Huyền Mệnh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Yêu thú không dễ đối phó.
Vừa đi vừa suy nghĩ bất giác cả hai đã đến nơi.
Hắc Nha một bên run lên một cái, nó vẫn còn nhớ rõ ngày đó bị con hổ nâu không biết đến từ đâu đến chiếm lấy lãnh địa của mình. Còn đánh cho nó không ngóc lên được, sau cùng lại kiêu ngạo mà bỏ đi.
Bên trong hang động, bên cạnh đám lửa.
Dù sao Hắc Nha ăn bột đan trong bình sứ, nên linh trí có tăng lên. Về khoảng sức mạnh cũng tăng lên. Tuy nhiên nếu so với thuật sư hay yêu hổ kia, vẫn là quá kém.
Nhìn xuống phía dưới ánh mắt Trần Mệnh Trung đột nhiên cau lại: "Thật không nghĩ tới, kẻ thù của Hắc Nha lại là yêu hổ kia"
Vì vậy hắn cũng không sợ Hắc Nha ra tay tập kích mình, nhưng nếu nó dám... sợ rằng sẽ bị g·iết ngay!
Hình bóng một người một hổ dần hiện, lúc này đây cả hai đều đang trốn trên một hóc đá.
Đây có lẽ lần thứ hai nó tức giận như vậy, kể từ khi lần đầu gặp chiến đấu với nó.
...
Cuối cùng liếc mắt nhìn mọi thứ xung quanh có chút tiếc nuối.
Trần Mệnh Trung đột nhiên thở dài một hơi nhìn sang Hắc Nha: "Lỡ đến rồi, chắc đi gần khu sẽ không gặp nó đâu nhỉ?"
Trần Mệnh Trung nhìn nó hài lòng, cuối cùng bắt đầu với Hắc Nha tìm kiếm thức ăn.
Càng đi sâu vào, cây cối xung quanh càng thêm rậm rạp. Có đoạn còn xuất hiện một tản đá lớn chắn trước mặt. Cả hai, một người một hổ, liên tiếp đi vòng qua mấy khúc, cuối cùng bọn hắn phát hiện ra một con gấu lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Điều này làm cho hắn phải tiếp tục tìm kiếm thức ăn: "Lượng thức ăn ngày càng nhiều, chẳng lẽ đã bắt đầu tiến hóa thành yêu thú?" (đọc tại Qidian-VP.com)
....
Nhìn khung cảnh quen thuộc, trong mắt nó dáy lên tia phần nộ không ngừng gầm gừ.
Trần Mệnh Trung cười khổ một tiếng: "Ha thật sự là lao lên luôn rồi"
"Kỳ lạ, sau nó." Trần Mệnh Trung đứng bên cạnh, nhìn thấy nó trừng mắt gầm lớn về phía biên giới thì khó hiểu.
Trần Mệnh Trung dám yên tâm ở giữa khu rừng tu luyện phục hồi khí huyết này, là vì bên cạnh còn có Hắc Nha bảo về. Trong khoảng thời gian đó thiện cảm của nó đối với Trần Mệnh Trung cũng tăng lên.
Lần lượt là, Phàm Yêu, Hóa Yêu, Linh Yêu, Thiên Yêu, cuối cùng là Thánh Yêu.
Mặt trời bắt đầu hạ xuống.
Phía Tây thi không có đàn sói, nhưng ngược lại là một vùng đàm lầy nhớp nháp, nhìn đã biết không phải chỗ nên đặt chân.
"Nhưng không ngờ cái thuật này một tay đấm nát tản đá, nhưng lại không một vết xước, cũng không có cảm giác đau đớn" Trần Mệnh Trung không tự chủ liền nhớ lại đoạn miêu tả trong quyển ma đạo nhân thư kia, nhưng sau đó hắn đã phủi phủi cái suy nghĩ này.
Hắc Nha ánh mắt đầy hung ác, nhưng khi bị thiếu niên nhân loại hỏi thì lắc đầu.
