Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 16: Lâm Thành.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Lâm Thành.


Hắn từng bước đi quanh một vòng, sau đó thì ngồi trên giường nhắm mắt tu luyện.

Mặc dù đám người thân hình không to lớn cơ bắp như những t·ên c·ướp kia. Nhưng số lượng lại gấp mấy lần, hơn nữa bọn họ đều không phải người mới. Kinh nghiệm chiến đấu cũng rất tốt.

Mà đối diện hắn là người linh canh được Trần Mệnh Trung đổi nửa viên nguyên thạch lấy tiền xu trước đó.

Lâm Thành thành chủ nhìn thấy, lập tức lộ ra vẻ vui mừng: "Đây, đúng thật sự là nguyên thạch rồi!"

"Vâng, vâng...đúng là vậy. Vị tiên nhân ấy còn đổi nguyên khí thạch với tiểu nhân lấy tiền xu...." Nói đến tên lính canh, liền dâng hai tay nửa viên đá màu xanh đang phát sáng ra.

Ăn no xong xuôi, hắn đi đến lầu hai, vào căn phòng mình đã thuê.

Hiện tại trên bàn bày mấy dĩa đồ ăn trước mặt, chỉ ngửi thôi cũng thấy thơm ngon ngọt nước. Rất khác so với khi bản thân tự nấu.

Nhìn nữa viên nguyên thạch này, bất giác gã lại nhớ tới quá khứ. Khi đó bản thân gã chỉ là một tên nông phu bình thường, trong lúc cầy ruồng thì bị rớt xuống một cái động. Trong động gã tìm thấy truyền thừa tu hành của một thuật sư.

Bên bên cạnh nữa, là các tòa nhà mọc san sát nhau...

Quả nhiên thật sự có chuyện, chặn trước đầu xe vậy mà có hơn mười mấy gã, những gã này có có người thân trần xăm trổ đầy mình. Có người cao to lực lưỡng tay cầm rìu bự.

"Nếu có thể đến chợ thuật sư, thì nhắc định phải mua vài cuốn sách ghi rõ về các thông tin v·ũ k·hí thảo dược cũng như những lưu ý khi tu hành. Đúng thật là, dù trong tay có nhiều đồ nhưng lại không biết chúng là gì, sử dụng như thế nào....Nghĩ thôi cũng khiến người khác phát tức." Hắn thở dài thầm nghĩ lại những bình đan dược lấy từ lúc đầu cùng với từ gã thuật sự già trước tuổi kia. Còn có những pháp khí nữa...

Trần Mệnh Trung nhìn thấy thì không có cảm giác bất mãn gì, ngược lại rất hài lòng. Dù sao bản thân chỉ cần một phòng để dừng chân, cần gì phải sang trọng tốn tiền? (đọc tại Qidian-VP.com)

Tại một quán trọ nhỏ, trên cái bàn gỗ bày mấy dĩa đồ ăn, bên cạnh đặt vài ly trà. Ngồi trên ghế là một thiếu niên cao gầy, toàn thân là bộ đồ màu xanh lam pha lẫn đỏ, thiếu niên này có làn da hơi ngâm đen, khuôn mặt bình thường. Người này không ai khác chính Trần Mệnh Trung.

Sau đó gã một mực tu luyện theo công pháp, nay đã trôi qua hơn mười mấy năm, tu vi lúc này chỉ dừng lại ở cấp một tiểu thành, không thể đột thêm.

Người lính b·ị đ·ánh không cảm thấy đau, ngược lại trợn mắt khó tin: "Nguyên...nguyên khí thạch? Đó chẳng phải là đồ của tiên nhân sao? Mà ngươi có chắ.."

Trần Mệnh Trung mặc dù không có tiền xu, nhưng không có nghĩa là không tiền để vào.

Vừa nãy trao đổi tiền xu của người bình thường lấy một nửa viên nguyên thạch, Trần Mệnh Trung đi mua vài bộ quần áo vừa người, sau đó thì đi ăn uống một chút.

Nhưng vừa vào, lập tức có hai người chặn lại.

....

Trần Mệnh Trung đưa mắt nhìn, lẩm bẩm mấy chữ: "Lâm thành, lâm thành,... đây là tòa thành lớn mà người từng kể ư?"

Nhanh chóng trôi qua một lúc, hơn mười lăm t·ên c·ướp đều b·ị c·hặt đ·ầu tại chỗ. Chỉ chừa lại gã đầu lĩnh là còn sống, tuy nhiên cũng không ổn hơn chút nào. Cả hai tay và một chân, đều đã b·ị c·hém đứt, nếu gã không kêu gào đau đớn đầu hàng, có lẽ cái chân còn lại cũng không còn.

