Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Gặp được đồng đạo.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Gặp được đồng đạo.


một tên mặc đồ đen có giọng nói trầm trầm lên tiếng: "Bẩm tiểu thư, vừa nãy chúng ta chiến đấu với đàn sói, cảm nhận được khí tức của một tu hành giả khác. Người này ở rất gần với chỗ chúng ta, không biết là có âm mưu gì."

"Nơi rừng hoang này, lại trùng hợp xuất hiện một thuật sư, cùng với đồng thời đàn sói biết nơi t·ấn c·ông chúng ta? Nói người thấy có trùng hợp hay không?"

Trong chớp mắt thân hình Trần Mệnh Trung biến mất trong gió.

Đoán được là ai, Trần Mệnh Trung cẩn thận đề phòng, lập tức đứng dậy phóng xuống. Sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Sau một lúc Trần Mệnh Trung lên tiếng: "Ha ha, tại hạ cũng chỉ là một tiểu tu nhỏ nhoi mà thôi. Không đáng nhắc đến, còn về chuyện trao đổi thì..."

...

Sau một lúc suy tính, cuối cùng phát hiện đám người chỉ muốn theo dõi không có ra tay. Thì bản thân tiếp tục vận công tu luyện.

Một tên lập tức kinh hô.

Ngay sao từ trong cánh rừng, có hàng chục, hàng trăm đôi mắt hướng về phía thương đoàn.

Sáng sớm, Trần Mệnh Trung bắt đầu lấy ra Lưu Ảnh Bộ xem xét. Đây có thể coi là thứ thuật pháp duy nhất hắn có thể học, sau khi chiếm được từ Ngự Hành.

Nhiều tiếng bước chân liên tục vang lên, hơn nữa ngày một gần hơn. Trong đó còn có nghe được cả tiếng bầy sói tru lớn.

Hơn nữa hắn cảm nhận rõ trên người, những người đi tới có lưu lại dấu vết nguyên khí: "Là bọn họ." (đọc tại Qidian-VP.com)

Ninh Thổ nhìn thấy cũng cảm thán: "Quả thật tiên nhân và người phàm quá khác biệt."

Trần Mệnh Trung trong mắt phát sáng, trong lòng thầm nghĩ đến viễn cảnh. Bản thân cùng kẻ thù đối luyện, hắn thi triển bộ pháp lưu lại dư ảnh, khiến kẻ thù lộ ra sơ hở rồi một đao t·ấn c·ông đến.

Sau khi tìm một gốc cây cao hơn, hắn tiếp tục quan sát vừa hấp thụ nguyên thạch: "Xem ra đã thật sự tiêu diệt sạch, có điều đôi ủng này quả nhiên lợi hại. Không những tăng tốc mà khi mang vào, chuyển động đôi chân vô cùng linh hoạt, có khi nó không chỉ là kiện khí trung cấp..."

Dần dần, mặt trời chầm chậm chồi lên.

Sau một lúc lâu đó, mọi thứ dần trở nên yên tĩnh lại. Đoàn người sau một đoạn đường dài, trải qua nhiều khó khăn đã kiệt quệ về tinh thần, vậy nên ai nấy cũng đều thấm mệt...

Ngay sau cô gái xinh xắn kia đi tới chấp tay chào hỏi: "Xin chào đạo hữu, chúng ta không có ác ý. Đơn thuần là muốn kết bạn làm quen mà thôi"

Trần Mệnh Trung lúc này chậm rãi mở to đôi mắt.

"Có sói!"

Nghe song nét mắt Trần Nhiên lộ vẻ mặt lương thiện, nhưng trong mắt lại chưa đầy kiên quyết: "Không sao đâu, không phải ngài cũng nói là hắn chỉ có một mình hay sao. Chúng ta có tận sáu người còn sợ không đối phó được ư." (đọc tại Qidian-VP.com)

Ba tiếng sau.

Cha nàng có thể trở thành thuật sư cấp hai, sở dĩ là vì tổ tiên để lại pháp quyết tu hành. Từ đó bắt đầu cầu đạo, tuy nhiên tiên lộ khó cầu, cha nàng gặp bình cảnh kẹt ở cấp hai mãi miết. Đành từ bỏ bắt đầu lập nghiệp, sau đó dần trở thành một thương gia có tiếng. Nhờ vào tài sản lớn kiếm được, cũng tiếp xúc với không ít tu hành giả. Nhưng chung quy vẫn quá mờ nhạt. Vậy nên hiện tại, có thể gặp được đồng đạo ở đây chính là một chuyện vô cùng đáng quý, khó có thể bỏ qua cơ hội này.