Ngay lúc hắn thở dài, quyết định rút lui, thì ngay lập tức.
Hắn đã từng thấy trong Huyền Giới Phụ Lục, có miêu tả yêu thú cũng giống con người chia làm các cảnh giới.
Nhìn con yêu hổ từ xa, hắn không cách nào cảm nhận được chút gì về cấp bậc. Lần trước vì chưa đột phá lại càng không cách nào cảm nhận được.
Phía đối diện, yêu hổ màu nâu lập tức gầm lại đáp trả.
Một lúc sau hắn dừng lại một nơi. Đây là biên giới mà hắn tự lập, ngăn cách giữa phía nam.
"Vậy thì ta rất mong chờ"
...
Trần Mệnh Trung hiện tại, đứng trước một tảng đá lớn hít một hơi thật sâu. Sau đó nhìn tản đá lớn in hình nấm đấm, trên bàn tay liền hài lòng: "Quá tốt rồi, hiện tại đã nắm được cơ sở trong thuật hóa cứng"
Sau khi tìm kiếm một lát, lại phát hiên ra một con thỏ nhỏ. Sau khi bắt được, hắn không dừng lại mà tiếp tục đi.
Grừ!
Sau một lát, cả hai vốn định sẽ ăn thịt con gấu hôm qua. Tuy nhiên không nghĩ tới, Hắc Nha ăn quá khỏe, chỉ trong một buổi đã ăn sạch.
Dưới sự phối hợp của một người một thú, sau năm phút đã dễ dàng hạ gục con gấu lớn.
"Này, bên đó có kẻ thù của mày đúng không?" Trần Mệnh Trung hỏi.
Ngay sau Hắc Nha liền phóng xuống lao đến kẻ thù, yêu hổ đồng thời cũng lao đến thủ hạ bại tướng.
Hắc Nha phía trên hốc đá đột nhiên nhảy ra, gầm lớn một tiếng.
Chương 8: Yêu thú không dễ đối phó.
"Hả? Sao lại..." Trần Mệnh Trung đang khó hiểu thì đột nhiên ồ một tiếng như đã hiểu, hắn quay đầu nhìn Hắc Nha: "Ha ha đừng lo, ta không ăn thịt ngươi đâu"
Sau một lúc, Trần Mệnh Trung lên tiếng: "Được rồi chúng ta tiếp tục đi về phía bắc, nói không chừng chúng ta sẽ kiếm được thức ăn"
Phía bắc cũng chính là nơi hắn không muốn đến nhất, đàn sói kia còn có thể đánh một trận, cùng lắm thì bỏ chạy. Nhưng yêu hổ là yêu thú, cũng tương đương như thuật sư, hơn nữa còn có linh trí. Sao mà biết được nó có bản lĩnh gì.
Điều này làm cho hắn có chút khó hiểu, chẳng lẽ...
Tuy nhiên hắn đột nhiên lại một chuyện: "Phải rồi, trên người nó có một vết cào, một bên tai nửa miếng đã bị cắt!"
Hắc Nha lập tức kinh hãi, vội vàng trưng ra bộ mặt đáng thương không ngừng kêu meo meo.
Lúc trước khi đi săn hắn cũng đã phân loại ra các khu vực không được x·âm p·hạm. Đầu tiên là phía nam, với đàn sói hơn chục con, trăm con. Lần trước hắn may mắn g·iết c·hết một con sói tàn khuyết bị lạc đàn, kết quả xém bị đàn sói phát hiện, vì vậy phía nam liền được cho là khu vực bất khả x·âm p·hạm trong đầu hắn.
Hắc Nha thì như thường một bên quan sát, không ngừng học hỏi.
Tại một bãi đất trống trãi, xung quanh khu đất đều có thể nhìn thấy rõ. Những tán cây, thân cây hoặc là bị xuyên thủng lỗ hoặc là đứt gẫy. Bên cạnh mặt đất, cùng với vài tản đá lớn cũng có dấu hiệu bị p·há h·oại.
