Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 111: Tam cấm thiết luận, Diệt Thế Phong bình nguyên
Tại những khu vực khác trên bản đồ Bách Tông Lĩnh, mỗi khi truyền Huyền lực vào thì đường biên giới cũng theo đó mà phát sáng, đồng thời truyền đến thông tin chi tiết cho người xem.
Cực Bắc chi địa không có chú giải cụ thể, Lý Tiêu Dao đưa Huyền lực vào đây đã tinh ý phát hiện, đường biên giới tại cực Bắc giống như một khu vực riêng biệt.
Biên giới phân chia cực Bắc với phần đại lục còn lại trong Bách Tông Lĩnh không hề phát sáng theo địa hình phương Bắc trên bản đồ, nếu không để ý kỹ thì rất khó nhìn ra bất thường.
Dù sao, chẳng mấy ai tập trung đến một đường biên giới trông có vẻ bình thường cả, nhất là khi đường kẻ này còn mỏng manh đến mức người ta chẳng quan tâm sự tồn tại của nó.
Lý Tiêu Dao một lần nữa truyền Huyền lực bản thân vào bên trong, đường biên giới mảnh liền xuất hiện dị dị biến.
"Đây là..."
Một dòng chữ kỳ lạ từ từ hiển hiện trong đầu Lý Tiêu Dao.
Những nét chữ này không hề có sự mềm mại của thư pháp mà ngược lại rất vững chắc, được cấu tạo từ nhiều đường thẳng, không khó để nhận ra những ký tự này chính là Cổ Ngữ.
Cổ Ngữ là một trong những lực lượng mạnh nhất thế gian, Cổ Ngữ là biểu tượng của lực lượng thuần túy, có thể dung hòa, hấp thụ hay thậm chí là diễn hóa ra toàn bộ mật nghĩa trong thiên địa.
"Keng..."
Tiếng chuông gió reo lên, Lý Tiêu Dao vận dụng Tinh Không Phong Linh điều hướng Huyền lực kết hợp với Cổ Ngữ lực lượng bản thân vào dòng văn tự bên mờ ảo trôi nổi bên trong Sinh Mệnh Giới Tuyến.
Chỉ thấy, ghi chú Cổ Ngữ giống như sống lại, phát ra kim quang đồng thời bắt đầu tự thay đổi cách sắp xếp những đường thẳng của mình, hiện ra mật nghĩa.
"Diệt Thế Phong bình nguyên.
Tam cấm thiết luận.
Đệ nhất luận, bất hữu Tinh Không Phong Linh, cấm nhập.
Đệ nhị luận, bất tri Cổ Ngữ, cấm nhập.
Đệ tam luận, tiếc mệnh giả, cấm nhập."
Nhìn dòng chú thích của bình nguyên phương Bắc, đôi mắt Lý Tiêu Dao co rụt lại có chút hoang mang.
Theo như thông tin ghi chép, Cực Bắc chi địa tên gọi là Diệt Thế Phong bình nguyên.
Điều kiện xâm nhập tất nhiên chỉ có thể là Huyền giả, hơn nữa, yêu cầu thâm nhập có chút khó khăn, phải thỏa mãn ba điều kiện, đó là có Tinh Không Phong Linh, có hiểu biết về Cổ Ngữ, cuối cùng là không s·ợ c·hết.
Thỏa mãn hai điều kiện đầu tiên thì tương đương với Huyền giả tu luyện đến Đệ Ngũ Huyền Môn cảnh giới, hoặc là Huyền giả tại Đệ Tứ Huyền Môn ngưng tụ Tinh Không Phong Linh đồng thời tìm hiểu ra được Cổ Ngữ Cấm Thư mà Huyền Chủ để lại.
"Tiếc mệnh giả, cấm nhập xem ra nơi này thật sự là hồi cuối sự kiện, có lẽ sẽ có bất ngờ". Lý Tiêu Dao nghĩ thầm.
