Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15: Truyền thuyết Thần Trụ Trời.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Truyền thuyết Thần Trụ Trời.


Sau đó đất đá từ cột trời b·ị b·ắn tung ra khắp nơi. Những nơi đất đá văng đến, liền hình thành núi đồi, gò đống, những chỗ bị đào thì thành biển sâu hồ rộng.

Nghe thấy câu này, ánh mắt Trần Nhiên đang lúc ỉu xìu lập tức lóe sáng, sắc mặt vui vẻ xem ra là có.

Từ đó, trời đất đã phân thành đôi. Đất phẳng như một cái mâm vuông, trời tròn như tô bát úp. Nơi trời và đất giáp nhau gọi là chân trời.

Nhìn thấy phương có biểu cảm này, Trần Mệnh Trung có chút sốt ruột, vội hỏi: "Thế nào, chẳng lẽ...không có ư?"

Nếu đối phương đã cho đi ké, ngại gì mà không đi chứ?

Trần Nhiên thất vọng lắc đầu, trả lời không có, chỉ có người bình thường mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cuối cùng nhân loại thì tìm kiếm được thần tích, do một số vị thần để lại. Ở đây, họ cảm ngộ được một loại sức mạnh, sở hữu phương pháp nâng cao cơ thể, phát triển sức mạnh...

Sau khi thấy Trần Mệnh Trung rời đi, ánh mắt của Trần Nhiên thay đổi, lập tớ quay qua với hai hỏi thăm: "Nguyên lão, Ninh thúc, hai người thấy người thiếu niên này như thế nào?

....

Hắn hít một hơi sâu: "Bế quan hơn năm, nếu không nhầm thì phúc địa Tử Khúc đã mở. Đến lúc đi tìm kiếm cơ duyên một chuyến rồi."

Tương truyền từ thời xa xưa, khi đó chưa có thế gian, chưa có vạn vật. Mọi thứ chỉ là một mãng khoảng không đen mịch, hỗn độn thô sơ.

Khi trời đất đã bắt đầu ổn định, rạch ròi. Thần liền dùng sức mạnh của mình phá đi cái cột trời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thần vì buồn chán, muốn tìm kiếm niềm vui, phá bỏ đi cái bóng đêm đen kịch cô đơn này.

Một năm trước, hắn cùng sư đệ làm nhiệm vụ trở vệ tông. Cuối cùng dùng hết toàn bộ điểm tích lũy của bản thân, đổi lấy thành công một viên phá cảnh đan.

Đến một thời gian sau, đại chiến giữa các chủng loài sở hữu sức mạnh cùng trí tuệ nổ ra. Trận Chiến Ác liệt, khiến mãnh Huyền Giới bị chia tách.

"Có, nếu đạo hữu muốn tìm người vậy cứ đến Truy Tựu Lầu, nơi đó chuyên cung cấp thông tin cho người khác. Có điều giá của bọn họ hơi cao một ít" Trần Nhiên đưa tay ước trừng một cái, thì cười hì hì.

Ngay lúc hắn trở nên thất vọng đột nhiên, giọng nói mềm mại từ đối diện truyền đến: "Không phải không có, chỉ là..."

Ngay lập tức hắn cố gắng giữ vững tâm trạng, không thể quá phấn khích làm lộ chuyện này. Nếu để đối phương biết bản thân sở hữu ngọc bài, sợ rằng sẽ không chút do dự xông đến hòng c·ướp cho được ngọc bài.

Một đôi mắt chậm chậm mở to, Cựu Chính Phong trong tầm mắt ban đầu còn có chút mờ mờ. Nhưng sau một lúc đã nhìn thấy rất rõ ràng, hắn không đứng dậy vội lập tức nhắm mắt kiểm tra thân thể lần nữa.

"Vậy ư?" Trần Mệnh Trung bề ngoài lộ vẻ thất vọng.

Phải, đúng là phúc duyên ra rất tốt. Gặp đủ loại người, cũng đã có được ngọc bài.

Nhìn vẻ mặt thấy vọng của thiếu niên, nàng lập tức an ủi: "Trần đạo hữu không cần quá lo, với phúc duyên của đạo hữu chắc chắn sẽ tìm được sớm thôi.

Vừa nãy, khi nghe đối phương muốn biết thêm về chuyện của tu hành giả. Trần Mệnh Trung thầm kể lại những gì hắn biết trong Huyền Giới Phụ Lục. Tuy nhiên, không phải tất cả đều nói hết. Có một số chuyện hắn không kể, mà giữ lại để mình bản thân biết là được.

Trong lòng lại trấn kinh: "Cái ngọc bài kia, đừng nói là cái mình đang có nha."

