Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em
Dạ Tử Tân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3
Dương Thư đứng ởsau lưng, đặt tay lên bả vai cô: “Tớ đây không phải lo lắngchocậu sao, tối nay tiểu tam muốn đem tra nam giới thiệu vớiDoãn tổng Truyền Thông Tinh Đồ, có một nhân vật như vậy làm chỗ dựa, đôi cẩu nam nữ kiađến lúc đó không phải vênh váo,tự đắc,chèn ép lên đầu cậu sao, lúc đấy tớ sợ cậu lại ăn thiệt thòi.”
Cảm giác bị lừa gạt trước nay chưa từng có ở Khương Ngâm.
Khóe môi Khương Ngâmkhẽ cong, ý cười khôngchạmđếnđáy mắt: “Đầu năm nay, ba chữ xin lỗi* cũng không đáng tiền.”
Từ khách sạn bước ra, liếc mắt về nơi hẻo lánhcóquả cầu hình ngườikia một chút, Doãn Toại quay đầu phân phó quản lý: “Chốcnữa đem một chén canh gừng cùng đồ ăn lót dạcho cô ấy, đừng nhắc về tôivới cô ấy.”
Con người Tạ Thiệu Viễn, thậtlàcó chút đáng sợ.
Đền bù?
Khương Ngâm trong lòng đột nhiên trầm xuống.
“Anh nói cái gì?”Khương Ngâm ngạc nhiên ngẩng đầu.
Khương Ngâm vừa chuốt lông mi vừa suy nghĩ, chợt dừng lại động tác, vấn đề này cô cũng chưa có nghĩ đến.
*Xin lỗi: 对不起
Tạ Thiệu Viễn lẳng lặng, chăm chú nhìn người con gái trước mặt, sauđó, trên mặt khôi phục dáng vẻ ngày thường,ôn nhuận khiêm tốn.
Cô dựa vào tường, ngồi xổm dưới mặt đất,vùi mặt vào đầu gối, bả vai run lên cùng với tiếng khóc nghẹn ngào.
Khương Ngâm không nghĩ tới cuộc đời mình tronghoàn cảnhchật vật lại còn có thểphong hồi lộ chuyển*, liễu ám hoa minh*.
Xem ra anh ta đã không có ý định vãn hồimọi chuyện.
Thẳng đến khi thân ảnh biến mất khỏi tầm mắt, Doãn Toại bất đắc dĩ cườinhẹmột tiếng, kéo cửa xe lên: “Đi thôi.”
Trong cửa hàng xa xỉ, nhân viên nhiệt tình giới thiệu những sản phẩm vừa mới ramắtthị thường, thỉnh thoảngcònliếc trộm Doãn Toại một chút, trên mặt không giấu được ngượng ngùng.
“Không cần phải nói khó nghe như vậy, chỉ là nhờ anh ta giúp một chút mà thôi.”Tạ Thiệu Viễn đẩy mắt kính hạ xuống trên sống mũi, “Nếu như anh trở thành bạn trai của Doãn Ánh Phù, thìcó thể thành em rể của Doãn Toại, đến lúc đó anh ta hơi chiếu cố một chút, anh sẽ cónhiềutài nguyên lớn, những kịch bản doanh viết cũng có thể được chú ý tới.”
Quản lý khách sạn nói với cô, hôm nay là ngày khách sạn tròn30 năm thành lập, cô là vị khách hàng thứ 198 hôm nay,mà số 198 lại là con số may mắn của khách sạn, cô là người may mắn có thể dùng giá phòng phổ thông để vào ở phòng tổng thống xa hoa.
Ba tháng này, đột nhiênbiếnthành một trò cười!
“Không cần.”Anh liếc mắt quabộ màu đen bên
Ở ven đường, hai người kia ôm hôn không biết qua bao lâu mới lưu luyến tách ra.
* Liễu ám hoa minh: tìm thấy lối thoát trong hoàn cảnh khốn khó (đọc tại Qidian-VP.com)
* Phong hồi lộ chuyển: thời thế thay đổi
Nếu đã như thế, anh ta còn đến tìm cô làm gì?
*Bạn gái (女朋友):có ba chữ
Anh taném dù che mưa trên tay và cả mặt dây chuyền đôi vàothùng rác bên cạnh, cười nhẹ, ôn nhu giúp người con gái che lấy mái tóc dài đãướt nhẹp: “Tâm ý của anh, không phải đã sớm nói cho em biết sao?”
Sau khi xe rờikhỏicửakhách sạn không xa, Doãn Toại nhìn xuyên qua cửa sổđang mở một nửa.