Tiếc mệnh giả tất nhiên là ám chỉ đến người tham gia phải chờ đến khi Tàn Tích Hỗn Mang tác động lên toàn Bách Tông Lĩnh, khi đó việc "chuộc mạng" không còn bị hạn chế tại một khu vực cố định, chỉ là Lý Tiêu Dao vẫn có nhiều điều chưa hiểu.
Giang Thừa Vân nhận ra vẻ trầm ngâm trên gương mặt đoàn trưởng, lên tiếng hỏi: "Đoàn trưởng có phát hiện gì sao?"
Lý Tiêu Dao đưa thần thức rời khỏi Sinh Mệnh Giới Tuyến bắt đầu giải thích về Diệt Thế Phong bình nguyên.
Những người khác nghe xong liền tò mò thử làm theo lời từ Lý Tiêu Dao, xong, chẳng ai có thể khiến đường biên giới mỏng manh tại cực Bắc chi địa phát sáng.
Đối với việc này, Lý Tiêu Dao cũng không quá bất ngờ, hiển nhiên, đường biên giới mảnh kia chỉ có thể được kích phát bởi Huyền lực, còn muốn đọc được Cổ Ngữ mật nghĩa thì tất nhiên phải có am hiểu về Cổ Ngữ Cấm Thư, đây cũng là hai tiêu chuẩn để cơ bản để bước vào Diệt Thế Phong bình nguyên.
Một lúc sau.
Nhóm Lý Tiêu Dao hội ngộ cùng Phan Ngọc Lâm tại một khúc sông ngắn, khoảng cách giữa hai bờ sông chỉ là chưa đầy mười mét.
Sông không quá sâu, mặt nước trong xanh, có thể dễ dàng nhìn thấy nhiều loại đá tinh xảo, thậm chí rất nhiều tài nguyên quý hiếm ở phía dưới.
Bên kia bờ là một màn sương trắng mờ ảo, bao phủ cảnh vật phía sau bình nguyên, kể cả vận dụng Huyết Luân Nhãn đều không thể nhìn xuyên qua được.
Ngay cả Giang Thừa Vân, kẻ sở hữu đôi mắt được ban phước bởi Hỗn Mang Sinh Linh cũng không phải là ngoại lệ.
Nghê Thiền đung đưa đầu sư tử, hai mắt tỏa sáng, gào lớn: "Phát tài, phát tài, toàn bộ đều là Thần thiết, Thần Chi Kết Tinh cũng là một số lượng khổng lồ, cực Bắc chi địa chính là kho báu."
"Chỉ cần thu thập đầy đủ tài nguyên nơi này, chúng ta hoàn toàn có hy vọng bắt kịp điểm tích lũy của Đệ Tam Quân Đoàn."
"Tu La Thần Thiết, Nguyệt Linh Vẫn Thần Thiết, Tử Quang Thần Thiết, Cổ Ma Tà Thiết,... đây chẳng phải là những loại thần thiết theo như ghi chép đã tuyệt tích, chỉ còn xuất hiện trong truyền thuyết sao?"
"Không chỉ vậy, các ngươi nhìn, ngay cả thánh dược đều mọc khắp nơi bên dưới."
"Ngươi nhìn thấy bụi thảo dược kia sao? Ta cảm thấy thứ này tỏa ra khí tức còn mạnh hơn thánh dược rất nhiều."
"..."
Tiếng reo hò vui vẻ xuất hiện.
Những người ở đây đều đã đọc ghi chép về thế giới bên ngoài qua lời kể của Giang Thừa Phong cùng Huyền Chủ đại nhân.
Theo đó, những loại Thần Chi Cổ Thiết nhìn thấy bên dưới tại ngoại giới gần như đã tuyệt tích, chỉ một số lượng thần thiết ít đến thương cảm là còn xót lại.
Vậy mà bây giờ, những thứ chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, tại Niệm Huyền Thiên lại giống như là đồ vật bình thường.
