Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 110: Cực Bắc bản đồ

Chương 110: Cực Bắc bản đồ


Phan Ngọc Lâm dẫn theo nhóm của mình một đường ngược lên bình nguyên phương Bắc.

Theo như bản đồ, Bách Tông Lĩnh là một dãy sơn mạch rộng lớn được bao phủ bởi Hỗn Mang Vô Định Lực, trên bản đồ chỉ vẽ ký hiệu những địa danh có trong lục địa Bách Tông Lĩnh.

Về phần lục địa bên ngoài kết giới Hỗn Mang Vô Định Lực là thứ gì thì không cách nào biết được.

Những khu vực có trong Bách Tông Lĩnh được đề tên cẩn thận, thâm chí có thể sử dụng linh thức để xem chi tiết, không thiếu bất cứ thông tin nào.

Điều kỳ lạ là phía Bắc lục địa lại hoàn toàn không có ghi chép, những quân đoàn thống soái đã sử dụng mọi cách để thử dò xét bản đồ bên trong Sinh Mệnh Giới Tuyến, nhưng đều vô dụng, thông tin duy nhất được cung cấp đó là ký hiệu bình nguyên được ghi chú trong phần mô tả.

Nói cách khác, vùng đất vô danh kỳ lạ kia là một mảnh đồng bằng rộng lớn.

Kỳ bí là như vậy, xong chẳng có mấy người quan tâm đến địa điểm không được nhắc tên trên bản đồ, đa phần thành viên tham gia sự kiện đều muốn tìm kiếm điểm tích lũy gần với các Tàn Tích Hỗn Mang trước để đề phòng bất trắc.

Phan Ngọc Lâm từ nhỏ đặc biệt ưa thích đọc sách, là người hiểu biết rất nhiều điển tịch, sự tích tiên thần, ở nàng toát ra một khí chất thanh cao, linh động mà trầm ổn mang đậm vẻ đẹp tri thức, thư quyển.

Trong năm người đồ đệ của Đoàn Trí thì kiến thức của Phan Ngọc Lâm có thể không chuyên sâu nhất, nhưng tuyệt đối là toàn diện nhất.

Lúc này, Phan Ngọc Lâm mang theo nét mặt suy tư, đôi mắt xanh có hồn như hải dương sâu thẳm hướng về phía trước, nàng ngồi trên một đầu Tinh Không Long Quy khổng lồ được ngưng tụ từ Linh Thú Pháp, ngược về phía Bắc lục địa.

Nhìn quang cảnh trước mặt, Phan Ngọc Lâm mở miệng tự vấn: "Phương Đông là Tà Dương Miếu, Phương Tây là Ẩn Sĩ Sơn, Phương Nam là Hồ Vọng Ngữ, vậy phương Bắc là thứ gì nha, chẳng lẽ chỉ là một vùng bình nguyên bình thường sao?"

"Không nên à, hẳn là cực Bắc của Bách Tông Lĩnh chính là nơi diễn ra hồi cuối sự kiện? Ý nghĩa của Phù Thế Khúc là gì đây?"

Theo Phan Ngọc Lâm, Phù Thế Khúc của sư phụ có nhắc đến ba Tàn Tích Hỗn Mang là cứ điểm mỗi quân đoàn, điều này chắc chắn không phải là trùng hợp.

Cả ba hướng Đông, Tây, Nam đều có ý nghĩa tồn tại cho riêng mình thì phương Bắc rộng lớn kia không thể là một vùng bình nguyên thông thường được.

Bên cạnh Phan Ngọc Lâm, một đầu hoàng kim sư tử tên lên tiếng hỏi: "Thống soái đại nhân, chúng ta một đường đi đến phương Bắc không có chú giải kia, lở như không tìm được điểm tích lũy thì làm sao bây giờ?"

Hoàng kim sư tử tên là Nghê Thiền, đưa đầu to ngước lên, nhìn về hướng thống soái của mình.