Nhìn tình cảnh này, dù thế nào cũng thấy khá là bất lợi nha.
Đến khi đọc quyển thuật pháp kỹ lại, hắn mới nhận ra bên trong cũng có nói đến. Nhưng chỉ dùng một hai câu, không có xem trọng vấn đề này.
Tuy nhiên Hắc Nha thì lại lộ rõ vẻ thất vọng, cúi đầu ỉu xìu.
"Phải, thật sự rất rộng lớn thưa tiểu thư"
Nhìn nó như vậy, trong lòng Trần Mệnh Trung cũng cảm thấy khó chịu.
Đi thêm một lát, hắn cùng Hắc Nha dừng chân nghỉ ngơi. Nãy giờ đi hơn một tiếng, không thấy con vật nào là có thể ăn được.Vẻ mặt của hắn lại càng thêm chán nản, lúc này bất giác liền nhìn hổ đen bên cạnh.
Cuối cùng phía Bắc, chính là lãnh địa của con yêu hổ màu nâu kia. Mặc dù đã trở thành thuật sư, nhưng yêu hổ cũng chả phải dã thú tầm thường. Ai mà biết được sẽ ra sao nếu nó t·ấn c·ông chứ?
Vào hai ngày trước khi hắn lần đầu dùng thuật này lên đôi chân, tưởng trừng sẽ có thể trở nên cứng cáp hơn. Không nghĩ, sao khi thi triển đôi chân liên hóa cứng không cách nào cử động. Khi đó hắn thử gõ gõ vào chân mấy cái, kết quả liền nghe tiếng cục cục, giống như cốc vào bức tường đá.
Trên cái vuông vắn, có bốn đến năm người người vừa thảo luận.
Hắc Nha nghe vậy lập tức vui mừng, vẫy vẫy cái đuôi. Bộ dáng hiện tại rất giống c·h·ó nha. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cho đến ngày thứ năm này.
Ngao ngao vài tiếng, cuối cùng Hắc Nha cũng đồng ý đi vào lãnh địa của kẻ thù. Lúc này trong lòng nó nghĩ rằng, bản thân đã uống được thần dược mở ra linh trí, hơn nữa sức mạnh cũng tăng. Tin rằng con hổ nâu kia không phải đối thủ của bản thân.
Kết quả ngày hôm nay vui vẻ vô cùng, đã thu hoạch được lượng lớn thức ăn. Đủ để hắn cùng Hắc Nha ăn trong mấy ngày.
....
Ngay sau Trần Mệnh Trung nhìn tay trái đang siếc chặt tạo thành nấm đấm, liền đem bàn tay phải đặt trước ngực. Đồng thời ngón tay giữa và ngón trỏ khép lại hướng lên trời, hô to một tiếng: "Giải!"
Nhìn con gấu này, hắn có chút vui mừng, không còn cần lo về vấn đề lương thực. Có thể miễn cưỡng ăn trong một hoặc hai ngày nếu biết cách bảo quản.
Lúc này đây nó mới thật sự ra dáng một kẻ săn mồi.
"...ít nhất là bây giờ." Trần Mệnh Trung sau một lúc mới thầm nói tiếp.
Đi đến một lúc lâu, Trần Mệnh Trung liền chán nản, hiển nhiên là chưa tìm thấy con nào ăn được, cùng lắm cũng chỉ là mấy con bọ nhỏ.
"Cũng phải ở đây hơn năm, săn bắt rất nhiều. Không thấy cũng là bình thường." Trần Mệnh Trung nhớ lại liền thản nhiên nói.
Quả thật là có thể hóa cứng, nhưng, như vậy còn có thể làm gì!
Vết tích này ngoài Trần Mệnh Trung còn có thể do ai gây ra?
Hắn cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, làm sao có thể chịu được nỗi cô đơn?
"Lớn đến vậy ư Nguyên lão"
Trần Mệnh Trung chầm chậm mở to đôi mắt, nhìn thấy Hắc Nha đang nắm một bên canh giữ, trong lòng hắn có chút vui mừng. Dù sao ở nơi rừng hoang mông quạnh này, có một người bên cạnh bầu bạn rất đáng quý.