Quán cà phê ở phía đông, vị trí gần cửa sổ, nắng sớm vừa mới dâng lên, tia nắngxuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếuxuống, tạo ra những vầng sángđủmàu sắc.
Doãn Toại từ trên xe bước xuống, người quản lý khách sạn tự mìnhrađứng ở cửa tiếp đón: “Doãn tổng, phòng đã chuẩn bị thỏa đáng, đều sắp xếp theo sở thích của ngài——”
Lời còn chưa dứt, Khương Ngâm cầm lấy lycà phê trong tay hất lên mặt hắn, tức giận đến phát run,“Anh động cơ không tốt, dụng ý khó dò!”
Doãn Ánh Phù không chút phòng bị, thân hình không khống chế, lảo đảo một chút.
Thư ký Lâmmở cửa xe, Doãn Toại một lần nữa ngồi lên.
Tài xế: “?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lại nghĩ tới Khương Ngâm trên người mặcquần áo ướt đến mức có thể vắt ra nước, rồi nói: “Đi đến cửa hàng quần áo nữ.”
Nhân viên công tác còn mười phần quan tâm đem cho cô canh gừng cùng đồ ăn lót dạ.
Beta: Sue
Tạ Thiệu Viễn vẫn còn tiếp tục nói: “Tối nay,có mộttiệc tối từ thiệnthời thượngtại khách sạn Viễn Thương Phong Dịch, anh trai của cô ấylà Doãn Toại c*̃ng sẽ tham dự. Em c*̃ng ở trong giớigiải trí, hẳn phải biết Doãn Toại, tổng tàicủaTruyền Thông Tinh Đồ,có thể nói là nhân vật máu mặt, có quyền thế, địa vị trong ngành giải trí.”
Sáng sớm hôm sau, Tạ Thiệu Viễn gọi điện thoại tới, muốn gặp mặt nói chuyện.
Lúc cô bị cư dân mạng công kích, vì cô tìm ra chứng cứminh oan, hết thảy đều không có chút liên quan gì đến anh ta!
Nói đến đây, Tạ Thiệu Viễn vừa áy náy vừabất đắc dĩ nhìn về phía Khương Ngâm: “Cho nên anh nhất định phải ở cùng với Doãn Ánh Phù, em có thể hiểu không”
Dương Thư tới vỗ vỗ bảvai cô: “Địa chỉ tiệc tối chúng ta tham gia giống với tra nam kia, chắc không phải là cùng chung một tiệc tối chứ, Khương Khương cậu đêm nay thật sự muốn đi?”
Thoáng chốc,anh nhớ tới năm hai đại học, cô mặc chiếc váy đỏ, tết tóc đuôi ngựa, công khai theo đuổi anh, xinh đẹp, hoạt bát lại hay cười.
“Bên kia có chuyện gì thế?”Anhthu lại tầm mắt, nhanh chân tiến vào khách sạn, ngồi xuống ghế sa lon ở khu tiếp khách.
Quản lýhơikinh ngạc, thư ký Lâmcũng có chút khôngthểtin: “Cái kia… Doãn tổng ngài…”
Anhtađềuđãbố trí xongtất cả, quả thực không có chút sơ hở.
Nhìn dáng vẻđầy căm phẫn của Dương Thư, Khương Ngâm lúc nàyđã bình tĩnh trở lại.
Khương Ngâm ởgiới nhiếp ảnhcó thể gọi là thuận buồm xuôi gió, bây giờ cũng coi nhưlànhân vật công chúng, tra được số đo quần áo không phải việc khó. Doãn Toại chọn lấy hai bộ trang phục thường ngày, lúc đưa cho nhân viên cửa hàng đóng góithì nhìn thấy một bộ lễ phục màu đỏtinh xảotrong tủ kính pha lê.
“Tạ Thiệu Viễn, tình yêucủaem dành choanh so với bạn gái anh nhiều hơn, sâu đậm hơn!”Doãn Ánh Phù thâm tình nâng mặt của anh ta lên, giọng nói mang theo vài phần run rẩy lo được lo mất, gần như năn nỉ: “Vậy nênanh có thểsuy nghĩlạirõ ràng được không, em sẽ không bao giờ hại anh.”
Quản lý đầu óc xoay chuyển rất nhanh, trong chốc lát đã nghĩ ra đối sách: “Chờ một lúc,tôisẽkêu người đưa cô ấy đi tìm khách sạn khác, sắp xếp tốt chỗ ở.”
Thì ra, người kia căn bản không phải là anh ta!
