Huyền Mệnh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Bất Ngờ Thường Hay Đến.
Sau một lúc lục lọi, liền lấy được từ trong người đối phương, một cái túi nhỏ bằng nắm tay. Cái túi nhỏ này hình dạng ba màu hỗn tạp, giống hệt như cái túi lấy được trong ảo cảnh.
Phòng thủ thì là: Huyền Tinh Tráo, tạo ra một lá chắn nước bao quanh toàn thân thể, ngăn chặn công kích.
Liếc nhìn chăm chú vào quả cầu tinh thần, chỉ cần gã động nhẹ tay sẽ có thể bóp nát nó.
Hắn cảm thấy rõ khó chịu trong lòng, cũng không quen lắm. Mà thôi, hắn cũng không để ý nữa trong lòng mới thở phào, thầm vui mừng vì đã kết thúc.
Ngự Hành nhất thời chỉ có thể né tránh, vội vàng sử dụng thuật pháp nâng cao tốc độ. Chỉ trong một hơi thở đã thoát khỏi bóng chân thiếu niên.
Tiếp theo là Tinh Bảo, chính là tinh anh trong các pháp bảo, do thuật sư cấp bốn trở nên luyện chế. Có năng lực phi thường, mạnh hơn kiện bảo gấp mấy lần.
Không để cho Trần Mệnh Trung đánh đến, gã đã chấp tay tự bạo, thân thể lập tức nổ tung hóa thành những hạt sang màu xanh lục!
Bỏ qua cái này, Trần Mệnh Trung lại hứng thú với các ngọc bài hơn. Đây là một miếng ngọc thạch màu lam nhạt, các cạnh vuông vức, là một hình chữ nhật. Phía trên lại khắc một chữ 'Ma' làm hắn tò mò.
Không chút nao núng, đầu tiên gã đưa tay ra sau lưng bắt một loại ấn ký. Từ từ một màn hào quang xanh lục dần tản ra, vơi đi một góc.
Trần Mệnh Trung thấy đối phương bỏ chạy, lập tức cười khẩy. Động ý niệm thu nhỏ bản thân, cuối cùng phân thân ra hơn chục bản thể đuổi sát theo sau.
Kịch một tiếng.
Trần Mệnh Trung vui mừng nhìn xuống dưới: "Vừa nhanh, lại còn tiêu hao ít huyết khí. Quả nhiên là một kiện pháp bảo trung cấp!"
Nhìn lệnh bài bằng sắt phía trên khắc ba chữ, Ngự Linh Tông. Trần Mệnh Trung đối với kiến thức về giới tu hành, hắn vẫn không rõ. Vậy nên không biết đây có nghĩa là gì, bất quá chữ tông ở đây có thể hiểu là tông môn.
Trần Mệnh Trung lập tức mang vào, sau đó thử rót huyết khí vào. Quả nhiên lập tức đôi ủng một lúc trước còn hơi rộng, lúc sau đã thu lại kích thước sao cho vừa vặn với chân mình.
"Chẳng lẽ... không thể nào." Ngự Hành đột nhiên nhận ra gì đó, nhưng rất nhanh phủ định suy nghĩ trong đầu.
"Ha ha ha ha ha ha" Ngự Hành cầm màn cầu trên tay.
"Thế nào? Bất ngờ không, làm thế nào mà ta vẫn còn sống." Trần Mệnh Trung đắc ý cười nói.
Quả nhiên, vừa bước vào một đống tài nguyên đập vào mắt hắn.
Lúc này bên trong khe nứt, ngồi giữa hang động.
Kế tiếp là bí tịch, dưới đất hiện tại đếm sơ qua cũng có hơn mười lăm quyển.
"Lợi hại" Hắn không dừng lại tiếp tục chạy loanh quanh, sau một lúc mới ngừng.
Lấy được túi Trần Mệnh Trung lần nữa, đảo mắt qua một lượt từ trên xuống. Kết quả lại phát hiện thêm dưới chân đối phương, đang mang là một đôi ủng không bình thường. Toàn thân nó không ngừng phát ra ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt.