Đến nơi, hắn lập tức xuống xe: "Đạ tạ mọi người đã cho ta quá gian trên đoạn đường. Sau này sẽ báo đáp xứng đáng, tạm biệt"

Lời vừa ra liền khiến tên đầu lĩnh thêm phần kinh hãi. Trạng thái hiện tại rất khác với dáng vẻ kiêu ngạo hùng hổ ban đầu.

Lâm Thành thành chủ nhận lấy nữa viên nguyên thạch, chăm chú nhìn kỹ. Sau đó lại hài lòng quay đầu: "Tốt, người làm rất tốt. Từ nay người sẽ được thăng lên làm đội trường, đồng thời bổng lộc tăng lên gấp mấy lần..."

Đi thêm một lúc lâu, cuối cùng bọn họ cũng đã đến nơi.

Chưa kịp để cho Trần Mệnh Trung giải thích về nửa viên nguyên thạch. Lập tức tên lính còn lại vỗ vào đầu tên vừa nói một cái.

Ninh Thổ lạnh lùng cho người xử lí v·ết t·hương vơi cầm máu cho tên đầu lĩnh, cuối cùng lạnh lùng lên tiếng: "Nói đi, là ai sai các người đến. Nếu nói sai một chữ, cái chân còn lại người vẫn còn, nhưng mạng, thì không!"

Vì mệnh căn của gã thuộc hệ mộc, phù hợp với công pháp tu luyện trong động nên khiến gã vui mừng. Tuy nhiên trong động cũng chỉ có một cây kiếm gỗ, cùng với một công pháp tu hành hệ mộc, không còn lại thứ gì cả.

"Ha ha ha, chúng ta còn muốn làm gì chứ! Anh em, cùng ta xông lên!" Một tên cao hơn hai mét, thân hình rắn chắc bước ra, trên tay của tên này cầm một cái trùy sắc lớn. Xem ra gã là đầu lĩnh của đám c·ướp này. (đọc tại Qidian-VP.com)

chẳng mấy bọn họ đã gặp mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một gã trung niên vẻ mặt kinh ngạc, lộ ra vẻ vui mừng gấp gáp hỏi kỹ.

Ngay lập tức hắn lấy ra một viên linh thạch nhỏ hơn bình thường. Viên nguyên thạch này mặc dù đã bị hấp thụ một nửa nguyên khí bên trong, tuy nhiên với một nữa này, người thường sử dụng xong. Có thể khiến cơ thể khỏe khắn, mọi mệt mỏi đều đánh bay, có thể nói vô cùng là quý giá.

Trải qua hơn một năm trong rừng, hắn chỉ toàn nương thịt ăn. Mùi vị có lúc khô có lúc tanh không có ngon, chỉ no.

Trần Mệnh Trung trong lòng kinh ngạc, không nói nhiều mà lập tức đi tìm một nơi bán quần áo.

"Các người là ai!" Người của thương đòn lập tức hô lớn. Mọi người nhìn tình cảnh này không chút nao núng, ngược lại cảm thấy bình thường.

Trần Mệnh Trung đột nhiên cảm thấy xe ngựa tắt phanh dừng lại đột ngột, cả người hắn liền ngã về phía trước.

Thuật sư thông thường đều dùng nguyên thạch làm tiền tệ trao đổi, nào cần mấy đồng tiền xu của người bình thường. Trước kia có thể có, hiện giờ thì không có nữa.

Sau đó thương đoàn tiếp tục lên đường đi tiếp, còn gã thì một thân đầy máu, cất đi đại đao thay một bộ đồ mới. Rồi lại tiến đến cỗ xe chứa hai người Trần Nhiên quà Nguyên lão báo cáo.

Trần Mệnh Trung không quá bất ngờ, dù sao thành lớn như vậy chắc chắn là có lính canh. Có điều mười đồng? Hắn không có.

Đáng tiếc, Lâm Anh lại có hỏa thuộc tính, mà trong tay Lâm Thanh lại chỉ có mộc công pháp tu luyện.

Bước vào, nhìn thấy rất rõ đây là một căn vòng bày trí có hơi thô sơ. Trước mặt là cái giường, gốc phải là một cái tủ. Góc trái là một cái bàn nhỏ, xung quanh là hai ba cái ghế.

...

Bắt lấy cơ hội này, Lâm Thành thành chủ lập tức huy động cho người do hỏi tin tức về trần mệnh Trung.

....

Tại một căn phòng xa hoa tráng lệ: "Người nói cái gì? Có tiên nhiên vào thành!"

....

Dù sao trên người hắn toàn thân áo quần có chút rách rưới, quần áo của Ngự Hành thì mặc không vừa vậy nên cần phải mua vài bộ phù hợp.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Mệnh Trung bất giác liên tưởng đến Hắc Nha: "Haiz, không biết nó đ·ã c·hết hay chưa."

Sau một lúc khai hết mọi thông tin, Ninh Thổ cũng giữ lời tha cho hắn một mạng.

Chương 16: Lâm Thành. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lần này lại gặp thêm một tiên hữu, biết đầu người này lại có chứ?

