yêu hổ đánh một trận, không thương nặng thì cũng thương nhẹ. Hơn nữa hắn còn phát hiện con yêu hổ này, cũng không khác dã thú bình thường là mấy chỉ là sức lức cùng linh trí thông minh hơn chút. Điều này càng làm hắn yên tâm, không còn quá sợ yêu hổ nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nếu có suối chảy, vậy bên kia khẳng định là có đường." Rất nhanh Trần Mệnh Trung đi theo dòng suối, tiến về phía trước.

Ngao!

Tiếp theo, Trần Mệnh Trung quay đầu, nhìn không gian đen kịch phía trước. Vội lấy ra mấy viên nguyên thạch chiếu sáng.

Sau một lúc, cuối cùng Trần Mệnh Trung cũng mờ mờ thấy được ánh sáng.

Loại kiến thức này Trần Mệnh Trung đương nhiên không thể nào biết được, đây là thứ có trong quyển 'Huyền Giới Phụ Lục'.

Sau đó liền lùi lại, vài bước cuối cùng. Quay đầu bỏ chạy!

Hắn cũng không yếu thế, dùng thuật hóa cứng chống đỡ, mỗi khi nó vồ vào thân thể, hắn liền vận thuật pháp, hóa cứng làn da tựa như bức tường. Đến khi đó móng vuốt yêu hổ thu lại, hắn liền hóa giải thuật hóa cứng.

Hiện tại trên người hắn cũng không có thuật pháp t·ấn c·ông tần xa, cũng không thể không không một cục đá đột nhiên bay tới giúp đỡ nó. Vậy nên chỉ có thể đứng nhìn, hắn biết rõ đây chính là ý chí của Hắc Nha, cho dù bản thân có ra tay giúp đỡ nó cũng sẽ không cảm kích. Ngược lại sẽ phản tác dụng.

Giờ phút này đây Hắc Nha vẫn là tình cảnh trước đó, lại ngao lớn một tiếng. Lần này nó quyết định không bỏ cuộc nữa, mà càng thêm điên cuồng xông tới muốn một mất một còn với kẻ thù.

Thông thường loại linh thức này sẽ tự chủ phát ra, đi theo khí trong cơ thể. Nghe nói sau khi tâng cấp, linh thức sẽ tiến hóa thành thần thức, có nhiều công dụng đặc biệt.

....

Hắn vui mừng bước nhanh đến, cuối cùng sau khi bước qua. Theo phản xạ liền nheo mắt lại, sau khi mở ra liền làm cho bản thân kinh ngạc, phía trước ngồi tại trung tâm vậy mà lại là một bộ xương khô.

Chạy đến gần một khe nứt nhỏ hẹp.

Nghĩ đi nghĩ lại, cũng thấy không ổn.

Trần Mệnh Trung cũng biết điều này, chỉ là vẫn chưa nghĩ ra đối sách thích hợp. Không thể đánh liều mạo hiểm mà đối đầu một một.

Phịch!

"Kỳ lạ, chẳng lẽ lại một truyền thừa?" Trần Mệnh Trung đột nhiên cảm thấy một cơn kỳ quái, nhìn thấy bộ sương này, bất giác liền khiến hắn nhớ lại lúc trước gặp Hiên Quáng Lăng như thế nào.

Lúc này đây sau khi cả hai lao đến t·ấn c·ông, liên tiếp mấy lần quật ngã đối phương.

Ngao!

"Haiz, cần gì phải vậy chứ." Trần Mệnh Trung trong lòng đầy khó chịu, chỉ có thể thở dài một câu.

Yêu hổ nhìn con hổ đen đối diện, lập tức gầm lớn.

Chiếu sáng rồi mới thấy, đây vậy mà lại là một hang động tự nhiên, trong đây có cả dòng suối chảy.

Cuối cùng sau một lúc nữa, thắng bại ngày càng rõ ràng, Hắc Nha đi đứng loạng choạng, gầm thét yếu ớt. Trên người chằng chịt các v·ết t·hương lớn nhỏ.

