Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 116: Uy thế Chí Tôn, dẫn bạo thần cảnh vũ trụ,

Chương 116: Uy thế Chí Tôn, dẫn bạo thần cảnh vũ trụ,


Trung ương Cổ Chi Thần Quốc, đại đế thần cung.

Trung niên đế hoàng liên tục huy quyền, quyền kình phát ra uy thế lực bạt sơn hà, bài tinh đảo nguyêt.

Trên trời cao, ba con thần long vừa rời khỏi tử kim đế bào tiếp nhận quyền kình không chỉ không b·ị t·hương mà khí tức càng trở nên cường đại, thân thể phát ra quang mang chói mắt chiếu sáng cả một vũ trụ, cho dù là thái dương đứng trước mặt bọn chúng đều trở nên ảm đạm vô quang.

Một hồi hấp thu thần lực, trên thân mỗi đầu thần long dần xuất hiện các loại đại đạo trật tự thần văn.

Thời gian trật tự thần văn, không gian trật tự thần văn, lôi điện trật tự thần văn.

Từng loại trật tự thần văn thấm sâu vào mỗi chiếc vảy rồng bên trong, thần văn như hình xăm hiển hiện trên mỗi tấc da tấc thịt của thần long.

Bên ngoài vũ trụ, cơn mưa thần huyết vẫn tiếp tục rơi xuống, mưa càng trở nên nặng hạt hơn.

Hai người Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong nhìn từ thời gian trường hà thấy được toàn bộ thế gian, ngoại trừ Thần Đạo Chí Tôn thì đã không còn bất cứ một sinh mệnh nào.

Cả hai đều biết rõ nguyên nhân dẫn đến sự kết thúc là bởi vì c·hiến t·ranh triền miên, cổng không gian kết nối những vùng vũ trụ mà lẽ ra sẽ rất khó gặp mặt với nhau.

Về phần nguyên nhân thúc đẩy c·hiến t·ranh là cái gì thì đến bây giờ vẫn chưa ai nhìn ra được, chỉ biết đây là một tràn hỗn chiến thuộc về thể loại diệt thế chi chiến

Không biết qua bao lâu, ba đầu đại đạo thần long đình chỉ hấp thu thần lực, trung niên đế hoàng đưa thần mâu nhìn đến thương khung, tiếp đó dẫn theo đại đạo chi long của bản thân biết mất về phương xa.

Vũ trụ vốn là một vùng không gian vô định, hỗn độn không bến bờ, không cách nào xác định phương hướng, những khu vực tinh không rộng lớn được kết nối theo hình dáng một chiếc cây với mỗi chiếc lá là một phương vũ trụ.

Nơi đây vô biên đến mức ngay cả Thần Đạo Chí Tôn đều không thể đi hết.

Sở dĩ hai người Nguyễn Thanh Phong có thể đoán ra được đây là một phiến thiên địa hình cây là bởi vì kết cấu có phần giống với Thế Giới Chi Thụ trong truyền thuyết, chỉ là nơi này to hơn vô số lần mà thôi.

Khoảng thời không mà vị trung niên đế hoàng thôi diễn ra cũng chỉ có mấy chục toà vũ trụ được kéo lại sát nhau, lộ ra một góc của băng sơn, hiển nhiên vị này Thần Đạo Chí Tôn cũng không thể khám phá hết thế giới này.

Duy chỉ có một điều duy nhất mà người xem có thể đoán được là phiến vũ trụ của những vị Thần Đạo Chí Tôn thuộc về cấp bậc cao nhất, bởi vì nơi này nằm ở trên đỉnh của vũ trụ thần thụ, nơi có lực lượng thần bí hoạt động mạnh nhất do đó vũ trụ vị cách nhất định là chí cao.

Dòng thời gian đưa nhóm hai người quan sát đến với với đỉnh của Vũ Trụ Thần Thụ.

Trước mắt chỉ còn một màu đen tăm tối, nguồn sáng duy nhất là một người trung niên toàn thân toả ra thần quang chiếu sáng một mảnh tinh vực, bên cạnh hắn có ba đầu đại đạo thần long trên thân luân chuyển trật tự thần văn tựa như ánh sáng trong đêm vĩnh hằng.

"Gào... Gào... Gào..."

Chỉ thấy trung niên đế hoàng tay cầm chiến kiếm trảm về thiên khung, tam đại thần long đứng bên cạnh hắn không ngừng gào thét, long hồn trở nên ngưng thực.

Nương theo mỗi lần vung kiếm của trung niên đế hoàng, tiếng long ngâm truyền đến mang theo một cỗ thần lực có tính sát phạt mãnh liệt.

Kiếm mang đem theo trật tự thần văn diễn hóa ra vô số loại đại đạo thế gian, mỗi một kiếm đều đã vượt qua chí cảnh thiên đạo trên thế gian, vạn đạo quy nhất, vắt ngang cổ kim.