Anh ta nói anh ta nguyện ý làm một fan hâm mộ nhỏnhoi,yên lặng dõi theocô, không cần cô phải theo dõi lại. Anh ta còn nói hai người về sau cũng không cần dùng Weibo để nói chuyện phiếm, bởi vì tâm tư anh ta mẫn cảm, Weibo sẽ làm cho anh ta cảm thấy cô ở trên cao không thể với tới.
Ba chữ bạn gái* làm cho sắc mặt Doãn Toại trong nháy mắt trầm đi mấy phần.
“Em tiễn anh đến cửa chung cư.” Doãn Ánh Phù mỉm cười, chủ động dắt tay anh ta.
Trong khoảng thời gian ở cùng Tạ Thiệu Viễn, cô thường xuyên cảm thấy có chỗ nào đó kì lạ, thì ra lúc mới bắt đầu đãnói dối lừa gạt cô.
Cô nghĩ cũng nên nghe một chút người đàn ông ngoài miệng nói không thể rời khỏi cô, sau lưng lại cùng người phụ nữkhác đứng bên đường hôn hít, bây giờ còn có thể nói ra những điều gì.
Cô rũmắt, bình tĩnh thong dong khuấy đều cà phê, đem họa tiếthoa tinh xảo phía trên đánh tan, xung quanh nổilên bọt biển.
Không có dù che chắn, nước mưa lạnh buốt rơi xuống đầu và vai cô ta.
Người quản lý khách sạn tự mình lên trước chào hỏi, Khương Ngâm ngẩng đầu lên nhìn, bộ dạng rất đáng thương. Không biết quản lý nói gì, cô ngạc nhiên từ dưới đất đứng dậy, hết cúi đầu rồi nắm tay, liên tục nói lời cảm ơn rồi cùng người quản lý tiến vào khách sạn. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đúng là thứ tra nam, Khương Khương cậu hất anh ta một ly cà phê c*̃ng quá lời cho anh ta rồi!”
“Anh nói quá trễ rồi đấy, đêm qua tôiđãđá anhrồi.”Cô chậm rãi ngẩng đầu, nghênh tiếp ánh mắt Tạ Thiệu Viễn, ý cười không thay đổi, “Bởi vì tôi có bệnh sạch sẽ.”
Kỳ thật Khương Ngâm cảm thấy không có gì để nóivới anh ta, nhưng tuân theo nguyên tắc gặp gỡ vui vẻ chia tay hòa bình, vẫn đồng ýhẹn anh ta ởquán cà phê gần đó.
Khóe môi Khương Ngâm hơi buông lỏng, sự kiên nhẫn dần mất sạch, mới nghe được Tạ Thiệu Viễn mở miệng: “Khương Ngâm, chúng ta chia tay đi.”
“Anh cũng có nỗi khổriêng.”Tạ Thiệu Viễn phối hợp nói, “Em biết đấy, từ trướcđến nay,trở thành một biên kịch ưu tú luôn là mơ ước của anh, thế nhưng anh không có quan hệcũng không có tài nguyên, những tác phẩm của anh ngay cảcơ hội tiếp cận vớiđạo diễn cũng không có. Từ hồitốt nghiệp đến bây giờ, anh chỉ có thể chịu thiệt thòi làm một nhà xuất bản nho nhỏ. Doãn Ánh Phù là thiên kimtiểu thưnhà giàu, gia thế hiển hách, cô ấy có thể giúpanh thoát khỏi hoàn cảnh bây giờ, manglạicho anh những thứ anh muốn.”
Xem ra anh ta đã thấy được chiếc dù cô nhét vào cửa chung cư.
Tạ Thiệu Viễn lại nói: “Anh biết mìnhcólỗi với em, có chuyện này, càng nghĩ vẫncàngcảm thấy nên nói cho em biết, coi như là đền bù cho em.
Trời ạ, cái vận khí gì đây, khách sạn này ra taycũng thậthào phóng!
Tạ Thiệu Viễn: “Mấy tháng trước lúc em đi họp lớp, em có nói với Dương Thư việc fan hâmmô Weibo kia, trùng hợp để Lương Hoan nghe được. Lương Hoan lúc ấy đangtheođuổi anh, ngàyhômsau liền chạy tới hỏi ID “Gió quá lưu ngấn, emquá lưu tâm”có phải của anh không. Thế nên anh mới biết, có một fan hâmmộ luôn luôn yên lặng chú ý em rất lâu và cũng khiến cho em chú ý đến.”
Khương Ngâm đang muốn trào phúng anh tahai câu lại nghe Tạ Thiệu Viễn nói: “Fan hâm mộ thường xuyên like Weibo cho em, thật ra không phải anh, anh đã lừa em.”