Đám người nghe thấy có người lớn tiếng lập tức vội vã đi ra, sau khi nghe lời này của Trần Nhiên mọi người có chút không tin. Dẫu sao bọn họ chỉ là người phàm, tin đồn tiểu thư của bọn họ là thuật sư cũng chưa chắc. Hơn nữa điểm mấu chốt là bên ngoài khu rừng hiện tại rất tối, không thể nhìn rõ ở phạm vi xa.

Nhìn thấy người kia vẫn cảnh giác vô cùng, Trần Nhiên sắc mặt càng thêm kiên quyết, bắt đầu lên tiếng: "Như vậy đi, nếu đạo hữu e ngại gì đó, không bằng ta sẽ chỉ đi cùng thúc ấy đi tới bàn riêng..."

"Thật không tiểu thư sao ta chẳng thấy con nào vậy?"

Nhìn thấy đám người mặc đồ đen tranh luận, Ninh Thổ chỉ dám đứng một bên nghe theo. Dù sao trong đây chỉ có gã là một người bình thường, chỉ vì có cái chức đoàn trưởng nên mới được tham gia hợp bàn cùng đám người này...

Vừa nói nàng vừa chỉ về phía Ninh Thổ.

Tất cả mọi người lúc này đều cảm thấy kinh hãi, không dám lơ là chút nào, đều chăm chú nhìn xa xa phía cánh rừng đen kịch. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Mệnh Trung trong lòng đánh giá, tuy nhiên hắn vẫn không có hạ cảnh giác. Dù sao bài học trong hang động đã làm cho hắn lĩnh ngộ, không nên mất cảnh giác để lộ sơ hở

.....

"Lời ta nói đều là sự thật! Mọi người hãy mau mau cẩn thận!!" Trần Nhiên tiếp tục nói.

Hắn nghe rõ tiếng chém g·iết, tiếng la hét thảm thét của bên chỗ nhóm thương đoàn. Ngoài ra nhìn xuống phía dưới có năm, sáu con soi đang không ngừng càu cáu cái thân cây.

"Haiz, cũng may đã thắng. Đàn sói kia đã lui rồi." Ninh Thổ trên tay cầm đao lớn, trên đao cùng thân áo quần dính rất nhiều máu. Trong đó có máu mình và có cả máu dã thú....

Ninh Thổ dù sao cũng là trưởng đoàn thương buôn này, đương nhiên kinh nghiệm vô cùng phong phú. Và gã cùng đã chứng thật chuyện tiểu thư nhà mình là tu hành giả hàng thật giá thật, khả năng rất phi thường. Vậy nên chắc chắn là nàng sẽ không nói dối.

Cuối cùng sau năm phút cẩn thận, không để lộ sơ hở hắn đã dễ dàng tiêu diệt sạch sẽ mười bốn con gần đây.

Nghe xong ba người ám vệ trầm mặt, đột nhiên một tên lên tiếng: "Nhưng tên đó vẫn rất đáng nghi, lỡ như hắn giở trò gì thì sẽ rất nguy hiểm"

Sau đó Trần Mệnh Trung tiếp tục quá trình tu luyện. Qua chuyện này hắn có thể cảm nhận được, hắn dù đôi ủng này tiêu tốn rất ít năng lượng. Nhưng chung quy vẫn là tu vi quá thấp, chút huyết khí trong cơ thể chỉ thoáng chốc đã tiêu hao sạch sẽ.

Nhìn thấy đối phương vừa nói vừa lùi bước, Trần Nhiên trong lòng thầm thở phào, bề ngoài tiếp tục nói: "Tại sao ư, đơn giản chính là gặp được người cùng đồng đạo vô cùng khó khăn. Ta chỉ muốn thỉnh giáo vài vấn đề về tiên lộ với đạo hữu mà thôi"

Hơn nữa hắn cũng đã có pháp bảo chạy trốn, nếu bọn họ dám có ý muốn t·ấn c·ông. Hắn lập tức phóng đi không do dự...

Trần Mệnh Trung nhăn mày một ít có chút khó hiểu: "Kỳ quái, sao cô gái này cứ muốn nói chuyện với ta như vậy. Là có mưu tính gì ư?" Nghĩ tới đây, trong lòng hắn càng thêm thận trọng lùi lại vài bước.

