Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7: Sách các loại.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Sách các loại.


Bên trên ghi rõ từng hàng động hung ác cũng như nguồn gốc của Hiên Quáng Lăng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cuối cùng năm 47 tuổi, hắn với tu vi cấp hai, cực thành. Cấu kết với tông môn quay về Huyết Linh Cốc, tông môn năm xưa để trả thù. Hắn thành công trả thù...

Trần Mệnh Trung vừa nhìn liền biết đây không phải là một thứ tốt. Tuy nhiên hắn vẫn lặt ra từng trang, đọc lấy từng chữ.

Đọc đến đây, Trần Mệnh Trung không khỏi nhăn mặt một cái. Nội dung miêu tả có chút khiến người khác sởn gai ốc: "Đúng là ghê tởm, chơi ả kẻ thù mười ngày mười đêm đến khi thỏa mãn, còn ném cho huynh đệ đồng môn cùng chơi. Hơn nữa còn nêu rõ từng chi tiết, từng hành động đến từng biểu cảm của đối phương..."

Sáng hôm sau khi mặt trời vừa mới mọc. Trần Mệnh Trung chẫm rãi mở mắt, tiếp theo liền đứng dậy hít một hơi dài.

Sau khi quyết định giữ lại con hổ, lượng thức ăn cần thiết lại tăng lên. Vì vậy Trần Mệnh Trung mỗi ngày đều phải săn ít nhất hai con....

...

Trên đề ghi bốn chữ: Huyền Giới Phụ Lục! (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuy nhiên Trần Mệnh Trung chỉ ăn một chút, đủ cho bản thân không còn đói. Còn lại đều nhường cho Hắc Nha. Kết quả liền làm cho Hắc Nha có thiện cảm với hắn hơn.

Khả năng điều khiển khí huyết, phối hợp với cơ thể cũng càng ngày trở nên điêu luyện hơn.

Hồn Đan, trong sách cũng có miêu tả về thứ này. Là một viên bi to tầm nắm tay, bên trong nó có chứa sinh khí nồng đậm, hấp thụ vào là có thể nâng cao tu vi nhanh chống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tìm kiếm một hồi, Trần Mệnh Trung lần này thong thả đem hết ba quyển sách còn lại ra. Dù sao thì bình cảnh đã phá, đoạn đường phía sau còn dài. Cũng đã đến lúc khám phá các loại pháp thuật mới. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Mệnh Trung một quyền như rồng như hổ phát ra.

Vừa nãy hắn đơn thuần chỉ là dùng sức mạnh cơ thể đánh ra một quyền, liền làm thân cây lõm một vết sâu. Có thể thấy cách biệt rất lớn về khoảng khí lực của người bình thường và thuật sư.

Hơn gần năm sống ở đây hắn đã cố gắng cải tạo lại hang động một chút...

Sau khi đọc xong, Trần Mệnh Trung tiếp tục lặt xem quyển còn lại. Kết quả liền phát hiện quyển cuối cùng vậy mà lại là một quyển; Sách giới thiệu về giới tu luyện.

Cuối cùng hắn tiếp tục đi, đến một khu vực trống trãi thì dừng chân, bắt đầu luyện thân.

Sau khi Trần Mệnh Trung quyết định tha mạng để nó lại bên mình bầu bạn. Liền kinh ngạc khi thấy nó chắp tay quỳ lạy.

Kết quả đọc một nửa, sắc mặt hắn liền trầm xuống. Hiển nhiên đã thấy không phải thứ tốt!

....

Kể từ lúc đột phá bình cảnh, trở thành thuật sư cấp một cũng đã gần một tuần. Hiện tại đối với việc tu luyện, vận dùng khí huyết hay tìm hiểu về công dụng của mệnh đỉnh hắn đã hiểu sơ qua.

Trần Mệnh Trung sắc mặt không đổi, chỉ nhìn lên bàn tay đỏ của mình: "Không tệ"

Xem xét một lúc, Trần Mệnh Trung bắt đầu đứng dậy, lần nữa trở ra bên ngoài.

Ba giờ sau, hắn bắt đầu úp sách lại, xem ra đã đọc qua hết.

Ha!

"Thật không ngờ, bên ngoài lại rộng lớn như vậy." Trần Mệnh Trung hướng mắt, nhìn về phía trước trong lòng cảm khái.

"Một đấm không dùng huyết khí đã như vậy rồi, nếu..." Nghĩ tới đây Trần Mệnh Trung lập tức thôi động huyết khí.

....

Chính là một loại công pháp song tu, cùng với âm thể giao hợp lưu chuyển năng lương nâng cao tinh khí, tăng cường tu vi.