Nó có chút không hiểu, trên bản đồ sớm đã đánh dấu những nơi có tà niệm để người tham gia có thể tìm kiếm điểm tích lũy, duy chỉ có phương Bắc là không có thông tin gì, càng không có ký hiệu tà niệm.

Nếu đến lúc tìm được bình nguyên phương Bắc, nơi đó thật sự chỉ là một vùng bình nguyên cái gì cũng không có, vậy chẳng phải là lỗ vốn sao?

"Bây giờ điểm tích lũy Đệ Tam Quân Đoàn đã sớm áp đảo chúng ta, cho dù có tiêu diệt toàn bộ tà niệm tại Bách Tông Lĩnh cũng không thể lật bàn.

Làm theo cách thường là không có cơ hội, chi bằng đánh cược một lần, tìm đến bình nguyên phương Bắc, nói không chừng còn gặp được bất ngờ ngoài ý muốn."

Phan Ngọc Lâm mỉm cười giải thích.

Nguyên bản từ đầu, Phan Ngọc Lâm vốn chỉ muốn tìm hiểu bí mật Phù Thế Khúc, nhưng lại không muốn ảnh hưởng đến đoàn đội, cho nên đành phải chôn sâu ý nghĩ thăm dò Bách Tông Lĩnh vào lòng.

Hiện nay thời thế thay đổi, Đệ Tam Quân Đoàn gần như là nhất kỵ tuyệt trần, muốn theo đuổi là chuyện không tưởng, do đó dẫn đội đi về phương Bắc cũng xem như là một cách tìm kiếm đường ra, tìm kiếm bảo tàng bị ẩn dấu.

Các thành viên còn lại nghe Phan Ngọc Lâm giải thích cảm thấy có phần hợp lý, hơn nữa, bọn hắn cũng rất tò mò, phương Bắc đến cùng có hình dạng như thế nào, thế là cả nhóm vui vẻ tiếp tục hướng về phía trước.

...

"Kỳ lạ thật, Huyết Vô Tâm vậy mà không bám theo chúng ta?"

Lý Tiêu Dao ngồi trên một con Thiên Không Thần Hạc lan tỏa thần thức cảm ứng không gian xung quanh, nhỏ giọng nói.

Vài giờ trước, hắn nhận được lời nhắn do Phan Ngọc Lâm gửi đến, liền tức tốc ngược về phương Bắc hỗ trợ, điều làm Lý Tiêu Dao ngạc nhiên là Huyết Vô Tâm vậy mà từ bỏ bám đuôi, không còn đi theo chế tạo phiền phức.

Đệ Tam Quân Đoàn sớm đã tách nhau ra đi tìm phá rối những quân đoàn còn lại, theo lý thuyết bọn hắn tất nhiên nắm giữ rất nhiều thông tin, vì vậy chắc chắn phải biết, cho đến hiện tại thì những quân đoàn còn lại vẫn chưa kịp liên lạc với nhau để đối phó với mình.

Việc Huyết Vô Tâm không chỉ từ bỏ bám theo mà còn từ bỏ chuyện khám phá phương Bắc, xem như nằm ngoài dự kiến của người khác.

"Chẳng lẽ là Đệ Nhị Quân Đoàn bên kia phát động t·ấn c·ông?"

Nói xong, Lý Tiêu Dao kiểm tra Sinh Mệnh Giới Tuyến, kế đó lắc đầu, bác bỏ giả định này.

Chỉ thấy, điểm tích lũy của Đệ Nhị Quân Đoàn vẫn đang tăng đều, còn điểm tích lũy của Đệ Tam Quân Đoàn vẫn dậm chân tại chỗ, hoàn toàn không có dấu hiệu thay đổi.

Xem đến đây, Lý Tiêu Dao đưa ra kết luận: "Xem ra nội bộ Đệ Tam Quân Đoàn xảy ra vấn đề, hoặc là bọn hắn tìm thấy bảo tàng khác?"