Trong lần bị quật ngã của yêu hổ, chính là nhờ Trần Mệnh Trung âm thầm vận khí ném vào chân trụ khiến yêu hổ mất thăng bằng, cuối cùng Hắc Nha bổ vào liền làm cho nó bị ngã mạnh xuống. Nhân lúc đó, Hắc Nha điên cuồng vung móng vuốt sắc bén, liên tục cào cấu cắn xé.

Hồng hộc.

Trần Mệnh Trung tiếp tục lướt qua, sau đó liền thu lại linh thức, trở ra bên ngoài: "Haiz, chỉ có mười mấy viên nguyên thạch, không còn gì bên trong cả"

Lập tức hắn phóng đến, cố gắng chui lọt vào bên trong khe nứt nhỏ hẹp.

"Thật đúng là, người để lại truyền thừa thích đánh đố lắm sao?" Trần Mệnh Trung liên tiếp dùng qua nhiều phương thức, nào là truyền khí, nhỏ máu, tập trung tâm niệm.... cuối cùng chán nản than thở.

Đến gần, ánh sáng bên trên chiếu vào liền hiện rõ. Lão giả này vậy mà chỉ có một con mắt, một cánh tay, đi đứng thì khập khiễng.

Trên miệng không ngừng gầm gừ dữ tợn, để lộ ra hàm răng dính đầy máu tươi.

Đến khi đó nếu chạy trốn không thành công, kết quả chỉ có một, là đối đầu trực diện. Mà lấy thời điểm hết năng lượng so đấu, không cần nghĩ cũng biết ai thắng.

"Chỉ có thể từ từ xem sao, nếu nguy cấp đành phải ra tay." Trần Mệnh Trung trong lòng thầm nhủ.

Tuy nhiên điều khiến hắn cảm thấy hoài nghi, đó là không cách nào mở được.

"Khốn kiếp, vậy mà vẫn đuổi đến cùng. Vậy được, ta sẽ xem người sẽ đuổi đến khi nào" Ngay lập tức hắn thôi động huyết khí, truyền vào dưới đôi chân.

Giờ này đây hắn cũng không có quan tâm đến Hắc Nha nữa, chỉ có thể lo cho bản thân cho tốt. Hơi sức đâu lại quan tâm chuyện khác. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi đó nó chỉ biết ngao lớn một tiếng, cuối cùng thất bại bỏ đi.

...

Dù sao hắn cũng chỉ là thiếu niên trẻ tuổi, kinh nghiệm có hạn sẽ không thể nào mà bình tĩnh trong tình huống này, chỉ có thể cố gắng hết sức.

Suy cho cùng hắn cũng chỉ mới tấn thăng thuật sư tầm một tháng trở lại, cộng với bản thân chỉ luyện có hai môn thuật pháp. Một cái là nội công tâm pháp dùng để tu hành, cái còn lại thì chưa nắm vững, có nhiều hạn chế. Dù cho hắn có hóa cứng cánh tay, thì đâm vào da thịt cứng hơn đá kia thì có tác dụng gì?

"Lúc trước không biết con nghĩ nó biết dùng thuật pháp hay thần thông gì đó. Xem ra là mình nghĩ nhiều." Trần Mệnh Trung thầm thở dài, yên tâm một chút.

Mỗi bước bước đi, mỗi tiếng tim đập hắn có thể nghe rõ mồn một: "Hang động này đúng là ngày càng đáng sợ"

Sau khi vào bên trong, Trần Mệnh Trung đem linh thức tập trung tinh thần, muốn tìm kiếm các đồ vật bên trong. Cuối cùng sau một lúc, hắn đã biết rõ tất cả mọi thứ trong đây.

Còn yêu hổ nọ với thân thể lớn hơn năm mét kia, chắc chắn không thể nào chui lọt.

Mà Trần Mệnh Trung núp một góc tiếp tục quan sát, dù sao nếu hắn ra tay Hắc Nha chắn chắn sẽ không đồng ý. Chỉ có thể âm thầm giúp đỡ nó.