Nói rồi hắn lặt ra từng quyển đọc thử. Quyển đầu tiên chọn là một quyển sách dầy cộp, bên trên ghi rõ bốn chữ: Tâm Đắc Ma Đạo Nhân.

Tuy nhiên Trần Mệnh Trung không biết rằng. Trong mấy ngày qua, Hắc Nha cùng hắn đi săn mồi.

Chỉ trong chớp mắt từ trong huyết đỉnh, một dòng khí đỏ tươi chảy ra, tụ lại trên tay trái.

Vẫn như thường lệ, Trần Mệnh Trung vào bên trong, tách riêng con hổ đen này ra. Mặc dù đồng ý giữ nó lại, nhưng hắn vẫn phải có chút đề phòng. Ngộ nhỡ trong lúc bản thân đang ngủ, con hổ đen kia đột nhiên nổi điên, lén lút nhảy vào bổ vào đầu hắn một cái thì sao?

Một quyền mạnh mẽ xuất ra.

Chứng kiến sức mạnh kinh hãi của thiếu niên nhân loại kia, Hắc Nha đã quyết định theo hắn. Một lòng chính là muốn trở nên mạnh hơn, trả thù con hổ nâu đã tạo ra vết sẹo trên lưng nó...

Mấy tiếng sau, khi thức ăn đã tiêu hóa xong. Trần Mệnh Trung bắt đầu nhắm mắt thả lỏng tinh thần, chỉ trong nháy mắt không gian đã biến đổi.

Hắn có chút nhăn mặt sau khi đọc xong, thì bất giác lại nhớ thấy lời trong quyển có tựa Tâm Đắc Ma Đạo Nhân.

"Rất có thể gã c·ướp đoạt thất bại, ngược lại b·ị t·ruy s·át. Cuối cùng c·hết ở đây?" Dù sao suy đoán cũng chưa chắc đúng, Trần Mềnh Trung tiếp tục lặt quyển thứ hai.

Sau đó vào năm 89 tuổi, hắn quyết định làm thực hiện nhiệm vụ tông môn, đi trộm một bảo vật của Huyền Thanh Tông.

Cộc một tiếng, thân cây bị lõm một lỗ sâu.

Trần Mệnh Trung nhìn tảng đá lớn chắn phía trước, liền giơ tay vận sức đẩy tảng đá ra một đoạn. Cuối cùng lộ ra một lối nhỏ, hắn theo lối nhỏ đó đi ra bên ngoài.

Sau khi ăn xong, hắn lần nữa chăm chú nguyên cứu thân thể Hắc Nha. Xem xem có còn biến hóa gì không, hiện tại Trần Mệnh Trung vẫn chưa sử dụng đan dược trong bình sứ.

Pháp thuật, thuật thông qua niệm pháp quyết cùng kết hợp thủ ấn mà biến hóa khôn lường... (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Mệnh Trung lặt sang tiếp tục tìm hiểu.

Mà lúc này một đôi mắt xanh thẳm từ đằng xa nhìn tới.

Quyển đầu tiên bên trên khắc là: Huyết Hồn Trận. Nghe tên liền biết vô cùng là tà ác. Trong sách có ghi học trận thuật này, có thể tạo ra kết giới hấp thụ hồn phách con người, đem nuôi dưỡng thành hồn đan.

Chú Ngữ, đây là loại thuật pháp khá đặc biệt. Sử dụng bằng cách kết hợp các văn tự cổ ngữ lên mọi thứ, nhằm thực hiện loại yêu cầu nào đó. Ví như tạo ra Hỏa Phù, cần khắc chú ngữ lên tấm bùa...

Mặt trời chầm chậm hạ xuống, màn đêm u tối bao quanh.

Mặc dụ kết quả vô cùng tốt, nhưng phương pháp lại vô cùng tàn ác, nên không thể học. Ít nhất là bây giờ!

Huyền Giới Phụ Lục này là một quyển sách dày, gấp mấy lần quyển pháp thuật hóa cứng.

Bịch!

Trần Mệnh Trung nhớ lại lúc trước hai thanh niên kia truy đuổi, cùng với chuyện gã lấy cấp thứ gì đó. Hắn đã mơ hồ đoán được.

Sau khi Trần Mềnh Trung trở về, thì cùng Hắc Nha đi săn bắt tìm kiếm thức ăn, kết quả lần này xui xẻo chỉ kiếm được một con thỏ nhỏ không đủ để cả hai no bụng.

Cuối cùng hắn vẫn loại bỏ song tu thuật này đi.

Chương 7: Sách các loại.

