Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 11: Mượn xác hoàn hồn (Chiến bại).

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Mượn xác hoàn hồn (Chiến bại).


Trần pháp Mượn Xác Hoàn Hồn vừa nãy, sau khi khởi động vì không có thể mục tiêu xác định cùng với không có người điều khiển, tự nhiên sẽ buộc dừng trận.

Vậy nên Trần Mệnh Trung không c·hết, cũng chỉ làm gã hơi bắt ngờ.

Trần Mệnh Trung giơ cao vung dao nhanh xuống, tuy nhiên lại bị Ngự Hành dựa vào kinh nghiệm thực chiến dễ dàng trấn áp. Gã cười lạnh, lập tức xoay mép tay ngang, sao đó vung đến thủ cấp lập tức bung ra, khiến cho thiếu niên lập tức không còn sự sống.

Ngự Hành nghe xong không có biến sắc, mà chậm rãi giải thích: "Ta còn chưa qua ba mươi tuổi đâu, chỉ là do dùng bí pháp đặc biệt nên tuổi thọ mới bị rút đi...".

Mắt thay thiếu niên cầm v·ũ k·hí lao đến, Ngự Hành không lộ ra vẻ nào là sợ hãi. Ngược lại có chút cười thầm: "Đúng là người trẻ, không biết dùng cái đầu"

"Lão già, mau cút ra khỏi người ta!" Cả người Trần Mệnh Trung đột nhiên nổi da gà, thân thể không ngừng chuyển động.

Trên tay gã những màn lục quang đột nhiên biến mất.

Mà lúc này trước mặt gã vẫn là thân hình cũ, thiếu niên Trần Mệnh Trung.

Trần Mệnh Trung đau đớn tột độ, trong mắt đầy đường gân máu, cố gắng cắn chắn răng chịu đựng cơn đau.

Phịch một tiếng, nhìn cái đầu ở phía dưới chân. Ngự Hành, không chút do dự giơ chân đạp mạnh xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Có lẽ vì đây là bên trong không gian tinh thần của thiếu niên, nên hắn không thể c·hết được. Dù sao đây là lần đầu gã tiến vào trong không gian tinh thần của người khác, những điều trước đó chỉ là biết được thông qua sách cổ mà thôi.

Chỉ là bất ngờ thường hay đến, vừa đi vài bước một giọng nói truyền đến. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cuối cùng chỉ thấy trong bàn tay đối phương khép lại, từ mép bàn tay đến các đầu ngón lóe lên một màn ánh sáng màu xanh lục. Bao quanh bàn tay, sau đó bàn tay bọc trong lục quang giơ cao chém xuống.

Hơn một năm sống trong rừng, hắn đã chiến đấu với vô số dã thú. Tuy nhiên kỹ năng chiến đấu lại không nâng cao được bao nhiêu, đến khi gặp phải đối thủ thật sự đúng là làm cho hắn mở mang tầm mắt.

Ngự Hành sau một lúc điên cuồng cố gắng xâm chiếm mệnh căn của thiếu niên, tuy nhiên lại phát hiện bản thân bị một lực lượng thần bí nào đó ngăn lại không thể tiếp tục. Chỉ đành giở giọng nhỏ nhẹ, gã biết rõ trong thời gian quan sát. Trần Mệnh Trung chỉ là một tán tu, vô tình nhặt được truyền thừa, nên tất có nhiều thiếu sót. Gã biết rõ chỉ cần cho đối phương thứ hắn thiếu là có thể thuyết phục được đối phương.

"Hừ, đáng c·hết, nếu có trận pháp bảo hộ ta đã có thể nắm chắc thành công trong tay, nào phải mạo hiểm lựa chọn vào chuyện xui rủi này!" Ngự Hành tức giận thầm mắng, linh hồn của gã lúc này đang không ngừng xâm nhập vào bên trong mệnh căn Trần Mệnh Trung.