Đầu tiên, Đệ Tam Quân Đoàn có khả năng giao tranh nhỏ lẻ rất mạnh, vì vậy Đệ Nhị Quân Đoàn không thể vừa chia ra săn g·iết tà niệm, vừa ép đến Đệ Tam Quân Đoàn không thể ra khỏi nhà.

Thư hai, cho đến hiện tại, việc Đệ Nhị Quân Đoàn có thể tăng điểm tích lũy đều đặn chứng minh Đệ Tam Quân Đoàn cũng không gây phiền phức cho Đệ Nhị Quân Đoàn.

Đệ Nhất Quân Đoàn của Lý Tiêu Dao cũng là trường hợp tương tự, bọn hắn cũng không gặp quá nhiều phiền phức do Đệ Tam Quân Đoàn tạo ra.

Như vậy, có thể đoán được, việc Đệ Tam Quân Đoàn rút lui, từ bỏ kế hoạch ban đầu chỉ có thể là nội bộ xảy ra vấn đề, có người không muốn hợp tác, hoặc là bọn hắn tìm ra bảo tàng mới.

Tuy nhiên Lý Tiêu Dao có phần nghiêng về vế đầu tiên hơn, hắn không cho rằng Đệ Tam Quân Đoàn may mắn như vậy, có thể tìm đến bảo tàng thứ hai, hơn nữa, Huyền Chủ đại nhân sẽ không thiên vị đến mức đặt hai bảo tàng vào cùng một chỗ, chuyện này thật sự quá mất cân bằng.

Chỉ là Lý Tiêu Dao không hiểu, rốt cuộc là nguyên nhân gì mới có thể khiến Đệ Tam Quân Đoàn xảy ra mâu thuẫn kỳ quái như vậy.

Giang Thừa Vân đưa tầm nhìn về sao trời phương Bắc, đôi mắt có phần ngưng trọng, nhẹ giọng đưa ra ý kiến: "Đoàn trưởng, không hiểu vì sao ta cảm giác nơi đó rất nguy hiểm."

"Chỉ sợ là nơi đó có đại khủng bố, không bằng chúng ta gọi thêm nhiều người hơn đến trợ giúp?"

Đôi mắt hờ hững với thế gian có phần bất cần đời của Giang Thừa Vân chính là sự ban phước đến từ Hỗn Mang Sinh Linh "Vô" chúc phúc, đôi mắt này giúp người sở hữu thấu thị chân ngã, tìm hiểu quá khứ tương lai, vô cùng nghịch thiên.

Nhóm cao tầng Võ viện từng nghe Huyền Chủ nhắc đến hai người được Chí Tôn Sáng Thế ban phước là Giang Thừa Vân cùng Lạc Hồng Anh, do đó Lý Tiêu Dao tự nhiên cũng biết đôi mắt Giang Thừa Vân đặc biệt, thậm chí còn nhỉnh hơn Huyết Luân Nhãn của bọn hắn rất nhiều.

Đây không phải là nói Huyết Luân Nhãn kém cỏi, sở dĩ Huyết Luân Nhãn không có khả năng độc đáo như đôi mắt ban phước từ Sinh Linh Hỗn Mang là bởi vì, những người tu luyện Huyền Môn chi cảnh còn quá non trẻ, không cách nào so sánh với trình độ các Sinh Linh Hỗn Mang được.

Thêm nữa, "Vô" cùng "Không" trong thế giới Sinh Linh Hỗn Mang theo như Đoàn Trí dự đoán, bọn hắn tuyệt đối phải nằm ở nhóm dẫn đầu, phải thuộc đỉnh kim tự tháp.

Lý Tiêu Dao nghe xong lời từ Giang Thừa Vân, ánh mắt hơi chùn xuống, lắc đầu, nói: "Nếu ngay cả ngươi đều cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt, thì e là cho dù tập hợp toàn bộ thành viên trong quân đoàn cũng không đem đến tác dụng gì."