Khe nứt này thoạt nhìn khá nhỏ, nhưng Trần Mệnh Trung miễn cưỡng dùng sức vẫn có thể chui lọt qua.

Khi đó nằm tại dưới đất, mặt dù thân thể đau đớn mệt mỏi. Nhưng trong mắt lại hừng hực ngọn lửa. Nó hận, hận kẻ thù trước mắt quá mạnh, cũng hắn bản thân yếu đuối vô cùng. (đọc tại Qidian-VP.com)

A!

Chỉ trong giây lát, vèo vèo. Tốc độ hắn tăng lên gấp đôi sức gió cản càng lớn, gió thổi vù vù bên tai.

Mà Yêu Hổ lần này sẽ không tha cho nó, nó chậm chậm đi tới, giơ cao móng vuốt sắc bén.

Không hiểu sao khi nhìn thấy nhân loại, tròng mắt nó đỏ lên, điên cuồng t·ấn c·ông Trần Mệnh Trung.

Nó tại bên ngoài không ngừng gầm thét, đem móng vuốt cố gắng thò vào cào cấu liên tục. Tuy nhiên cũng chỉ là vô ích mà thôi.

Trần Mệnh Trung trong lòng không khỏi cẩn thận, từng bước tiến tới. Ngay khi tiến gần đến bộ xương, liền thấy một túi da nhỏ tầm nắm tay, có màu đỏ hồng xanh trộn lẫn. Bên cạnh còn có một cái hộp.

"Không ổn!" Trần Mệnh Trung không chần chừ nữa, lập tức phóng nhanh như chớp.

Linh thức là gì? Chính là một loại tinh thần riêng biệt sinh ra khi trở thành thuật sư, cũng gần giống mệnh hải.

"Có nồi niêu, xoong trảo, gia vị, cùng mấy bộ quần áo và nhiều thứ khác. Kia rồi." Trần Mệnh Trung động ý niệm ngay lập tức tầm mắt hắn xuất hiện một túi linh thạch, túi linh thạch này sau khi đến sơ tầm mười mấy viên.

"Phù, cũng may vẫn giữ được mạng. Phải mau chóng hồi phục mới được." Sau đó Trần Mệnh Trung lập tức lấy ra một túi nguyên thạch, không chút do dự hấp thụ.

Sau khi mở to đôi mắt lần nữa, đã không còn thấy hình bóng của con yêu hổ. Tuy nhiên hắn vẫn cẩn thận không dám ra bên ngoài, hiện tại trong đầu có hai suy nghĩ.

Yêu hổ gầm lớn, lập tức t·ấn c·ông nhân loại đối diện.

Trần Mệnh Trung rất nhanh tụ thế, vung mạnh nắm đấm có truyền huyết khí vào bàn tay.

Một là nó quay trở lại chỗ Hắc Nha, hai chính là giả vờ đi. Chờ đến khi bản thân bước ra, nó liền bổ nhào tới.

Sau đó hắn lại nhìn qua cái túi nhỏ ba màu trộn kia, trong lòng tràn đầy mong đợi. Đến khi cầm lên, Trần Mệnh Trung như thường đem huyết khí truyền vào.

"Haiz đúng là kịch liệt, Hắc Nha không ngờ lại mạnh đến cỡ này. Chẳng lẽ là nhờ viên đan trong bình?" Trần Mệnh Trung vừa quan sát, nhìn thấy hổ đen mạnh hơn dự đoán thì thầm nói.

Nhìn cái hộp bên cạnh dòng chữ, Trần Mệnh Trung càng thêm to mò, không tự chủ muốn mở cái hộp gỗ này ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trước mắt lão là một thiếu niên đang ngồi yên bất động không nhúc nhích. Người này không ai khác là Trần Mệnh Trung.

