Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: Trao đổi.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Trao đổi.


Sau đó cả hai tiếp tục nói chuyện, sau một lúc Trần Mệnh Trung liền ngỏ lời muốn tìm một chỗ tu luyện thương pháp vài ngày. Lâm Thành vui vẻ chấp nhận, để cho hắn ở lại trạch viện tu luyện.

Ngay khi vừa đem sợi dây thùng ra ngoài, nó như có sự sống lập tức uốn éo thân hình, di chuyển đến cây kiếm gỗ tầm một mét. Cuối cùng quấn quanh cây kiếm, siếc chặt vào thân kiếm.

Đứng bên cạnh gã là một cậu thiếu niên ước trừng tầm tuổi với Trần Mệnh Trung.

Nhìn thấy thiếu niên đang xen xét kĩ lưỡng, Lâm Thành hồi hộp trong lòng, dù sao đây chính là thứ duy nhất gã có thể đưa.

Lâm Thành nghe xông đầu tiên là kinh ngạc sau đó lập tức trở nên vui mừng: "Được, ha ha như vậy đi. Trần đạo hữu chờ ta một lát." Ngay sau gã đứng dạy cùng con trai đi ra ngoài lấy thêm những thứ cần thiết.

Ngồi đối diện là thiếu niên cao gầy, mặc bộ đồ màu xanh đơn giản. Người này không ai khác là Trần Mệnh Trung.

Đến khi vào trong Trần Mệnh Trung lại thấy một thiếu niên tầm tuổi mình.

Sau một lúc trò chuyện, Trần Mệnh Trung nghe thấy Lâm Thành thành chủ kể lại cuộc đời mình. Trong đó có việc gã vô tình nhặt được mộc công pháp tu luyện, cho đến con trai gã một lòng tu hành nhưng không có công pháp thích hợp, nên đã không ngừng tìm kiếm các tiên hữu trợ giúp... (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên trong một căn phòng rộng lớn, ngồi trên bồ đoàn. Trần Mệnh Trung nhắm mắt lại, tập trung tinh thần truyền linh thức vào bên trong.

Tối hôm đó.

Lâm Anh có chút thất vọng chỉ gật gật đầu, cuối cùng cảm tạ rồi lại đứng cạnh phụ thân.

Lâm Anh lập tức hiểu ý, quay người dập đầu cảm tạ: "Đa tạ ân sư ban cho công pháp tu luyện."

Cuối cùng Trần Mệnh Trung liền chọn quyển Đoạt Mệnh thương, còn lại đều bỏ qua. Dù sao cũng không thể bỏ ra nhiều thời gian để học hết, lượng thời gian đó bỏ vào việc tu luyện có khi lại có ích.

Chương 17: Trao đổi.

Lâm Thành thành chủ còn mong Trần Mệnh Trung có thể ở lại lâu hơn, không ngờ đối phương đã mở miệng. Vậy bản thân liền đáp ứng, dù sao thì có vị thuật sư này ở đây. Biết đâu hắn tâm trạng tốt, lại tiện tay tặng một quyển thuật pháp?

Thiếu niên mặc cái áo màu đỏ hoe, thần thái có chút câu mày khi nhìn hắn.

"Đây rồi, đây rồi." Lâm Thanh gấp gáp đứng dậy cầm lấy, cuối cùng trao lại cho Trần Mệnh Trung.

Vào bên trong, hắn đã thấy rõ thứ không ngừng động đây rung chuyển chính là sợi đây thừng kỳ lạ kia.

Sau khi mở hộp, liền thấy rõ bên trong là một thanh kiếm gỗ dài tầm một mét. Toàn thân vàng nhạt, sờ vào cảm giác rất mịn màng, có điều lại không có sắc bén lắm.

Sau một lúc lại chẳng có phải gì, hắn cực kỳ thật vọng: "Xem ra sau khi đến chợ thuật sư, phải hỏi kỹ hơn"

Nhìn thấy cảnh này Trần Mệnh Trung không lộ ra vẻ mặt gì, sau một lát suy tư liền cười nói: " Ha ha, thì ra là vậy. Như thế này đi, ta chỉ cần hộp kiếm gỗ này, một bản đồ đến Xích Quốc, càng chi tiết càng tốt, và một bộ thương pháp công phu. Thế nào?"

Trần Mệnh Trung nghe xong cũng có vài phần mong chờ: "Kiếm gỗ? Chẳng lẽ là một món pháp khí?"