Trần Mệnh Trung cuối cùng thầm nghĩ sẽ giúp đỡ cho nó, chỉ là hắn không nghĩ kẻ thù của Hắc Nha lại là con yêu hổ màu nâu kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mấy ngày này, hắn chuyên tâm tu luyện pháp chú, Hóa Cứng Thuật. Đem cơ thể cùng với chú quyết kết hợp, nhằm hóa cứng thân thể.
"Đi thêm tầm năm, sáu ngày nữa là tới Nhạc Lâm Sơn. Đi qua khu rừng này chính là Lâm Thành, một tòa thành lớn."
"Đến nay đã hơn năm rồi, phải chăng ta nên rời khỏi nơi này không." Sau một lúc lâu, hắn dừng lại tu luyện trong lòng thầm nghĩ.
Trần Mệnh Trung sau đó mon theo lối cũ mà trở về.
Mấy ngày liền tiếp sau đó Trần Mệnh Trung đi khắp khu nhưng vẫn không tìm thấy kẻ thù của Hắc Nha.
"Lâm Thành này ta cũng đã đi qua vài lần, quả thật rộng lớn khiến người khác khi nhìn thấy phải bất ngờ" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chẳng lẽ là do ở đây có kẻ thù của nó?" Trần Mệnh Trung thầm suy đoán.
....
Nhìn hình bóng con hổ nâu rời đi, nó liền cảm thấy tức giận kinh khủng. Nhưng cuối cùng đánh không lại phải từ bỏ, đến một khu mới, kết quả đến liền rơi vào tay Trần Mệnh Trung.
Nhìn thấy Trần Mệnh Trung bình phục, Hắc Nha lộ vẻ vui mừng 'Meo meo' vài tiếng.
Sau đó trải qua mấy ngày nghiên cứu, Trần Mệnh Trung liền biết cách vận dụng sao cho tốt. Ví như điều khiển thuật chỉ tập trung cơ phía trước nắm đấm. Khi đó vẫn có thể điều khiển cánh tay cổ tay phát lực, chỉ có phía trước nấm đấm là hóa cứng.
Sáng sớm Trần Mệnh Trung như thường luyện tập chú pháp, đồng thời cố gắng nâng cao khả nâng thao túng huyết khí.
Đây chính là ý nghĩ không chỉ của một mà là hai.
Từ lòng bàn tay trái, đột nhiên trở nên ấm ấp lạ thường. Sau đó liền trở lại dễ dàng cử động hơn.
Lần này hắn thông minh hơn, không g·iết mấy con thỏ liền, mà để nó sống. Chỉ khi nào đói thì lấy ra ăn. Như vậy sẽ không sợ thịt bị thối rữa.
Sau khi ăn no, Trần Mệnh Trung nhắm mắt tĩnh thân. Bắt đầu vận chuyển Luyện Huyết Khí chìm vào trạng thái tu luyện.
Luyện tập xong, Trần Mệnh Trung ngồi xuống nhắm mắt tập trung luyện. Quả nhiên ở bên ngoài nguyên khí trong lành hơn, nhiều hơn trong hang động một chút. Thời gian khôi phục huyết khí trong cơ thể đã nhanh hơn một hai phần, cùng với huyết đỉnh cộng lại là sáu bảy phần. Tin rằng chỉ trong nữa tiếng liền khôi phục được tám thành huyết khí.
Hắn thở dài một hơi: "Mặc dù có tiện lợi, nhưng cũng có điểm hại. Mỗi lần dùng thuật đều chỉ có thể hóa cứng một bộ phận nhất định, mỗi khi hóa cứng bộ phận đó sẽ không có cách nào trở lại bình thường. Trừ khi là huyết khí tiêu sạch, hoặc kết ấn cùng với đọc chú quyết giải ấn..."
"Chật, không nghĩ Hắc Nha mày là hổ cũng có lòng tự tôn a"
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.