Bốn người này hiển nhiên chính là bốn người, Ninh Thổ, Nguyên lão, Trần Nhiên và Trần Mệnh Trung. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Hả, như vậy thì có gì đáng lo. Không phải đã biết vị trí rồi ư?" Trần Mệnh Trung dò hỏi.

Càng đắp cột càng cao hơn, bầu trời cũng ngày càng cao rộng ra bấy nhiêu. Thần hì hục đào đắp để nâng vòm trời lên mãi lên mãi...

Thời gian nhanh chống trôi qua, cuối cùng sau hơn sáu bảy tiếng đồng hồ đã đi qua khu rừng tiến ra bên ngoài.

Sau đó trải qua hơn triệu năm, con người dần phát triển tiến bộ. Bọn họ đã thật sự nắm giữ được cách sử dụng thần tích, còn đặt ra vô số tên gọi cấp bậc cho những người tu hành....

Ninh Thổ ánh mắt đảo qua lạnh lùng nói: "Thiếu niên này mặc dù chỉ thua tiểu thư một tuổi, nhưng đã trở thành thuật sư, đủ cho thấy người này thiên phú không tầm thường, hoặc phía sau có bối cảnh" Ninh thổ, gã đã hơn bốn mươi. Đương nhiên kinh nghiệm phong phú, lập tức đưa ra phân tích, "Hơn nữa, người này từ đầu đến cuối chỉ trao đổi thông tin, không có hỏi thêm bất cứ gì. Hơn nữa tâm thái của thiếu niên đó, có lúc trầm tĩnh lạnh lùng có lúc biến đổi sắc mặt cực nhanh. Điều này có thể thấy, là một người có tâm cơ sâu... tuy nhiên cũng chỉ là suy đoán của ta mà thôi."

Trần Mệnh Trung kỹ càng quan sát một phen, sau đó thì bắt đầu lấy ra Lưu Ảnh Bộ, tiếp tục nghiên cứu kỹ càng.

Ngồi bên trong là bốn người, một trung niên, một lão giả, một cô gái xinh xắn, cuối cùng là một thiếu niên cao gầy.

Sau khi nói chuyện phiếm thêm một lúc, Trần Mệnh Trung liền đi vào một cỗ xe riêng, tại đây chỉ có một mình hắn mà thôi.

Vừa lúc nãy, sau khi thuyết phục một lúc, nhận thấy thành ý của đối phương không phải giả. Hắn đã đồng ý đi cùng đối phương, dù sao đích đến của bản thân là Lâm Thành.

Mà Nguyên Lão thì vẫn như cũ, nét mặt bình tĩnh như đã biết mọi chuyện.

Chính là câu này! Hắn giả vờ thân thiện kể nhiều như vậy chính là muốn biết về điều này.

Ba người sau đó tiếp tục thảo luận, mà lúc này tại mấy gian xe khác.

Tại khu rừng Nhạc Lâm.

Thần sử dụng sức mạnh của mình đem trời nâng lên cao, sau đó thần lại dùng đất đá đắp lại tạo thành một cái cột chống trời ngăn cảng trời sụp xuống lần nữa.

...

Ngũ Hải chính là, năm vùng đại dương mênh mong vô tận, nằm bên ngoài bao quanh tứ vực. Không có ai biết được, sau bên ngoài ngũ hải là những gì.

Kẽo kẹt, loạt coạt loạt coạt...

Kết quả Trần Nhiên cuối đầu buồn bã, tiếp tục kể chuyện: "Không lâu sao, nghe lời bị tiên gia kia, cha ta cũng đã đi một chuyến có điều lại chẳng phát hiện được gì cả. Đến khi ông ấy tức giận tìm kiếm vị thuật sư kia, để hỏi ra lẽ. Cuối cùng đối phương chỉ đáp, cần có ngọc bài chỉ đường. Nếu không dù cho có tìm kiếm mười năm, trăm năm sẽ không tìm ra."

Cuối cùng mãnh Huyền Giới đã được hình thành.

Trần Mệnh Trung càng thêm sốt ruột, mặc dù hắn vui mừng vì thật sự có nơi trao đổi buôn bán giữa các thuật sư. Nhưng nhìn giọng điệu này nệ kia, còn ấp úng không nói, hắn cảm thấy có chút khó chịu.

Chương 15: Truyền thuyết Thần Trụ Trời.

Ngay sau Trần Nhiên bắt đầu giải thích:

Tứ Vực, bị ngăn cách bởi các đỉnh núi trải dài, nghe nói ở giữa trung tập tứ vực, nơi tiếp giao với bốn vực chính là Kình Thiên Trụ. Cột cờ đã từng chóng đỡ bầu trời...