"Phải rồi, còn có cây kiếm gỗ vô d... à không biết đâu mình không dùng được nhưng người khác lại dùng được?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"A phải rồi, ta có một món bảo vật, lúc trước tìm được cùng với quyển pháp hệ mộc." Lâm Thành đột nhiên xoay người nói với con trai đứng bên cạnh.

Trần Mệnh Trung to mò lập tức cầm lên, sau đó thử truyền năng lượng vào...

....

Khi đó vì bị q·uấy n·hiễu trong lúc tu luyện Trần Mệnh Trung có chút tức giận. Nhưng khi nghe nói là thành chủ Lâm Thành muốn mời bản thân đến trạch viện làm khách, hắn liền cảnh giác.

Lúc này một gã trung niên mặt mày vui vẻ, cười toe toét bước ra dẫn hắn vào trong. Trần Mệnh Trung trong lòng càng thêm cảnh giác, dù sao nghe nói thành chủ cũng là thuật sư.

Tiếp theo là tấm bản đồ đến xích quốc a, bản đồ này rất chi tiết. Chính là do ta cùng người khác đến Càn Thiên Lâm phát họa lại, trong đây con chỉ dẫn những khu không nên đến, vì có nhiều dã thú..." Nói đến đây gã đột nhiên lại thở dài, "Đáng tiếc là ta không duyên không thể vào tiên lộ, giờ đây lấy ra trao đổi với đạo hữu...."

"Đây, là... Liệt Diễm Đao Pháp, Hỏa Chước Thuật!" Lâm Anh cầm trên tay hai quyển bí tích, không tin vào mắt mình lại sắp sở hữu công pháp tu hành.

Lúc này, trong chủ viện.

Sau một lát Trần Mệnh Trung sắc mặt bình tĩnh đóng cái hộp gỗ lại: "Cây kiếm gỗ này, mặc dù không cảm nhận được gì. Nhưng ta vừa nhìn thì rất thích, có điều chỉ với thứ này vẫn quá là..."

"Đây, mời Trần đạo hữu xem thử. Đều là nhưng thứ đạo hữu muốn." Lầm Thành ánh mắt mong chờ, sau đó bắt đầu giới thiệu thêm:

Lâm Thành quả thật từ trong hang động tìm được hai thứ từ t·hi t·hể thuật sư. Một cái chính là quyển công pháp tu luyện hệ mộc, thứ còn lại chính là kiếm gỗ!

Từ xưa đến này, v·ũ k·hí có ba động linh khí có muôn hình vạn dạng, có khi pháp khí là một cái thao nước nhìn vô cùng tầm thường, có khi lại là một thứ khác. Thế nên pháp khí có thể là bất cứ hình dạng gì, mà kiếm gỗ này nghe từ lời kể. Là của một thuật sư để lại, như vậy chắc chắn có điểm phi thường.

Đọc qua bốn cái tên, Trần Mệnh Trung chỉ biết thở dài. Tên thì có vẻ rất gì và này nọ, nhưng khi đọc mới biết cũng chỉ là mấy chiêu thứ quét, chém, chọc, đâm mà thôi. Tuy nhiên, quyển Đoạt Mệnh thương lại ghi khá chi tiết, có cả hương dẫn cơ bản tỉ như việc xoay eo thế nào, phát lực thế nào....

Chuyện này Trần Mệnh Trung cũng không nói dối, quả thật bản thân xém bị đoạt xá mới có thể sở hữu được nó. Mà hiện tại lấy ra, hắn chính là muốn nhờ nó tìm kiếm thứ cần tìm.

Cuối cùng Trần Mệnh Trung tiếp tục nói: "Quyển công pháp hỏa hệ này, là ta trải qua trăm nghìn đắng cay mới có được, không thể cho không được...." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn hộp gỗ dài trên bàn, Trần Mệnh Trung tỉ mỉ quan sát, cuối cùng đưa tay sở thử. Cuối cùng hắn mong chờ mở hộp ra.

Sau một lát, cuối cùng Lâm Anh mang ra một cái hộp gỗ dài tầm một mét.

Tại một trạch viện rộng lớn, xung quanh là cây cỏ hoa lá, phía trung tâm đặt một cái hồ nhỏ bên trong là đàn cá cảnh đẹp mắt.

Nói đến đây Trần Mệnh Trung có ý kéo dài ra, làm cho Lâm Thành cùng gã thiếu niên đứng cạnh sốt ruột.

"Phải rồi còn thương pháp." Trần Mệnh Trung cầm lấy bốn quyển bí đọc qua từng cái tên.

"Hử?" Trần Mệnh Trung ngơ ngác, đây là muốn bái ta làm sư phụ sao?

....