Bên trong một lều trại nằm ở trung tâm, sáu bóng người hiện ra.

Rất nhanh dưới sự chỉ huy cùng uy áp, của trưởng đoàn thương buôn. Tất cả mọi người lập tức sợ hãi, vội vội vàng vàng cầm chắc v·ũ k·hí tụ tập lại hình vòng tròn, bên trong vòng tròn chính là các lô xe chứa hàng hóa buôn bán.

Ngược lại Trần Nhiên vẻ mặt lo âu, sau một lúc lên tiếng: "Được rồi mọi người cũng đã vất vả. Trước hết chưa biết người kia là tốt hay xấu. Chúng ta cũng không nên manh động, nếu là xấu thì không sao. Nhưng nhỡ không may là người tốt, như vậy há chẳng phải chúng ta trách nhầm hắn sao." Trần Nhiên thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.

Kỳ thực chuyện này cũng giống như là lời của nàng nói. Chính là muốn bàn luận về tu hành giới mà thôi, dù sao tiên đạo mịt mù, gặp được đồng đạo vô cùng đáng quý. Biết đâu được từ trong miệng vị đồng đạo này, có được thông tin bổ tích thì sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đừng vội kết luận, vừa nãy ta dùng thuật đặc biệt kiểm tra. Thấy người này bị đàn sói bao vây, chỉ trong một thời gian ngắn đã diệt sạch hơn mười mấy con, thật sự thực lực không tầm thường."

Đúng lúc này Ninh Thổ hùng hổ bước ra lớn tiếng kêu gọi: "Này! Các người còn đứng ngơ đó làm gì, mau lập tức lấy v·ũ k·hí bảo hộ các thùng hàng!!!"

Ngay sau liên tiếp vang lên vài tiếng, Soạt soạt soat...

Nghe xong ánh mắt hắn càng thêm chú trọng, không quá tin tưởng: "Kết bạn ư? Tại sao chứ, chúng ta cũng không có quen biết gì."

Đàn sói cũng dần rút lui, tại khu vực đó. Rất nhiều thây sói cũng như con người lẫn bên trong nằm ngã dưới đất, máu tươi chảy thành một vũng nhỏ.

Vẻ mặt kiên định đó làm cho mọi người đều bất ngờ, Ninh Thổ cũng gật đầu tán thường trong lòng: "Không hổ là con gái của Trang chủ, tính cách, cũng giống hệt ông ấy. Mặc dù là lần đầu tiên ra ngoài trải nghiệm, nhưng lại bình tĩnh thông minh phân tích được tình hình, hơn nữa lại có tấm lòng lương thiện."

Trên con đường tu hành gian khổ này, Trần Mệnh Trung đã gặp qua cả chính và ma đạo, nhưng ai ai cũng không có lấy một người tốt. Có khi hắn còn tự hỏi đám người tu hành ai ai cũng đều tàn ác giống hai người thanh niên chính đạo kia sao?

Vụt!

"Hử, Có người đến, hơn nữa hơn ba người!" Chân mày Trần Mệnh Trung đột nhiên nhíu chặt, vừa nãy nhờ vào thính giác siêu nhạy hắn có nghe được tiếng bước chân động điệu đi tới. Quả thật là tiếng bước chân của con người.

Chương 14: Gặp được đồng đạo.

"Phải, tên thuật sư này rất là khả nghi"

Ngay sau đó cả bầy sói xông đến t·ấn c·ông, vì đã có chuẩn bị trước nên bọn họ cũng không đến mức ngơ ngác kinh ngạc. Mà thay vào đó là chống trả quyết liệt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau một lúc bàn bạc thêm vài chuyện, cuối cùng mọi người giải tán. Lều ai trở về người đó, còn đám ám vệ vì không yên tâm nên âm thầm quan sát động tĩnh của thanh niên khả nghi kia.

Ninh Thổ cũng kinh ngạc ngơ ngác, vội chỉ chỉ về bản thân: "Hả, hử ta...ta ư tiểu thư?" Trong lòng gã đột nhiên sợ hãi định hỏi, nhưng khi nhìn ánh mắt kiên quyết kia thì không nói gì thêm.

Lưu Ảnh Bộ, pháp chú đặc biệt, thông qua chú quyết cùng với thủ pháp đặc biệt. Khiến cho người sử dụng tăng tốc chỉ trong một thời gian ngắn. Chiêu này Trần Mệnh Trung đã từng thấy qua, chính là thời điểm khi dẫm chân muốn nghiền nát Ngự Hành, thì gã đột nhiên biến mất...