Nhận thấy ánh mắt mong chờ của Trần Mệnh Trung, Trần Nhiên trong lòng thầm suy nghĩ một chút. Cuối cùng ánh mắt lộ ra tinh quang, nhưng rất nhanh dập tắt.

Lúc ấy, đột nhiên xuất hiện một vị thần khổng lồ, to đến vô hạn không thể đong đếm được.

Tuy nhiên lời phía sau liền khiến Trần Nhiên biến sắc: "Truy Tự Lầu, vậy họ có thể cung cấp thông tin về thuật sư ư?"

Trong đó một số sinh loại đặc biệt bắt đầu có được tư duy cao, sau đó những sinh loại ấy không ngừng tìm kiếm một sự phát triển tiến hóa.

Phân làm Tứ Vực, Ngũ Hải!

Tiếng xe gỗ đung đưa được kéo đi trên con đường mòn chảy dài về phía trước, trên đoạn gặp phải mấy ổ gà nhỏ liền làm xe rung lắc.

"Thì ra là vậy, quả nhiên bên ngoài rất rộng lớn, tiên lộ... haiz đúng thật là dài đằng đẵng" Trần Nhiên đột nhiên thở dài, đưa mắt lên trần xe nghĩ đến gì đó.

Bên trong xe ngự, vị trí thứ ba từ trên đếm xuống.

Có được đan dược xung kích lên thuật sư cấp hai, hắn liền tìm đến động phủ, phong bế cửa hang bắt đầu bế quan. (đọc tại Qidian-VP.com)

Rồi những vị thần khác xuất hiện tiếp nối công việc xây dựng nên vùng thế gian này. Các vị thần đó rất nhiều, như thần Sao, thần Sông, thần Núi, thần Biển...

"Chỉ là, chỉ là thế nào?" Trận Mệnh Trung không nhịn được hỏi.

"Bỏ đi, đành vào thành tiêu kiếm một tầng chỗ kín đáo tu luyện thôi." Trần Mệnh Trung thở dài nói.

Trần Mệnh Trung đối với câu hỏi này không có mấy hi vọng, dù sao hai người họ chắc chắn là tu hành giả, người thường nào biết được chứ. Nhưng vẫn phải giả vờ, hỏi một chút.

Dứt câu, cửa hang lên vang lên t·iếng n·ổ lớn.

Ninh Thổ nghe xong các câu chuyện cũng như những điều về giới tu hành cũng cảm thấy thông não, bản thân đã được mở mang tầm mắt.

....

"Quả thật là có một nơi lời công tử nói, chỉ có điều ta lại không biết ở đâu. Còn về tại sao biết là vì, trước kia cha ta gặp được một thuật sư đang ngao du khắp nơi.

Các vị thần sau khi đã thành bắt đầu đi đến nơi khác, tiếp tục sáng tạo ra các cõi, các vùng, các thế giới mới...

Dù sao ngọc bài này cũng là bản đồ giúp bước vào, tiếp xúc với giới tu hành. Không thể không khiến người khác động tâm được.

Trần Mệnh Trung trong lòng thầm vui mừng, sau đó lại hỏi thêm: "Vậy Nhiên cô nương có biết nơi nào tìm kiếm được thông tin, hay danh tính của người khác không."

Đến này đã hơn một năm trôi qua, Cựu Chính Phong dùng thời gian một năm này, toàn tâm hấp thụ dược lực của Phá Cảnh Đan. Cuối cùng, tại ngày hôm này cũng đạt được thành tựu!

Trong đoạn Trần Mệnh Trung vừa kể, có nhắc đến. Tu Hành Giả làm thế nào mà xuất hiện, và các di tích, phúc địa đặc biệt lại là gì?

Trận Mệnh Trung sau đó nghiêm mặt hỏi thăm: "Vậy không biết Nhiên cô nương có biết nơi nào, giống như trao đổi buôn bán các hàng hóa của tu hành giả hay không?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Người đó nói, có một nơi trao đổi giữa các thuật sư. Nơi đó nằm Xích Quốc, bên trong một ngọn núi tên là Càn Thiên Lâm"

Huyền Giới dần dần sinh sôi nãy mở, các sinh vật trên thế giới ngày càng nhiều.

Cuối cùng hắn mở mắt ra, trên mặt lạnh lùng cười một tiếng: "Bế quan hơn một năm, cuối cùng ta cũng đột phá đến cấp hai!"

Một đạo thanh quang từ trong đó vụt bay đi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Truyền thuyết Thần Trụ Trời.