Hai bộ thường ngày và một bộ lễ phục,làbộ sưu tập mùa hạ mới nhấtcủa nhãn hiệu KD&Lcao cấp xa xỉ.Bộ lễ phục này mới được tungra thị trường năm nay, Khương Ngâm đãnhìn thấynótrên tạp chí Thời Thượng.
Giờ phút này,nội tâm Khương Ngâm đã không cònbất kỳ gợn sóng nào, ngay cảtức giận cũng cảm thấy không đáng.
“Đi nơi khác.”
Editor: Xu
Lúc đấy, Khương Ngâm đã cảm động đến rơi nước mắt, cảm giác chính mình được Thượng Đế chiếu cố như một công chúa nhỏ, sauđólại có nhân viên đưa quần áo tới, nói là khách sạn tặng lễ vật.
Nhưng mặc kệ như thế nào, trong mắt Khương Ngâmchúng cònkhông bằng hạt cát, giữa cô và Tạ Thiệu Viễn đã không còn nửa điểm khả năng.
Cô kéo rương hành lý đã ướt sủng đứng ở sảnh khách sạn, nhẫn nại chịu đựng ánh mắt khác thường của người ngoài, lại chỉ nghe được tiếp tân bất đắc dĩ xin lỗi: “Thật xin lỗi tiểu thư, hiện tại không có phòng trống.”
Doãn Ánh Phù hất cằm, ôm lấy cánh tay anh ta lực đạo nắm chặt mấy phần: “Người sống trên đời vốn dĩ không thể luôn có được thứ mình muốn, cho dù có mơ ước và yêu thích rất lâu nếu không đạt được thì phải từ bỏ. Anh rất tài hoa, nhưng viết kịch bản lại không có đạo diễn để ý, chỉ là do thiếu quan hệmà thôi, bây giờ cơ hội đang ở ngay trước mắt, anh thật sự cam tâm để nó dần mất đi như thế sao?”
Hai người chậm rãi đi về phía cửa chung cư.
Da cô trắng, vóc người lại đẹp, rất thích hợp mang váy màu đỏ, cười lên như tiểu yêu tinh, chuyên câu hồn người khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tạ Thiệu Viễn ném dù che mưa cho Doãn Ánh Phù xuống đất, khom lưng nhặt cái dù đã bị vứt trên mặt đất, thoáng nhìn cán dù có treo mặt dây chuyền đã gãy, vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt anh ta.
Khương Ngâm nhớ đến lúc ấy tưởng là Tạ Thiệu Viễnthật, nói muốn về theo dõi lại hắn, kết quả liền bị Tạ Thiệu Viễn từ chối.
Tạ Thiệu Viễn cầm điện thoại nhìn thời gian một chút: “Anh cần phải trở về.”
Đúng lúc này, Doãn Ánh Phù bắt lấy cánh tay anh ta, đột nhiên cất cao giọng: “Đã đến nước này, anh vẫnkhông có suy nghĩ rõ ràngsao?”
Cô bây giờ mới biết, thì rangười đàn ông chính mình lựa chọn trướckialại là dạng người này.
Khương Ngâm cảm thấy hôm nay quả thựclàvậnđen tám kiếp, bắt gặp bạn trai ngoại tình không nói, còn dầm mưa hơn nửa tiếng mới tìm được khách sạn.
“Khương Ngâm…” Tạ Thiệu Viễn lẩm bẩm rồi lập tức nhìn bốn phía, không tìm thấy thân ảnh quen thuộc, nôn nóng muốn đi tìm.
Thư ký Lâm: “?”
Ăn bám mà làm bộ dạng như bất đắc dĩ,bị ép buộc vậy.
Tạ Thiệu Viễn tiếp tục nói: “Anh đãnghĩ đến việc mua lại tài khoản Weibo kia, nhưngkhông liên lạc được, cuối cùng quyết định đánh cược một lần, nhờngười tặng hoa rồi ở trên thiệpviết xuống câu nói kia, nghĩ là ấn tượng của em đối với anh sẽ tốt hơn một chút, anh liền còn có cơ hội.”
Biểu cảm Tạ Thiệu Viễn lóe lên một chútrồi biến mất sau đótrở nêncứng đờ, cuối cùnghạgiọng xuống, yếu ớt nói: “Thật xin lỗi.”
Trước đó bắt gặpbạn trai bên đường ngoại tình nhưng sau lại nhận đượcmay mắn từ trên trời giáng xuống.