"Ồ, không nói xem ra là thừa nhận rồi." Nhìn thiếu niên trước mặt, Ngự Hành liền cười cợt.

Ngược lại là Ngự Hành, sắc mặt càng khó coi, thân thể ban đầu là màu xanh lục hơi đậm, cũng bắt đầu chuyển nhạt. Ngoài ra còn có vào bộ phận bắt đầu biến mất.

Ngay sau đó hắn lập tức cảm nhận Ngự Hành đang ở phía trước, thế là liền động ý niệm chỉ trong chớp mắt liền xuất hiện trước mặt đối phương.

Trần Mệnh Trung nhìn chằm chằm đối phương, không nói lời gì mà vẫn quan sát cẩn thận. Trải qua nhiều lần đánh chiến, hắn rốt cuộc cũng học hỏi được một ít kiếm nghiệm chiến đấu. Quả nhiên so đấu với dã thú, con người vẫn tốt hơn.

"Đây là cách biệt thức lực ư?" Hắn sợ hãi thầm than thở. Nhưng cũng không từ bỏ tiếp tục lấy nguyên thạch cấp tốc hồi phục.

Aaaaaaa! Ưaaaa

Gã đem lục quang bao bọc cả cánh tay, rồi lại giơ tay dễ dàng chụp được thanh dao.

Chỉ thấy sắc mặt Ngự Hành Ngưng trọng, trong mắt chứa đầy hung ác, nhìn thấy Trần Mệnh Trung đang thối lui phòng ngự, gã bình tĩnh giơ ngón trỏ lên trước mặt đối phương.

Trần Mệnh Trung nhìn lại rõ ràng là thấy linh hồn thể của gã có một số bộ phận mờ mờ ảo ảo, sắp biến mất.

Vụt, tốc độ của hắn nhất thời tăng cao. Ngay lập tức phóng đến chỗ đối phương không quên vung dao chém xuống.

Nhìn hắn, Ngự Hành cảm khái: "Cũng cứng đó, quả thật giống. Có điều, người phải c·hết!" Tại câu cuối ánh mắt gã đột nhiên toát lên vẻ hung ác, thẳng tay vung qua chém bay thủ cấp của thiếu niên.

Song phương lao vào nhau tạo thành thế, người này đấm người kia, người kia đá người này...

Tốc độ cực cực cực nhanh, dù cho Trần Mệnh Trung đã hóa cứng thân thể bảo vệ, kết quả vẫn bị xuyên thấu, bay xuyên đầu. Nhìn thì như một viên bi nhỏ, nhưng lực công kích lại như một viên đ·ạ·n!

Nhìn thấy ánh mắt thiếu niên hướng dưới chân cũng bả vai bên phải mình, Ngự Hành liền nói: "Thế nào, nghĩ rằng chỉ cần kéo dài thêm thời gian là bản thân sẽ thắng?"

Mặc dù bề ngoài già nua xấu xí, nhưng đó chỉ là bề ngoài, còn bên trong linh hồn là một thanh niên anh tuấn, lông mày dầy ánh mắt sắc bén. Đây mới là dáng vẻ thật sự của đệ tử chân truyền Ngự Linh Tông, Ngự Hành!

"Ha ha ha, xem ra chiến bại đã rõ!"

A!

"Không ổn, là sát chiêu!" Trần Mệnh Trung vẻ mặt hoảng hốt chạy thối lui, mặc dù không biết là đại chiêu gì. Nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng là một chiêu thức rất lợi hại, trực giác mách bảo phải chạy thật nhanh.

Ngay lập tức gã vội vàng di chuyển, đi thẳng l·ên đ·ỉnh đầu, ý định chính là đi vào không gian tinh thần, phá hủy tinh thần khiến cho thiếu niên trở thành một tên thiểu năng không hơn không kém. Đến khi đó sẽ có thể dễ dàng chiếm đoạt cơ thể.