Quả nhiên, lạch cạch lạch cạch.

Trần Mệnh Trung úp quyển sách trong tay, chầm chậm cảm thụ từng câu từng chữ. Quả nhiên sau hơn mấy tiếng đồng hồ, hắn đã học thuộc chú quyết: "Giờ thì chỉ cần học thêm cách di chuyển miêu tả trong sách, kết hợp với chú quyết. Tin rằng rất nhanh sẽ học được!"

"Mọi người! Mau khẩn trương cầm v·ũ k·hí lên. Có đàn sói đang tiến đến rất gần!!" Lúc mà Trần Nhiên sở dĩ là thuật sư, giác quan đương nhiên sẽ tinh nhạy hơn người thường, lập tức chạy ra khỏi lều trại thông báo.

...

"Hừ, biết đâu chỉ là hắn diễn giỏi, điều khiển cho một nhóm sói nhỏ t·ấn c·ông..."

Liên tiếp ba người bắt đầu bàn luận về một người thanh niên khả nghi, xuất hiện quanh khu vực gần đoàn thương buôn.

Ngược lại nhìn sang phía một nữ tử mặc áo màu xanh lam, nàng không đổ một giọt mồ hồi, quần áo sạch sẽ vô cùng.

Ở đây là tập hợp của những nhân tố quan trọng. Có Trần Nhiên, Ninh Thổ, một lão giả râu tóc đã bạc họ Nguyên, thường được gọi là Nguyên lão. Cũng là người phụ trách bảo về an toàn cho Trần Nhiên. Bên cạnh đó còn có ba bóng người mặc đồ đen.

Một tiếng tru lớn trong bầy sói, đánh tan đi không khí tĩnh mịch yên ắng.

Sau khi thấy đám người kia đã tiếng gần đến hai mươi bước, Trần Mệnh Trung cũng thấy rõ là nhóm bốn người.

Một nam trung niên cao to, một lão giả tóc bạc, một tên che kính mặc toàn thân bộ đồ đen. Cuối cùng là cô gái xinh xắn, mặc áo xanh lam đi tới.

Tại gốc cây cao, Trần Mệnh Trung đang tu luyện, cũng chú ý đến động tĩnh bên kia.

Nguyên lão nhìn bọn họ cũng không đưa ra ý kiến gì, nét mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh.

Ninh Thổ Nhìn đám bừa bốn này lập tức điều động mọi người sử lí v·ết m·áu, tránh dã thú khác tới gần. Đồng thời an ủi họ, chỉ cần qua đêm nay lập tức có thể rời khỏi Nhạc Lâm Sơn, tiến gần đến Lâm Thành.

Đến khi khoảng cách gần hơn mười mấy bước hắn đột nhiên hét: "Dừng lại, các người là ai"

"Cô gái này, không kiêu ngạo, đem theo nhiều người vậy mà vẫn lịch sự nói chuyên..."

Lộc cộc lộc cộc.

Grú!

Đối phương tới chưa chắc là người tốt, hơn nữa còn có nhiều người như vậy, càng khiến hắn trở nên cẩn thân.

Hắn biết nếu làm lộ bản thân rất nguy hiểm, nhưng cũng không còn cách nào cả. Bản thân chỉ là thuật sư cấp một, tiểu thành vô cùng bình thường, không thể có loại sức mạnh đi không thấy đầu trốn không thấy đuôi được.

Hiển nhiên bọn chúng đã phát hiện ta Trần Mệnh Trung.

Lúc này trong mắt Ninh Thổ lộ ra vẻ đắc ý, nghĩ rằng mình đã đi theo đúng người.

Đoàn thương buôn này, từ hơn bảy mươi người. Hiện tại chỉ còn lại ba mươi đến bốn mươi người. Mà đó là con số giảm thiểu, nhờ có sự trợ giúp của ba thuật sư núp trong bóng tối ra tay. Nếu không, chỉ sợ t·hương v·ong sẽ vượt qua một nữa...

Trần Mệnh Trung lướt mắt, ầm thầm đếm số lượng bầy sói gần đây: "Năm con ở phía dưới, tám con ở gần đây. Vẫn may không nhiều lắm."

"Hả, có sói ư!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Gặp được đồng đạo.