....
Đầu thương là một mũi sắc nhọn hướng thẳng về trước, cán thương làm bằng một loại vật liệu đặc biệt, xung quanh có khắc các văn tự cùng hình rồng kỳ lạ.
Rõ ràng khi gã đọc qua cổ thư có nói, chỉ cần phá nát quả cầu tinh thần. Trong cơ thể sẽ diễn ra biến động lớn, nhưng hiện tại lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Pháp Bảo, Pháp Khí thông thường được phân chia thành bốn bậc lớn, mỗi bậc lại chia thành ba cấp nhỏ là, Sơ–Trung –Cao các cấp
Trần Mệnh Trung lập tức thử nghiệm một phen, vùn vụt. Hắn từ ở vị trí này, trong một hơi thở đã đi xa hơn ba mươi bước.
"Quả nhiên thần kỳ! Là một kiện pháp khí?"
Hắn như vừa ngộ ra gì đó vẻ mặt đắc ý. Lập tức dụng tâm liên tưởng bản thân sống lại, kết quả thật sự là không trở ra bên ngoài.
Trần Mệnh Trung háo hức liếc nhìn sáu quyển bí tịch dưới chân; Một quyển Chú Pháp, Bốn quyển thuật pháp.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm t·hi t·hể phía đối diện bước tới.
Tiếp theo hắn đánh lên túi trữ vật, truyền linh thức đi vào.
"Được rồi, ngoài Thủy Khiếu Thuật công pháp tu luyện hệ thủy ra. Đều học hết, như vậy khả năng sống sót sẽ tăng lên" (đọc tại Qidian-VP.com)
Huyền Bảo, đây là một loại cấp bậc còn cao hơn cả cổ bảo. Uy năng đủ để hủy thiên diệt địa, có kéo đến sự tranh giành của các thuật sư thượng cấp. Bình thường mà nói, huyền bảo chính là do một số dị biến đặc biệt mới sinh ra. Cho dù là các tiên sư cũng có người muốn đạt được nó.
Cái công pháp này sau khi đọc qua, thì liền trở nên phấn khích. Thủy Lưu Đ·ạ·n, vận dụng thủy thuộc tính dẫn vào trong nguyên khí tụ lại một điểm tạo ra viên đ·ạ·n bắn với tốc độ siêu thanh. Chiêu thức này Trần Mệnh Trung đã nếm thử, biết trong đó có mấy phần lợi hại.
Một đống đồ ập tới liền làm cho hắn có chút choáng ngợp, vội kiểm kê một lúc.
Ngự Hành khó hiểu nhìn những mãnh vụn bạch quang trên tay càng thêm khó hiểu.
Hơn mười mấy quyển bí tịch, hơn mười túi nguyên thạch, vài cái bình sứ chứa đan dược, còn có mấy thanh kiện bảo khác, lệnh bài, ngọc bài....
....
Khi đó Trần Mệnh Trung nghe thấy giọng cười đắc ý, điên khùng của gã kia. Bản thân lập tức dụng ý động tâm, lập tức biến màn cầu ra chỗ khác, hoán đổi với một cái quả cầu giả.
Quyển Chú Pháp này là, một bộ pháp tăng cường tốc độ chân. Tên là: Lưu Ảnh Bộ.
Nghe nói phía trên Huyền Bảo, còn có cả Tiên Bảo.
Một lát sau: "Hả, sao vẫn chưa có gì diễn ra?"
Bốn quyển thuật pháp còn lại lần lượt là, công pháp tu hành thủy thuộc tính, hai pháp thuật t·ấn c·ông, một cái phòng ngự.
Hồng hộc!
Những phân thân không nói cũng hiểu lập tức hóa thành quang mang phóng đi.
Hồng hộc.
Trần Mệnh Trung lướt nhìn, không biết nên xem cái gì trước. Hắn xem xét một chút, bản thân đã có Luyện Huyết Khí, vậy nên Thủy Khiếu Thuật có thể bỏ qua.