"Lần này để ta cùng Ngọc Lâm thống soái đi thăm dò một chút, bình nguyên phương Bắc khả năng cao chính là nơi diễn ra hồi cuối của sự kiện."

Thành viên còn lại trong nhóm nghe được cuộc trò chuyện, liền hiểu được, thống soái của mình đã chùn bước, gương mặt trở nên kinh nghi bất định.

Phải biết, Tiêu Dao thống soái là một trong ba soái mạnh nhất trong sự kiện lần này, thực lực mạnh mẽ là không có gì phải bàn cãi, thông thường Ngư Long cảnh nhị biến, tam biến tà niệm tuyệt đối không phải đã là đối thủ của người này, còn lại những soái khác trong quân đoàn cũng chỉ là thua kém Tiêu Dao thống soái một bậc mà thôi.

Vậy mà bây giờ nghe đến chính miệng Lý Tiêu Dao thừa nhận, kể cả khi toàn bộ Đệ Nhất Quân Đoàn hợp sức thì việc chinh phạt bình nguyên phương Bắc cũng là dữ nhiều lành ít, khiến nhiều người không khỏi hoang mang.

Bọn hắn không biết, vì sao Giang Thừa Vân lại được Tiêu Dao thống soái tin tưởng như vậy, nhưng mà có thể để một vị đoàn trưởng tin tưởng, thiết nghĩ Giang Thừa Vân chắc chắn phải có điểm gì đó cực kỳ đặc biệt.

Thêm nữa, tà niệm phải mạnh đến mức độ nào mới có thể khiến một quân đoàn tổng lực phải chùn bước, thậm chí là có nguy cơ diệt đoàn?

Một vị Võ viện chấp sự có phần e ngại, dò hỏi: "Đoàn trưởng đại nhân, Thừa Vân huynh, phương Bắc thật sự có tồn tại khủng bố như vậy sao? Thật sự có thể diệt đoàn chúng ta?"

"Nhưng theo như thông tin trên bản đồ trong Sinh Mệnh Giới Tuyến thì nơi đó hoàn toàn không có tà niệm à?"

"Huyền Chủ đại nhân hẳn là sẽ không để một tà niệm thánh cấp vào nơi đó đi?"

Lý Tiêu Dao biết mình có phần làm chùn không khí cả đội, liền đổi giọng giải thích: "Ý nghĩ của Huyền Chủ đại nhân chúng ta không biết rõ, hơn nữa đây cũng chỉ là suy đoán cá nhân của ta mà thôi."

"Đợi một lúc dò xét thực tế thì mới có thể ước đoán, biết đâu được, cực Bắc không chỉ không có tà niệm mà còn có rất nhiều tài nguyên quý giá tương đương với một bảo tàng điểm tích lũy không chừng."

Lý Tiêu Dao có vài phần không chắc chắn, hắn cũng không thể đoán chính xác phương Bắc có điểm gì kỳ lạ khiến người như Giang Thừa Vân cảm thấy nguy hiểm.

Nhưng rất nhanh, khi kiểm tra Sinh Mệnh Giới Tuyến thêm lần nữa, Lý Tiêu Dao liền hiểu ra điều bất thường.

Chỉ thấy, khi Lý Tiêu Dao truyền Huyền lực vào bản đồ phương Bắc, trên bản đồ liền xuất hiện một nét vẽ như đường biên giới mỏng, dài, phân cách cực Bắc với những nơi khác, đây giống như là đường biên giới các cực Đông, Tây, Nam cũng có những đường tương tự.

Tuy nhiên, nếu để ý kỹ thì màu sắc của nét vẽ tại cực Bắc lại có phần hơi khác với những nơi còn lại.

Lần nữa truyền Huyền lực vào đường biên giới kỳ lạ kia, Lý Tiêu Dao trở nên ngưng trọng thầm nói: "Đây là..."

Chương 110: Cực Bắc bản đồ