"Đứng lại!"

Tất cả nhân thủ của đoàn thương lập tức lấy ra v·ũ k·hí, Ninh Thổ cũng từ từ mà đi ra, xem xét tình hình.

Gã dựa vào kinh nghiệm phong phú, trước nguy nan không đổi sắc. Lập tức cầm đại đao chỉ huy một nhóm người xông đến.

Trần Mệnh Trung đem đồ ăn lên miệng bắt đầu thưởng thức, ăn chậm nhãi kỹ từ từ tận hưởng. Cuối cùng thì uống một ly trà: "Ha, đúng là rất ngon"

Ninh Thổ hừ lạnh, không xem trọng chuyện này. Dù sao trên đường đã gặp không ít loại kiểu này.

Nhìn thấy thiếu niên trước mặt lấy ra một viên đá màu xanh kỳ lạ, tên lính canh khó hiểu lớn giọng: "Thế nào, có tiền không. Nếu không thì đi chỗ khác, cho người phía sau còn lên"

Đi đến trước cửa lớn, Trần Mệnh Trung thấy rõ phía trên cao có biển lớn, hai chữ: Lâm Thành.

Nghe thấy lời của thủ lĩnh, hơn mười mấy gã t·ên c·ướp đồng thời xông lên, trong miệng không ngừng hô to: "G·i·ế·t! G·i·ế·t! G·i·ế·t!"

Cuối cùng Lâm Thành thành chủ liền cho tên linh canh kia lui xuống. Không ngừng nhìn chầm chầm: "Anh nhi à, cuối cùng ta cũng tìm thấy tiên hữu rồi"

Vì gian xe của Trần Mệnh Trung cách với ba người không xa, cộng với thính giác nhanh nhạy đã nghe thấy. Tuy nhiên nghe xong bản thân cũng chả hiểu gì cả.

Nhóm thương đoàn cũng đáp lễ tạm biệt, cuối cùng Trần Mệnh Trung cùng đoàn thương tách ra. Mỗi người một đường, của ai nấy đi.

"Có chuyện?" Bình tĩnh lại, hắn đột nhiên đừng dậy vén màn ra nhìn thử.

Tên lính nghe xong, vừa vui mưng vừa sợ hãi: "Vâng vâng..."

Bước vào thành, đập vào mắt hắn chính là con đường lớn trải dài thẳng về phía trước không thấy điểm cuối. Trên con đường thì có dòng người đi đi lại lại vô cùng nào nhiệt, sát hai bên mép đường là các xe hàng được bầy bán đủ các loại.

Trần Mệnh Trung ngồi trong cỗ xe, như bình thường khoanh chân tu luyện.

Điều này giống như trong tay có rất nhiều tiền, nhưng lại không thể dùng chỉ có thể nhìn.

Sau khi hỏi qua vài người, Trần Mệnh Trung cũng đã đi vào trong một tiệm quần áo.

"Đứng lại!" Hai người lính canh giơ tay chặn đường, tiếp tục nói: "Muốn qua phải nộp phí, mười đồng mới được vào."

Ngay lúc định hỏi, liền bị người kia bịt mỏ. Tiếp theo gã liền đi đến trước mặt Trần Mệnh Trung: "Tiên...tiên nhân, xin lỗi ngài. Chỉ do bạn tôi quá ngu ngốc, đã mạo phạm ngài mong ngài bỏ qua. Nguyên khí thạch ngài cứ cầm, chúng tôi nào dám lấy. Mời ngài vào thành, tôi sẽ lập tức cử người đến dẫn ngài thăm quan..."

Đứng trước một tòa thành lớn, Trần Mệnh Trung không giấu khỏi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vì thế gã xây dựng tòa thành này, trải qua nhiều năm phấn đấu đã có được Lâm Thanh như ngày hôm nay.

Trôi ngần ấy năm chấp niệm về tiên lộ với gã đã không còn mãnh liệt nữa, tuy nhiên con trai của gã Lâm Anh lại có.

Trần Mệnh Trung thấy tên này nhiệt tình như vậy, thì cũng không có biểu lộ gì bên ngoài. Lập tức đến gần nói nhỏ.

Tròng mắt hắn đột nhiên u buồn, gợi lại nhưng chuyện cũ. Tuy nhiên rất nhanh hắn tiếp tục đi vào.

Mặc dù đã cho Lâm Anh tu luyện thử mộc công pháp, nhưng lại chẳng có tiến triển. Vì vậy gã không ngừng tìm kiếm các tiên hữu, từ đó đến nay chỉ gặp có năm người. Nhưng năm người này có người lại không muốn truyền dạy, có người lại không có công pháp hỏa hệ. Thế là lại khiến gã thất vọng lần nữa...

"Tên ngu này, đây chính là nguyên khí thạch đấy!!!"

....

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Lâm Thành.