Loại ủng này, sờ vào cảm giác không được trơn tru, lợn cợn rất không thoải mãn. Hơn nữa, hắn thử cầm đao đâm vào, phát hiện vậy mà lại không chút vết xước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Mệnh Trung trong mắt phát sáng nhìn đến những thứ được đặt dưới đất. Vừa nãy hắn phân loại một chút, cuối cùng cũng đã xong.
Tinh thần lúc này cũng đã trở nên ổn định, sự mệt mỏi cũng biết mất. Cơ thể thì đã trở nên khỏe khoắn tràn đầy sức lực.
...
Huyền giới này từ khi con người biết cấp hấp thụ nguyên khí thiên địa, tu thành thần thông. Bọn họ bắt đầu khai tông lập phái, cùng các động môn năng cao sức mạnh, tăng phần trăm tranh dành tiên cơ, nâng cao sức mạnh cũng như quyền lực...
Sau khi đọc qua vài quyển hắn liền nhăn mặt: "Muốn luyện thuật này cần có thuộc tính hệ mộc? Cái quyển Diệc Liễm Đao thì cần hỏa thuộc tính!"
Trần Mệnh Trung động ý niệm hóa bản thân thành một cự nhân cao hơn mười mét.
Ngự Hành đứng yên tại chỗ, quan sát chờ đợi một lúc nhưng vẫn chưa thấy Trần Mệnh Trung trở lại liền thắc mắc: "Không đến ư, chẳng lẽ....bỏ cuộc rồi?" Nói đến đây hắn lộ ra nụ cười khoe khóe.
....
Cuối cùng gã cùng không chờ đợi thêm, nắm chặt màn cầu vung sức.
Gã không dừng lại, vận dụng hết sức chạy đi. Mặc cho không biết chạy về chỗ nào, chỉ cần chạy là được!
Ngay lúc thắc mắc, thân ảnh một thiếu bước ra, quả thật chính là Trần Mệnh Trung.
Trần Mệnh Trung kinh ngạc: "Cứ thế c·hết ư?"
Ngự Hành vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, xem ra nguyên khí lục quang tiêu hao không ít.
Ngự Hành vẻ mặt âm trầm, dù thiếu niên không có giải thích cũng đã hiểu rõ. Vốn tưởng là một tên không có đầu óc, không suy nghĩ được đến đó. Không ngờ thiếu niên lại thật sự biết vận dụng tinh thần không gian.
"Người!" Ngự Hành kinh ngạc, cuối cùng gã cũng đã tin vào suy nghĩ vừa nãy.
Trần Mệnh Trung nhớ lại lời lúc trước của đối phương, bản thân mang nhị phẩm mệnh căn là hệ thủy và hệ thổ. Nếu tu luyện công pháp khác thuộc tính vẫn được, tuy nhiên sẽ rất khó thành tựu, rất mất thời gian, và cũng có mấy loại công pháp nhất định phải có thuộc tính tương ứng, nếu tu tùm lum sẽ dẫn đến xung khắc thuộc tính. Mắc kẹt tại bình cảnh... (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên cạnh là khu chứa pháp bảo. Bên pháp bảo có ba cái, nếu tính theo cái ủng hắn đang mang là bốn. Ba cái pháp khí này, một cái là một bộ bốn lá cờ, dùng để tạo trận pháp ảo cảnh. Cái thứ hai một sợi dây trơn bóng, dài tấm hai mét, vì toàn thân nó phát sáng nên mới cho là một cái pháp khí. Cuối cùng là một cây thương dài hơn hai mét.
Vừa nãy, khi đánh nhau hắn đột nhiên cảm thấy có một giọng nói nào đó, nói với hắn: "Hãy tin những gì bản thân có thể làm!"
Quyết định xong, Trần Mệnh Trung lập tức lựa chọn công pháp Thủy Lưu Đ·ạ·n.
Đầu tiên là Kiện Bảo(Pháp Bảo) thông thường đều mạnh hơn v·ũ k·hí bình thường. Toàn thân tản phát ra linh khí ba động.
Tiếp theo t·ấn c·ông tầm xa có là Thủy Lưu Đ·ạ·n và Ngự Thủy Thuật.