Chỉ là, mọi người có phần không hiểu, vì sao một bảo tàng to lớn như vậy mà nhóm của Phan Ngọc Lâm lại không đi xuống thu thập, nhìn qua dòng sông thì việc đi xuống thu thập có vẻ cũng không hề khó khăn à?
Lý Tiêu Dao chú ý đến nhóm của Phan Ngọc Lâm mang theo vẻ mặt làm khó, trong lòng hơi có ý nghĩ, liền mở miệng dò hỏi: "Đây chính là nơi đặc biệt mà ngươi nói sao?"
Nước trong xanh biếc, dễ dàng nhìn thấy đáy sông, mặt nước tĩnh lặng không có một chút gớn sóng, ấn tượng ban đầu thì đây chính là một nơi con sông nhỏ bình thường, dị thường yên ả.
Tuy nhiên, không mất quá lâu để Lý Tiêu Dao nhận ra, con sông này chính là đường biên giới mỏng manh phân tách cực Bắc chi địa với phần lục địa còn lại.
Nói như vậy cũng liền mang ý nghĩa, muốn đi qua bờ bên kia, hay muốn vượt qua dòng sông yêu cầu một tri thức về Huyền đạo kết hợp với tri thức từ Cổ Ngữ Cấm Thư.
Phan Ngọc Lâm thận trọng gật đầu, tỏ ý đáp lại, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy tiền bối, nơi kỳ lạ mà ta nói chính là ở đây."
"Chúng ta đến đây vài giờ trước, xong, ngoại trừ ta ra thì không một ai có thể bước xuống dòng sông trước mặt."
"Ta đã thử qua việc sử dụng Tinh Không Phong Linh hỗ trợ mọi người, nhưng đều vô dụng."
"Ta nghi ngờ..."
Nói đến đây Phan Ngọc Lâm hơi dừng lại, thâm ý nhìn Lý Tiêu Dao.
Điểm khác biệt duy nhất giữa các thống soái với thành viên trong nhóm là Huyền Đạo cùng Cổ Ngữ chi lực.
Tinh Không Phong Linh thì có thể lấy Huyền lực bản thân đem mô phỏng ngưng thực tạm thời truyền cho người khác, nhưng Cổ Ngữ mật nghĩa lại không thể truyền cho đối phương được.
Từ đó có thể suy đoán, muốn vượt qua con sông trước mặt thì nhất định phải có Cổ Ngữ chi lực, mà muốn có Cổ Ngữ chi lực thì bắt buộc phải xem qua Cổ Ngữ Cấm Thư.
Cổ Ngữ Cấm Thư đã được gọi là Cấm Thư, không cần nói cũng biết, loại này đạo pháp liên lụy rất lớn, không phải cứ muốn học là học, vì vậy mà Phan Ngọc Lâm không muốn đề cập đến những thông tin có quan hệ với Cổ Ngữ trước mặt quá nhiều người.
Lý Tiêu Dao đưa tầm nhìn về phía mặt nước, ánh mắt nghiền ngẫm, là người tìm ra manh mối cực Bắc chi địa, tất nhiên hiểu được người đối diện muốn nói gì.
Phan Ngọc Lâm nhìn thấy đoàn trưởng của mình có chút kỳ lạ, đang định lên tiếng hỏi thì một tiếng truyền âm bí mật từ Lý Tiêu Dao truyền đến: "Diệt Thế Phong bình nguyên..."
"..."
Sau một hồi nghe Lý Tiêu Dao giải thích về tam cấm thiết luận, Phan Ngọc Lâm liền thử làm theo cách người trước hướng dẫn.
Kết quả không ngoài dự đoán, chỉ có Cổ Ngữ cùng Huyền lực mới hóa giải được bí ẩn có trong cực Bắc chi địa.
Lý Tiêu Dao tiếp tục hỏi: "Ngươi có thử đi qua bờ bên kia kiểm tra sao?"