Ngồi tại bên trong là ba người. Một gã trung niên sắc mặt hồng hào, râu ria rậm rạp, trên người mặc đồ lam mao đẹp đẽ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay lúc gã nhớ lại trước kia bản thân tìm thấy truyền thừa của thuật sư nọ, lập tức quang mang lóe lên nhớ đến một chuyện:

Lúc trước có gặp được một vài tiên hữu, bọn họ đều nói không cảm thấy kiếm gỗ này có gì bất thường, nói thẳng là tầm thường. Tuy nhiên biết đâu người trước mặt lại có thể nhìn ra được cái phi thường của kiếm gỗ?

Trần Mệnh Trung chưa hết hoài nghi lập tức lấy ra sợi dây. Sợi dây này toàn thân trơn bóng, dài tầm hai mét toàn thân phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

"Đoạt Mệnh Thương, Kỳ Thiên Liên Thương, Thập Bát Kỹ Thương, Huyền Minh Thương"

Lâm Thành thành chủ hiểu ý, lập tức cười khà khà: "Trần đạo hữu nói chí phải, ta làm sao có thể kêu đạo hữu tặng miễn phí một thứ quí giá như vậy. Như này đi, đạo hữu cứ nói, tiền bạc, quyền lực, hay là phụ nữ ta đều có thể cho đạo hữu."

Ngay lập tức hắn vội vàng tiến tới đỡ dậy thiếu niên trước mặt: "Ha ha, không cần phải như vậy. Chúng ta đều là có qua có lại, không cần phải quỳ lạy. Hơn nữa ta cũng không có ý muốn thu đồ đệ."

"Nhưng, cha..." Lâm Anh nghe thế kinh ngạc định mở miệng nói, thì lập tức bị gã giơ tay chặn lại.

Mà bản thân cùng với gã chưa gặp qua lần nào, sao lại nhiệt tình mời gọi làm khách như thế? (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Thành rất nhanh nhìn thấy sắc mặt của đối phương không vui, liền cười khổ trong lòng. Quả thật gã chỉ có thể cho nhiêu đó, cũng chẳng còn gì hơn. Thứ quý giá duy nhất của gã có lẽ là quyển công pháp mộc hệ, nhưng. Người ta đường đường là thuật sĩ thật sự cần một quyển công pháp sơ cấp này để làm gì chứ?

Nhìn thấy Trần Mệnh Trung kêu chưa đủ hắn chỉ có cười khổ: "Đạo hữu a, ta thật sự chỉ có thứ này cùng quyển công pháp mà thôi nếu muốn ta cũng sẽ tặng luôn công pháp hệ mộc cho đạo hữu. Chỉ mong có thể đổi được quyển hỏa hệ công pháp."

Sau khi kiểm tra không có ai nhìn lén, hắn mới yên tâm kiểm tra kiểm gỗ.

"Kỳ quái, lúc trước dù làm thế nào cũng không có nhúc nhích. Hiện tại lại di động không ngừng, chẳng kẽ kiếm gỗ cùng sợi dây này có liên quan?"

Trần Mệnh Trung lộ vẻ hài lòng gật đầu, cuối cùng lấy ra hai quyển công pháp, hào phóng tăng thêm một quyển.

Khi sáng, lúc chạm vào kiếm gỗ, bên trong túi trữ vật đột nhiên trấn động. Tuy nhiên không muốn để người khác phát hiện, nên hắn đã cố kiếm chế, giờ đây mới giải phóng.

Nghe đến đây Trần Mệnh Trung xem như đã hiểu, trong lòng thầm nghĩ: "Thì ra là muốn ta giúp hắn, chả trách lại nhiệt tình. Mà quả thật đúng là trùng hợp, trong mười mấy quyển thuật pháp mình có, lại có tới bốn quyển hỏa hệ."

"Đầu tiên là thương pháp, trên đây là bốn quyển công phu thương pháp của võ giả phàm nhân. Giờ đây đều tặng hết cho đạo hữu.

Lâm Thành một bên thấy thế liền nói: "Còn không mau cảm tạ, Trần sư ban tặng?"

Vừa nãy, khi hắn đang tu luyện trong phòng xá. Đột nhiên có người gõ cửa mời chào.

Tuy nhiên vẫn đi theo người hầu, đến trước trạch viện.

Trần Mệnh Trung nghe xong nhíu mày, hắn làm gì cần đến mấy thứ này.

Lâm Anh khó hiểu tại sao cha lại sai bảo mình đi lấy cây kiếm vô dụng, nhưng bản thân vẫn ngoan ngoãn dạ vâng một tiếng, cuối cùng liền đi vào bên trong lấy đồ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Trao đổi.