Khương Ngâm tức đến nực cười, rõ ràng người ngoại tình là anh ta,bây giờ còn muốn đến đánh đòn phủ đầu với cô?
Quản lý nói còn chưa dứt lời, ánh mắt của Doãn Toại nhìn về nơi hẻo lánh phía kia cửa, ở đócó một người con gáiđang ngồico lại thành một đống, khóc đến quên mình,trong đôi mắt đen như mực,có một tia gợn sóng khó nhận thấy.
Khương Ngâm không còn kiên nhẫn nghe anh ta giải thíchlý do đến với tiểu tamlàvì lợi ích, cầm lấy túi xách sau lưngđặt lên trên đầu gối, chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào.
“Chỉ là không ngờ đến, ngày anh tặng hoa ấy, anh ta vừa lúc giúp em tìm được chứng cứ vòng tay, em liền đối với anh phá lệ cảm kích ——”
Nhân viên công tác thì thầm bên tai quản lý vài câu, quản lý nói: “Doãn tổng, cô gái kia vừa mới đếnthuê phòng, nhưng đêm nay đã đầy khách, có lẽ là khôngcóchỗ để đi.”
Dừng ở trước bậc thang, ánh mắt Tạ Thiệu Viễn lướt qua dù cây che mưa nằm trong vũng nước, ánh nhìn rơi vào cán dù, bên trên treo mặt dây chuyền đôi, thần sắc bỗng dưng ngưng lại.
Một chiếc xe Cadillac màu đen dừng trướccửa khách sạn, ngườiở ghế phó láiđi xuốngtrước. Đó làmột người đàn ông trẻ tuổi mang Âu phục đi giày da, anh tagài lạicúc áo vest, đi vòng qua bên kia thân xe, khomlưng mở cửa sau.
Nhân viên cửa hàng cười nhẹ nhàng nói: “Tiên sinh, bộ lễ phục này cửa hàng chúng tôi vừa mới nhập vào buổi chiều, thân eo bó sát, sẽ làm nổi bật đường cong nữ tính, bạn gái ngài mặc vào nhất định sẽ rất xinh đẹp! Có muốn tôi giúp ngài bọc lại không?”
Khương Ngâm ngồi trước gương trang điểm, nhớlạinhững việc mà anh tađãlàm, đột nhiên cảm thấy không rét mà run. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mi mắt Khương Ngâm khẽ run, cuối cùng cũngngẩng đầu, đưamắt nhìnanh tamột cái: “Anh muốn bám lên Doãn Toại?”
Tạ Thiệu Viễn an tĩnh lại, đầu tóc nhanh chóng bị ướt, phủ xuống trên trán anh ta.
Doãn Toại dựa vào thành ghế sô pha,chân dài vắt chéo, đầu ngón tay thon dài trắng trẻo đặt trên đầu gối gõ mấy lần. Lát sau, liền đứng lên: “Căn phòng kia của tôicứ lấy giá như bình thường rồi cho cô ấy ở.”
Lúc nói chuyện nửa câu cũng không hợpý, hai người bọn họ căn bản không phải là người chung đường.
Từ khách sạn đi ra, nhìn cơn mưa đêm nơi đất khách quê người,cảm xúc tiêu cực tích tụ thật lâu rốt cuộc bộc phát triệt để.
“Đi chứ, vì sao lại không đi?”
Chương 3
Khương Ngâm nghĩ rằngTạ Thiệu Viễn sẽ tìm ravô số cái cớđểbiện minhcho mình, nhưng hai người ngồi gần ba phút, anh tavẫnkhôngnóimột chữ nào.
Vừa vui lại vừa buồn nên đêm đó Khương Ngâm mất ngủ.
Nhìn thấy phản ứng của anh ta, Doãn Ánh Phù âm thầm thở ra một hơi, kiễng chân hôn lên môi anh ta một cái: “Côta tới rồi thì nhâncơ hội này kết thúc đi, đêm maicómộttiệc tối từ thiệncao cấp, anh trai em c*̃ng sẽ tới dự, anh điều chỉnh lại trạng thái, em sẽ giúp anh được nổi tiếng.”
Gần như theo bản năng, anh ta hất tay Doãn Ánh Phù ra.
Chuyện đến nước này, cô còn hiếm lạsựđền bù của anh ta sao?
Buổi chiều lúc Dương Thưđến Đồng Thành, mới biết được giữa Khương Ngâm và Tạ Thiệu Viễn đã xảy ra chuyện gì.Trong cơn bực tức, cô ấy muốn đi tìm tra nam để trút giận nhưng bị Khương Ngâm ngăn lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.