"Thủ đoạn thật khủng kh·iếp, đây chính là Thần đạo chi đỉnh sao?"

"Một kiếm kia vậy mà có thể truyền đến khoảng thời không hiện tại, thật đáng sợ."

Cho dù đây chỉ là hình ảnh thôi diễn, cộng thêm thần lực đã bị tiêu hao theo thời gian, nhưng hai người Nguyễn Thanh Phong cùng Đặng Phi Long vẫn y nguyên cảm nhận được cảm giác áp bách, thậm chí Sinh Mệnh Chi Lực của bọn hắn cũng đang trôi qua một cách nhanh chóng.

Trước đó, cả hai từng được quan sát Thần Đạo Chí Tôn đại chiến, xong hình ảnh đó lại do người khác thôi diễn lại, cho nên không thể cảm nhận uy thế thực sự của chủ nhân chân chính.

Bây giờ trung niên đế hoàng truyền đến khí tức hủy thiên diệt địa, không cần nói cũng biết, chủ nhân của thần lực quang cầu là ai.

Thần đạo chi đỉnh đại năng là như thế, mặc dù thần kiếm quang ảnh đem theo sức công phá như muốn hủy diệt vạn vật thế gian, nhưng khi chạm vào thương khung hùng vĩ trên kia thì lại giống như đá r·ơi x·uống b·iển, biến mất vô tung vô dạng.

Trung niên đế hoàng nhìn một màn này gương mặt không có quá nhiều cảm xúc, vẫn tiếp tục huy kiếm chém thẳng về phía trên, thần mâu, kiên định của hắn từ đầu đến cuối đều không thay đổi, phảng phất như muốn chứng minh câu nói nước chảy đá mòn.

Thời gian cứ như vậy trôi đi, không ai đo được là thời gian đã trải qua bao lâu.

Một ngày này, vị Thần Đạo Chí Tôn kia cuối cùng chém ra được một khe hở nhỏ.

Đứng bên ngoài dòng thời gian của sự kiện, hai người Nguyễn Thanh Phong cùng Đặng Phi Long chứng kiến đến đoạn hồi ức này gương mặt cũng hiện lên vẻ vui mừng.

Mốc thời gian mà bọn hắn quan sát chỉ là vài cái chớp mắt, nhưng vài cái chớp mắt này đủ để khiến hai người sinh ra cảm giác tuyệt vọng, bất lực.

Tuy không biết người trước mặt đang làm gì, nhưng hai người vẫn rất hy vọng người kia sẽ thành công, đây là sự tôn trọng đối với nỗ lực mà một người đã bỏ ra.

Trung niên đế hoàng phát giác được vết nứt, trên gương mặt cương nghị kia lần đầu tiên xuất hiện nụ cười, kế đến vừa công kích vừa nhanh chóng tiếp cận khe hở.

Càng gần khe hở, lực lượng thần bí tác động lên bản thân người công kích là càng mạnh, thần lực bị ma diệt với tốc độ chóng mặt.

"Vụt... Vụt... Vụt..."

Ánh sáng chớp tắt quanh thân của trung niên đế hoàng liên tục hiện lên.

Quanh thân của vị Thần Đạo Chí Tôn này lộ ra từng con đường đại đạo độc hữu, chỉ có duy nhất trong thần cảnh vũ trụ của bản thân.

Một đại đạo, hai đại đạo, ba đại đạo,... vạn đại đạo.

Thần đạo chi cảnh chủ yếu chủ tu thần cảnh thế giới, thế giới của mỗi vị thần càng mạnh mẽ thì thần đạo của vị đó càng cao.

Thần Đạo Chí Tôn đã vượt qua khỏi phạm trù định nghĩa của thế giới, mỗi vị Thần Đạo Chí Tôn đều đem thế giới tu luyện đến trình độ hình thái ban đầu của vũ trụ, có đầy đủ các yếu tó về đại đạo, thiên đạo, vạn đạo sinh linh, tử linh,...

Sau một thời gian dài sử dụng thần lực, thần lực quang mang trên người tam đại thần long đang dần ảm đạm.

Lúc này, trung niên đế hoàng bỗng nhiên tạm đình chỉ công kích, tiếp đó tụ lực vào thanh chiến kiếm trên tay.

Chỉ trong một thời gian rất ngắn không nhận công kích, vết nứt tại thương khung chi thượng bắt đầu tự hồi phục.

Mặc cho ai đều có thể nhìn ra, một khi vết nứt phía trên kia đóng lại hoàn toàn, thì công sức của vị Thần Đạo Chí Tôn kia cuối cùng sẽ đổ sông đổ bể, thần lực của hắn đang có dấu hiệu khô cạn.

Đang lúc khe hở chuẩn bị đóng lại hoàn toàn, thì một kiếm cuối cùng của trung niên đế hoàng đã tụ lực thành công, đồng thời trảm mạnh về phía trước.