Tuy nhiên hắn không định làm thế, qua lần này bản thân đã học được thêm rất nhiều điều. Mặc dù đã thấy gã tự bạo, nhưng trong lòng vẫn không buôn bỏ phần cảnh giác. Lập tức ngồi lại, vận hành công pháp từ từ hồi phục lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó hắn thuận tay thu lại bốn cái cờ nhỏ, có màu xanh lục.
Đến cả khi dùng thuật hóa cứng vẫn bị xuyên thủng nhanh chóng.
Chỉ trong chớp mắt đã thấy gã, hiên tại trước mặt, Ngự Hành chỉ còn lại một nửa thân trên, phần thân dưới vì không duy trì được đã tiêu tán.
Gã nhìn hơn ba Trần Mệnh Trung đứng lơ lững trên không, cũng không cảm thấy bất cứ hy vọng thắng nào. Chỉ đành cười khổ: "Ha ha ha, xem ra người thắng rồi. Người trẻ tuổi!"
Cuối cùng bản thân xông đến chỗ thiếu niên t·ấn c·ông.
Trần Mệnh Trung khi đó khó hiểu, cho đến khi b·ị đ·ánh bại, vào thời khắc sinh tử. Đột nhiên nhớ lại trước đó, chỉ cần với một ý niệm đã xuất hiện chặn đường Ngự Hành: "Phải rồi đây là không gian tinh thần của ta mà!"
Cuối chính là những phần còn lại, lệnh bài sắt, ngọc bài, quần áo cùng vài thứ linh tinh...
Trần Mệnh Trung đột nhiên cảm thấy sức lực tiêu hao quá độ, cơ thể đau nhức, tinh thần thì mệt mỏi. Ngay lúc này đây, chỉ muốn nằm xuống đánh một giấc.
Sau đó lần nữa động ý niệm, bản thân lập tức trở ra bên ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghĩ đến đây, hắn cẩn thận xem xét kiện pháp bảo này. Sau đó suy đoán, rất có thể là một pháp bảo sơ cấp, cũng có thể là cao hơn.
Nhưng, gã không làm ngay, mà chờ đợi Trần Mệnh Trung quay lại, khi đó bản thân phá hủy màn cầu trước mắt thiếu niên. Như vậy không phải rất thú vị ư? Rất hưng phấn a.
Dẫu sao chữ Ma này, rất có thể là ma trong ma đạo, giống với Hiên Quáng Lăng kia, đều là người trong ma đạo?
Chương 12: Bất Ngờ Thường Hay Đến.
Suy nghĩ nhức óc một hồi cũng không ra, hắn lập tức không nghĩ nữa quơ quơ tay xua đi mấy cái linh tinh này.
Thời gian thoáng chốc thôi đưa, loay hoay đọc hơn vài tiếng cuối cùng Trần Mệnh Trung cũng phân chia ra những công pháp phù hợp với bản thân. Còn những thứ không liên quan đều bị ném lại vào trong túi trữ vật.
Dưới mặt đất lúc này có bốn khu, một khu chứa mười ba túi nguyên thạch, mỗi túi đều đầy ấp, tầm hơn năm mươi viên một túi.
Cổ Bảo! Nghe tên liền biết, là một trong các cổ pháp bảo đặc biệt thường được do các thượng cổ tu hành giả luyện chế để lại. Uy năng kinh thiên, đủ để làm rung chuyển một khu vực. Thông thường mỗi khi cổ bảo hiện thế, đều kéo đế tranh dành giữa các thuật sư trung cấp.
Trần Mệnh Trung sau khi phóng to, lập tức ra tay. Đem thân thể khổng lồ rung chuyển, đưa bàn chân giơ cao rồi hạ nhanh xuống.
Cuối cùng ánh mắt đảo qua lại mười mấy quyển bí tịch dưới đất.
"Đây..." Ngự Hành nhíu mày, ngẩn đầu nhìn cự nhân to lớn trước mặt.
Trong Huyền Giới Phụ Lục có đề cập đến:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.