Ngự Hành đột nhiên cười khinh, trong đầu Trần Mệnh Trung lại vang lên lời nói: "Hừ, người nghĩ ta là đồ ngu à? Ra ngoài, không phải người sẽ chạy hay sao!"

Nắm bắt cơ hội này, hắn chỉ cần cố kéo dài thời gian là sẽ thành công.

Phịch một tiếng, thân thể hắn ngã xuống: "Không...kh"

Nói đến đây nhân lúc Trần Mệnh Trung chăm chú không cảnh giác, Ngự Hành lập tức thôi động pháp thuật áp sát phóng tới.

Ngự Hành cười thầm trong lòng: "Trò con nít"

"Đi đâu mà vội vàng như thế, chúng ta còn chưa xong đâu!" Quay đầu nhìn lại, vậy mà lại là Trần Mệnh Trung.

Tại đây mọi thứ đều bao trùm bởi một màu đen, Trần Mệnh Trung không thấy kỳ lạ, ngược lại cảm thấy rất quen thuộc.

Nhìn thấy ánh mắt quyết tâm kia, Ngự Hành cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt kỳ lạ. Gã là nhớ tới ánh mắt bản thân lúc trước, cũng giống như thiếu niên trước mặt này.

Trần Mệnh Trung nghĩ thế càng thêm chắc chắn, chỉ cần bản thân cố gắng kiên trì chắc chắn sẽ được. Huống hồ bên ngoài bản thân không ngừng hấp thụ nguyên thạch, sẽ không sợ phải cạn kiệt huyết khí.

Rồi bản thân lần nữa quay vào trong.

Liên tiếp hơn mười mấy hiệp, tuy nhiên uy thế rõ ràng nghiên về phía Ngự Hành. Mỗi lần ra tay gã đều đánh ngã thiếu niên hai ba lần, còn thiếu niên đánh trả lại chỉ được một lần.

Chương 11: Mượn xác hoàn hồn (Chiến bại).

Nhất thời kinh ngạc, cả cánh tay Trần Mệnh Trung đã bị cắt đứt: "Aaaaaaaa!"

Trần Mệnh Trung không nhiều lời, vận dụng huyết khí truyền vào thanh đao nhỏ, cuối cùng dùng thuật hóa cứng ở lớp da bên ngoài phần trên cổ. Sau đó lại truyền huyết khí xuống đôi chân.

"Bắn!"

Rõ ràng nãy giờ hắn quan sát được, bản thân cùng đối phương chiến đấu. Kẻ thù mỗi lần vung lực mạnh, nguyên khí lục quang càng tiêu hao nhiều hơn, linh hồn thể cũng ngày càng mờ nhạt.

....

"Hả." Hắn ngẩn ngơ bất ngờ.

Ngự Hành sau khi nhập vào, liền cố gắng chui vào mệnh hải phá hủy từ bên trong, cuối cùng chiếm đoạt thân thể.

Ngự Hành cũng không chậm chạp mà nhanh chống tiến tới, vừa rồi hắn vận dũng pháp thuật, Thủy Lưu Đ·ạ·n, đã tiêu tốn gần hết năng lượng, nên phải nhanh chống làm việc.

Phốc!

"Ha, người cũng biết à. Nếu cho phép ngươi cùng ở trong cơ thể ta, không biết khi nào người lên cơn chiếm xác ta, khi đó thì ta có thể làm được gì đây." Nghe xong lời đối phương, hắn giễu cợt đáp trả.

Tuy nhiên trong đầu hắn đột nhiên quanh lên tiếng nói thanh thoát, không còn khàn khàn nữa: "Ha ha ha, người trẻ tuổi. Chi bằng chúng ta cùng nhượng bộ, người cho ta cùng cộng sinh ta sẽ dạy người các pháp thuật, cũng như chỉ dẫn người tu hành Thế nào? Hấp dẫn không?"

Chưa dứt hết lời, Trần Mệnh Trung đã xông đến, trên tay cầm một thanh dao nhỏ.