Kiếm quang cực thịnh đem theo vạn đạo từ thần cảnh vũ trụ chiếu xuyên qua vạn cổ thời không, một đường đâm xuyên qua khe hở nhỏ hẹp đang khép lại.

Một kiếm này trảm xuống để lại vô số hằng tinh chói mắt trên đường bay, thần lực hình thành một con đường dài kết nối những hằng tinh đó lại với nhau.

Ba đầu đại đạo thần long phun ra trật tự thần văn chuyển hóa thành hỏa diễm thiêu đốt về phía con đường vừa được tạo ra bởi thần lực, tạo thành đường dẫn như kíp nổ.

Lấy thần lực làm đường dẫn, hằng tinh làm pháo, toàn bộ đều đã sẵn sàng.

"Ầm... Ầm... Ầm..."

Chỉ trong một tích tắc, hàng vạn t·iếng n·ổ lớn lần lượt vang lên.

Thần lực chi lộ rực cháy, hằng tinh p·hát n·ổ theo hiệu ứng dây chuyền, một dẫn hai, hai dẫn ba, ba dẫn bốn,... cứ thế cho đến khi toàn bộ đều p·hát n·ổ, bộc phát ra sức mạnh hủy diệt.

Mỗi khi có một hằng tinh hay một đầu thần lộ bộc phát thì uy lực sẽ truyền đến hằng tinh kế tiếp, sau đó nguồn lực lượng này sẽ được cộng dồn vô hạn.

Tốc độ lan truyền quá nhanh, khiến hai người quan sát bên ngoài thời gian trường hà không thể phán đoán được đến tột cùng là có bao nhiêu hằng tinh tự bạo, nhưng cả hai đều đoán được mục đích cuối cùng của việc làm này là gì.

Khỏa hằng tinh cùng thần lực lộ tuyến cuối cùng chính là con đường dẫn đến một kiếm đem theo thần cảnh vũ trụ mà trung niên đế hoàng đã tụ lực trảm ra trước đó.

"Vị kia muốn dẫn bạo thần cảnh vũ trụ."

Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong kinh nghi.

Thần cảnh thế giới có sức mạnh vô song chính là căn cơ của một vị thần.

Thần cảnh thế giới một khi b·ị t·hương tổn sẽ khiến chủ nhân b·ị t·hương thậm chí là vẫn lạc, tệ hơn nữa còn ảnh hưởng rất lớn đến thần đạo của vị thần đó.

Trong chiến đấu, không đến thời khắc sinh tử, không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không bao giờ có người tự bạo thần cảnh thế giới.

Trung niên đế hoàng thân là Thần Đạo Chí Tôn, thế giới của hắn đã trở thành vũ trụ hình thái sơ khai, thần đạo lý giải đã tiếp cận đến cấp độ vô cùng cao thâm mạt trắc.

Tự bạo thần cảnh vũ trụ, đây chính là một kích ẩn chứa toàn bộ thần đạo tâm huyết, mọi lý giải tu hành, tập hợp tất cả tinh hoa suốt đời của một vị Thần Đạo Chí Tôn.

Một khi thần cảnh vũ trụ của trung niên đế hoàng tự bạo, sức mạnh bộc phát trong nháy mắt tuyệt đối có thể so sánh với Sáng Thế Chi Lực chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Một kích này, một đời người chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất...

Bởi vì sau khi sử dụng thì tự thân thần đạo sẽ hoàn toàn biến mất, vạn thế tu hành đạo thành không.

Cho dù đó có là Thần Đạo Chí Tôn thì kết quả cuối cùng chắc chắn là vẫn lạc.

"Ầm..."

Trong khoảnh khắc khỏa hằng tinh cuối cùng b·ốc c·háy rồi p·hát n·ổ, toàn bộ nguồn năng lượng tích tụ trước đó đã kịp thời xuyên qua vết nứt vừa được đóng lại ở trên cao, đồng thời truyền vào kiếm mang có đem theo thần cảnh vũ trụ.

"Đùng...."

Ánh chớp lóe lên, không lâu sau, một t·iếng n·ổ tung vang vọng toàn bộ vũ trụ thần thụ.

Thần cảnh vũ trụ thành công p·hát n·ổ, sức mạnh mà v·ụ n·ổ này đem đến đủ để khiến thương khung tưởng chừng như bất diệt ở trên cao bị phá hủy một mảng lớn, trong thời gian ngắn không cách nào tự động khép lại.

Hai người Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong trầm mặc không nói.

Bọn hắn không biết thương khung trên kia đến cùng là thứ gì.

Nhưng...một vị Thần Đạo Chí Tôn đổi một đời sinh mệnh, một đời tu hành của bản thân chỉ để đổi lấy một khe hở vài dặm.

Theo bọn hắn, chuyện này...

Thật sự không đáng.

Nhưng rất nhanh, cả hai đã thay đổi, gương mặt hiện lên sự kính nể.

Chương 116: Uy thế Chí Tôn, dẫn bạo thần cảnh vũ trụ,