Trần Mệnh Trung nhìn thân cây to trước mặt. Đầu tiên hắn hít một hơi dài, sau đó tạo thế dồn sức.

Vừa bước ra, Trần Mệnh Trung nhìn con hổ đen đang ngủ bên cạnh thác nước trước mặt, trong lòng suy tính gì đó.

"Mạnh...mạnh quá. Không ngờ thiếu niên nhân loại lại một quyền nhẹ nhàng đốn gãy cây!" Hắc Nha núp bên trong bụi rặm nhìn thấy càng thêm sợ hãi.

Nhìn cái chỗ lõm trong thân cây, hắn liền cười nhạt nhớ lại lúc trước. Mấy tháng trước, khi đó dùng đến cả khí huyết mà cũng chỉ làm lõm một chút, còn không bằng như hiện giờ.

Sau một lát trên mặt hắn liền lộ lên vẻ mừng rỡ: "Đây rồi, là nó: Thuật Hóa Cứng!"

Vừa nãy khi thấy tên nhân loại kia đi đâu đó, nó liền giả vờ ngủ rồi đi theo phía sau. Không ngờ lại thấy cảnh tượng kinh ngạc này.

Thuật Hóa Cứng này chính là hắn dùng để cường hóa bộ phận dưới thân, sau đó h·ành h·ạ ả kẻ thù kia...

Đến đây liền hết!

Hây!

Quyển thứ hai thì có tên là: Âm Dương Song Hành!

Một đấm liền làm cho thân cây gãy ngã tại chỗ, các mãnh vụn cùng trái quả, lá hoa rơi xuống không ngừng.

Mấy ngày trước hắn có vào lấy ra thử hai quyển bí tịch, tuy nhiên khiến cho hắn thất vọng là cả đều không thể dụng.

...

Trong đây có ghi, gã vốn là một đệ tử trong Huyết Linh Cốc, từ nhỏ đã nếm trải cay nghiệt từ Huyền Giới lạnh lẽo này. Năm 6 tuổi, gã bị người khác tính kế khi phát hiện gã có Ngũ Phẩm mệnh căn. Cuối cùng mệnh căn b·ị c·ướp đoạt, bản thân bị ném đi như ném rác. Cha mẹ gã cũng b·ị t·ông môn mưu hại, tất cả đều c·hết. Từ đó gã điên cuồng tìm kiếm sức mạnh trả thù, vào năm 25 tuổi, gã đi lạc vào một động địa huyết ma, do một ma đầu để lại.

Hiên Quáng Lăng biết thời vận mình đã tới, bắt đầu kế thừa sức mạnh của ma đầu kia, đồng thời cũng lấy được một kỳ trân dị bảo, món bảo vật này giúp hắn chuyển mệnh căn từ người khác sang của mình tương tự như bí thuật được dùng lên người hắn năm xưa. Sau đó hắn lừa một gã phàm nhân đến, rồi ra tay s·át h·ại tàn nhẫn, đem huyết tế ăn máu thịt của người này. Cùng với thực hiện phương thức đặc biệt, cuối cùng sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, hắn đã thành công chuyển giao mệnh căn của phàm nhân kia thành của mình. Vào lúc 36 tuổi, hắn may mắn tranh đoạt được cơ duyên tấn cấp lên thuật sư cấp hai. Sau đó đầu nhập vào tông môn mới...

Mở mắt lần nữa Trần Mệnh Trung đã đi vào bên trong túi trữ vật, lần này hắn là muốn tìm kiếm bí thuật có lực công kích.

Mấy ngày sau, hắn cùng Hắc Nha đi săn.

"Thuật này..."

Trần Mệnh Trung đọc đến đây còn cảm giác kỳ quái, núi rừng nơi đây tìm nữ nhân ở đâu? Mà đã tìm được thì sao?

Qua lần này kiến thức của Trần Mệnh Trung càng được mở rộng, qua đó hắn biết thuật pháp cũng có phân loại.

"Chỉ mới cấp một, tiểu thành đã mạnh như vậy. Không biết sau này sẽ còn như nào." Hắn vừa vui mừng vừa mong chờ, mường tưởng ra tương lai phía sau.

Trần Mệnh Trung vội vàng lặt qua từng trang một, đọc kỹ một chút liền kinh ngạc.

Mặc dù biết nó không phải là độc dược, nhưng điều này cũng không làm cho hắn tin tưởng mà sử dụng.

Trong sách có ghi rõ, thuật pháp thường có ba loại chủ yếu: Pháp Thuật, Pháp Chú, Chú Ngữ,

Hắc Nha chính là tên hắn đặt cho con hổ lông đen.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Sách các loại.