Cái màn chắn này mặc dù vô hình, nhưng khi sờ vào liền phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt.

Ngay sau gã lập tức trừng mắt lao đến, đối diện Trần Mệnh Trung cũng phóng đến ra tay.

Thế nên không dài dòng, Trần Mệnh Trung lập tức xếp bằng ngồi xuống, trên tay thủ sẵn hai viên nguyên thạch. Cuối cùng thì nhắm mắt định thần, đem linh thức nhập vào bên trong thân thể.

Tuy nhiên lúc này Trần Mệnh Trung lại đang cười, còn ngự Hành lại nhíu mày.

Trần Mệnh Trung nắm chặt đấm tay, nghiến chặt răng cố gắng chịu đựng cảm giác ngứa ngáy khó chịu này: "Cũng được, tuy nhiên người phải ra khỏi cơ thể của ta, rồi chúng ta lại bàn bạc"

Sau đó gã tiếp tục đi, đi đến cuối đường chính là quả cầu tinh thần của thân thể này. Chỉ cần giở trò một chút sẽ thành công.

Vì đang ở trong không gian tinh thần, nên b·ị t·hương sẽ không chảy máu. Tuy nhiên tinh thần lại liên kết với cơ thể, việc bị cắt cánh tay cũng truyền đến cảm giác đau đớn như bị cắt cánh tay thật sự.

Bất quá Ngự Hành cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại rất thích thú, h·ành h·ạ người khác cuối cùng còn chiếm đoạt thân xác của đối phương. Nghĩ thôi cũng thấy phấn khích trong người.

"Hừ." Mắt thấy tình huống không ổn, hắn cũng không đôi co thêm lập tức tung đại chiêu.

Chỉ nói một từ, từ đầu ngón trỏ bắt đầu ngưng tụ các mãng lam quang thành một hình tròn nhỏ. Tiếp theo hình tròn đó theo ý niệm bắn tới.

Ngự Hành bước nhanh từng bước, thời khắc này hắn đã chờ đợi rất lâu. Bây giờ sắp thành, sao có thể không vui mừng?

"Không thể nào, người đã..." Ngự Hành trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hiểu ra.

Trần Mệnh Trung nghe thế cũng không biểu lộ gì bên ngoài, nhưng bên trong lại kinh ngạc, không nghĩ tới chỉ trong một thoáng đối phương đã đọc thấu ý định bản thân.

Đi đến màn cầu, Ngự Phàm giơ tay cầm lên, lúc này đây chỉ cần hắn bóp nát cái này. Tinh thần của thiếu niên sẽ triệt để sụp đổ, biến thành thần trí ngu ngốc.

Mà Trần Mệnh Trung cảm giác cơ thể không ngừng biến động, có lúc nhột có lúc ngứa, lại có lúc đau có lúc khó chịu trong người.

Ngự Hành ngược lại vẻ mặt lạnh lùng, không chờ thiếu niên phản ứng. Tiếp tục vung mép tay nhanh chóng cắt đi phần cánh tay còn lại.

Lần này rút kinh nghiệm, hắn sẽ không để cho tên xảo quyệt kia ra tay trước. Chỉ là, Trần Mệnh Trung vẫn đánh giá cao bản thân, cùng với đánh giá thấp đối phương rồi.

Thấy thiếu niên không có vẻ là chấp nhận, gã chỉ có thể tiếp tục phá màn chắn ở trước mệnh căn.

"Thiến niên người chưa..."

Cuối cùng sau một đoạn dài, Ngự Hành dừng chân lại. Trước mặt gã là một cái màn cầu lơ lững giữa không trung. Chỉ cần bóp nát phá hủy nó, tinh thần của Trần Mệnh Trung sẽ chấn động dẫn đến hư hại.

Đến khi thủ cấp cùng thân thể tan biến thành mấy hạt sáng, gã mới thả lỏng một chút.