"Vẫn chưa, tuy nhiên, ta có một phát hiện thú vị". Phan Ngọc nhẹ giọng đáp, kế đến quay đầu, bàn giao với những thành viên còn lại: "Ta cùng Tiêu Dao thống soái đi kiểm tra một chút, tất cả ở yên tại đây, đừng di chuyển lung tung, có chuyện gì hãy liên lạc với chúng ta."
Nói xong, Phan Ngọc Lâm đưa ra tay hiệu Lý Tiêu Dao đi theo mình, kế đó, một mạch xuôi thẳng một mạch về hướng Đông của bờ sông.
Rất nhanh, cả hai người tìm đến một khúc sông kỳ quái, nơi này rộng hơn những khúc sông khác, khoảng cách giữa hai bờ gần như là gấp đôi con số mười mét ban đầu.
"Tiêu Dao tiền bối, ngài nhìn."
Phan Ngọc Lâm đưa tay, chỉ về bầu trời.
"Đó là..."
Lý Tiêu Dao nhìn theo hướng chỉ tay, đôi mắt có phần ngạc nhiên.
Chỉ thấy, ở cuối đường chân trời là một cây cầu lớn mờ ảo, đem theo thần quang chiếu rọi xuống bên dưới, dòng nước tại đó ánh lên sắc vàng tựa như màu sắc của hoàng đạo đế quân.
Cây cầu dài bắt ngang từ bờ bên này sang bờ bên kia của dòng sông, kéo dài đến tận sâu bên trong Diệt Thế Phong bình nguyên.
Trên thân cầu là những dòng Cổ Ngữ như ẩn như hiện, mờ nhạt đang không ngừng lần lượt nhấp nháy, không tuân theo bất cứ một quy luật nào.
"Vạn Tượng..."
Lý Tiêu Dao khẽ giọng, kế đến vung tay, đánh ra chiêu thức Vạn Tượng trong Linh Thú Pháp, tạo ra vô số Thiên Không Thần Hạc.
Thiên Không Thần Hạc đem theo Cổ Ngữ chi lực, xông phá giới hạn của dòng sông kỳ lạ, mục tiêu hướng thẳng đến những dòng văn tự kỳ lạ ở trên thân cầu.
Lý Tiêu Dao hiểu rất rõ, người tạo nên cây cầu kia chắc chắn là tiên sinh, cho nên một chiêu của hắn là không thể phá hủy.
Sở dĩ hắn đánh ra một chiêu Vạn Tượng này là muốn tìm hiểu Cổ Ngữ mật nghĩa trên thân thần kiều trước mặt.
Phan Ngọc Lâm giống như có đoán trước, chứng kiến Lý Tiêu Dao tung chiêu, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh.
Nàng đã thử qua mọi cách, nhưng từ đầu đến cuối đều không sao tiếp cận được thần kiều phía trước.
Hoàng kim thần kiều giống như là khoảng cách của phàm nhân đến mặt trăng, cho dù có cố gắng tiếp cận thế nào, thì cuối cùng khoảng cách vẫn là không thay đổi.
Quả nhiên, không ngoài dự kiến, Thiên Không Thần Hạc mà Lý Tiêu Dao đánh ra chỉ bay được một đoạn đường, sau đó thần hạc giống như là đứng yên một chỗ, chỉ vỗ cánh không thể tiến thêm.
Hiện tượng này cũng giống như lúc trước, khi tam đại Quân Đoàn cố gắng vượt qua bức tường bao phủ Bách Tông Lĩnh do Hỗn Mang Vô Định lực tạo nên.
Giờ phút này, cả Phan Ngọc Lâm cùng Lý Tiêu Dao đều tin tưởng, cực Bắc chi địa... Không, phải gọi là Diệt Thế Phong bình nguyên chính là nơi diễn ra sự kiện cuối cùng.
Cả hai ăn ý nhìn vào Sinh Mệnh Giới Tuyến, bất chợt, đồng tử mở to, vẻ ngạc nhiên xuất hiện trên gương mặt hai người...