"Khà khà, Cuối cùng cũng thành. Một chút nữa thôi. Ta sẽ có được cơ thể của thanh niên trai tráng"

Trần Mệnh Trung ôm lòng ngực, cảm giác đau nhứt truyền đến, xem ra đã nứt xương sườn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Kịch một tiếng, móng vuốt sắc của yêu hổ v·a c·hạm vào bàn tay của Trần Mệnh Trung.

Trần Mệnh Trung chạy không ngừng nghĩ, băng qua hơn trăm gốc cây, hơn chục tản đá lớn nhỏ. Thỉnh thoảng cũng thấy vài con dã thú khác.

Lúc này đây, Hắc Nha đột nhiên nhớ tới thời khắc lúc trước. Cái lúc bị yêu hổ dẫm dưới chân, nó cũng gầm lớn trong ngạo nghễ rồi quay đầu rời đi.

Grừ!

Hồng hộc.

Trong giây lát, tinh thần hắn trấn động. Cuối cùng dịch chuyển đến một không gian xa lạ. Trần Mệnh Trung cũng không bất ngờ lắm, chuyện này cũng giống như lúc dùng túi trữ vật của mình.

Trần Mệnh Trung dù có thể dùng thuật hóa cứng để phòng ngự một bộ phận. Nhưng bị yêu hổ t·ấn c·ông dồn dập, hắn nào có thể chóng đỡ né tránh hết!

Yêu hổ trúng đòn lập tức kêu gào đau đớn, tuy nhiên cũng không có khiến nó lùi lại. Ngược lại làm như vậy nó càng hung hăng t·ấn c·ông tới tấp.

Vậy nên chỉ có thể chạy! Chạy càng xa càng tốt.

Hắc Nha bị vồ ngã ba lần, còn yêu hồ kia ngược lại chỉ bị một lần. Trong trận chiến này nhìn vào liền sẽ thấy kết quả.

"Hự, khốn kiếp." Hắn tức giận mắng chửi.

Trần Mệnh Trung nhìn thấy đột nhiên mừng rỡ: "Đây rồi, là nó."

Cuối cùng cả hai bên xông đến vồ cấu lẫn nhau, vô cùng quyết liệt.

Chưa hết dưới mặt đất còn có mấy dòng chữ được khắc lên, Trần Mệnh Trung ngồi xổm trong miệng lẩm nhẩm.

Một tia linh thức sẽ tiết ra đưa vào bên trong túi trừ vật.

Trên tay bàn tay đã thi triển thuật hóa cứng.

Trải qua một khoảng thời gian ngắn, Hắc Nha lộ rõ vẻ đuối sức.

Sau hai mươi phút nữa, trận chiến đã được quyết. Hắc Nha nằm thảm dưới đất, trên v·ết t·hương không ngừng rỉ máu.

Yêu hổ cũng không yếu thế, mà vẫn điên cuồng đuổi đến cùng.

....

Ngược lại, yêu hổ vẫn đứng vững như bàn thạch, trên người chỉ bị mấy vết cào ngoài da, không quá thương nặng. Nó nhìn về phía Hắc Nha, uy mãnh gầm lớn.

Thình thịch, lạch cạch.....

Phịch một cái, Trần Mệnh Trung đau đớn đứng dậy. Sau khi bị yêu hổ đánh tới, bản thân liền bị văng ra sau.

"Hào minh nhật nguyệt sáng, thái bạch vấn thiên hồn"

Bên ngoài hang động, Một lão giả bộ mặt già nua, khuôn mặt thì gầy gò hóc hác lộ ra cả xương gò má từ từ bước tới.

Tuy nhiên không biết là tại sao, có phải lúc trước đã làm gì nó hay không mà yêu hổ vẫn đuổi theo phía sau.

Bên trong mệnh hải, bản mệnh đỉnh của Trần Mệnh Trung không ngừng tuôn ra dòng khí màu đỏ tươi, chảy xuyên thân thể. Dòng khí chứa trong mệnh đỉnh liên tục tiêu hao, tin rằng chỉ còn mười lăm phút hơn là sẽ tiêu hao cạn kiệt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Mượn xác hoàn hồn (Kế hoạch).