Ngự Hành lúc này bắt đầu mở miệng: "Ồ, vẫn khá kiên trì. Đáng tiếc, đáng tiếc, nếu người còn thất bại, sẽ không còn lần sau đâu!"

Trần Mệnh Trung đau đớn không ngừng la hét, trợn mắt nhìn kẻ thù.

...

"Hừ, màn chắn này là cái quái gì thế. Phá nhiều lần cũng không xay xước gì." Ngự Hành sau một lúc không ngừng phá màn chắn, thì phần chân bên dưới bắt đầu tan biết. Báo hiệu cho sự kết thúc, "Không ổn rồi, bản thân sắp tan biến phải nhanh hơn"

Vừa nãy, hắn cảm nhận được tên già kia đang cố thâm nhập lên đại não của mình. Mặc dù không biết lão muốn làm gì, nhưng chắc chắn là chuyện không tốt.

Đây là một không gian khác lạ, khác hoàn toàn với mệnh hải, mà là không gian tinh thần.

"Tên già khốn kiếp, mau cút ra, cút ra cho ta!" Ngay sau đó hắn lại ôm đầu không ngừng gào thét.

Hồng hộc! (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Mệnh Trung không yếu thế, điên cuồng kéo dãn thanh dao, tay kia triển thuật hóa cứng. Tụ lực đấm tới.

Chỉ trong chớp mắt, cơn đau từ cánh tay kéo đến, cơ thể như bị xé toạc.

Mà tiếp theo chỉ thấy gã lẩm nhẩm, cuối cùng đưa ngón tay về phía Trần Mệnh Trung.

Đầy vẻ kiên quyết, không khuất phục trước khó khăn thử thạch, cũng như dám đối mặt với nó. Chỉ là, thật đáng buồn dù có nhiệt huyết đến đâu cứng cỏi đến mấy. Cũng sẽ có lúc phải cúi đầu khuất phục, đó chính là khi đứng trước sức mạnh tuyệt đối.

Trên người hắn lúc này bị bao quanh bởi các lưu ảnh, lúc ẩn lúc hiện.

Nhưng, gã đã xem quá xem thường trí óc của Trận Mệnh Trung, mặc dù hắn quả thật nghe xong những lời của đối phương thì có chút động lòng. Nhưng so với đó, hắn càng s·ợ c·hết hơn. Biết đâu được đến một lúc mắc cảnh giác gã liền thuận thế chiếm xác của bản thân?

Bên trong tinh thần của Trần Mệnh Trung, thân ảnh một thanh niên mặt mày tuấn tú, toàn thân là một màn hào quang xanh lục. Đây chính là chân dung thật sự của gã trước khi dùng bí pháp thiêu đốt mệnh căn.

Tuy nhiên cách này lại có phần quá mạo hiểm, nếu không may mắn cơ thể không thích ứng được với linh hồn hay ý chí của người bị nhập quá mạnh, sẽ dẫn đến thất bại trong quá trình mượn xác hoàn hồn.

Ngự Hành tại bên trong tiếp tục đi đến cuối đường, trên đoạn đường gã gặp lại Trần Mệnh Trung vô số lần, cũng đánh g·iết hắn vô số lần. Kết quả mỗi lần đánh bại, sau một lát liền trở lại.

Trần Mệnh Trung lúc này hồi thần, trở về thực tại tim đập mạnh thình thịch. Không ngừng thở dốc, vừa nãy ngay khi bị g·iết hắn liền trở về. Sau đó phát hiện huyết khí đã nhanh chống bị tiêu hao. Thế là liền dùng nguyên thạch bổ xung cấp tốc trở lại vào trong không gian tinh thần. Kết quả lần nữa bị đối phương dễ dàng trấn áp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn thấy gã thanh niên tuấn tú, ánh mắt hung dữ, hắn nhất thời kinh ngạc: "Lão già? Là ngươi ư?"

Ầm một tiếng, cuối cùng Ngự Hành cũng bị đẩy lùi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Mượn xác hoàn hồn (Chiến bại).