Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 118: Quá khứ của Tà Niệm Lão Giả
"Hôm đó sư phụ đứng trên núi thổi sáo, không ngờ tiếng sáo lại xuyên về quá khứ thời không."
Nguyễn Thanh Phong dẫn đầu mở lời.
Hắn còn nhớ, ngày hôm đó là ngày mà gia gia của hắn cùng hai vị phó viện trưởng đột phá đến Đệ Ngũ Huyền Môn cảnh giới.
Nhóm cao tầng còn lại của Võ viện đang trên đường đến chúc mừng thì nghe được Phù Thế Khúc, đáng tiếc, lúc đó không ai có thể tiếp cận sư phụ.
Bây giờ từ trong Thời Gian Hải Sa nhìn được hình ảnh quen thuộc lúc đó, Nguyễn Thanh Phong không khỏi nhớ lại.
Nhờ vào Con Thoi Vận Mệnh dẫn đường, Nguyễn Thanh Phong có thể nhìn thấy chính xác hạt cát chứa đựng khoảng thời không mà tiếng sáo truyền về.
Khoảng thời không đó chính là lần đầu tiên cao tầng Võ viện nghe được Phù Thế Khúc.
"Tiếng sáo Phù Thế Khúc truyền về quá khứ này rốt cuộc là muốn làm gì?
Những quang cầu sinh mệnh như đom đóm kia là thứ gì à?"
Đặng Phi Long có chút nghi vấn, tự hỏi.
Qua một hồi trò chuyện không có kết quả, hai người tiếp tục quan sát đoạn hồi ức từ thần lực quang cầu.
Lúc này, trên thiên không, vết nứt đã hoàn toàn được chữa trị.
Những vị Vũ Trụ Chi Chủ đưa mắt nhìn về hướng xa xăm, ánh mắt mang theo sự giải thoát, chắp tay cúi đầu, tỏ ý cảm ơn người đã giúp bọn hắn đưa tiễn những sinh mệnh quang cầu kia.
Hình ảnh biến chuyển, hai người Đặng Phi Long lần nữa tập trung vào vị Thần Đạo Chí Tôn nắm giữ thời không cùng lôi điện trật tự thần văn kia.
Trung niên đế hoàng đã không thể giữ được dáng vẻ ban đầu.
Giờ đây, vị đế hoàng uy phong cái thế một thời đã trở về với tuổi xế chiều, nét mặt già nua, sinh mệnh chi khí không ngừng thoát ra khỏi thần thể.
Mặc dù thần đạo đã biến mất, sinh mệnh đang tan vào hư vô, nhưng theo như quan sát Thần Đạo Chí Tôn vẫn có thể chống cự ít nhất hơn mấy vạn năm.
Chỉ như vậy cũng đủ để thấy rõ năng lực của những kẻ được mệnh danh là Thần Đạo Chí Tôn khủng khiếp đến mức độ nào.
Trung niên đế hoàng giờ đã không còn trung niên, phải đổi cách xưng hô là lão giả đế hoàng.
Lão giả đế hoàng trạc tuổi thất tuần, đôi mắt tan thương nhưng có hồn, trên thân khoác một đạo tử kim hoàng bào chỉ có những hoa văn thể hiện sự quyền quý, ba đầu rồng vốn nằm trên áo giờ đã biến thành ba đầu đại đạo thần long theo hắn chinh chiến.
Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong nhìn được gương mặt của lão giả, trở nên trầm mặc.
Ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy trung niên đế hoàng, hai người sớm đã có chút nghi ngờ.
Bây giờ chứng kiến cảnh tượng trước mặt, đã thật sự xác minh suy đoán của cả hai.
Gương mặt này, bọn hắn đã gặp qua.
Hơn nữa còn xuất thủ trấn áp đối phương.
Không sai, người xuất hiện trước mắt chính là Tà Niệm Lão Giả!
Nói chính xác hơn, trung niên đế hoàng sau khi vẫn lạc thì thần thể trở thành Tà Niệm Lão giả.
Hai người Đặng Phi Long tiếp tục quan sát.
Bọn hắn muốn biết vì lý do gì mà một người tinh thần ý chí mạnh mẽ như vị Thần Đạo Chí Tôn kia lại bị biến thành một thứ tà niệm vô tri.
Đây thực sự là một kết thúc quá đáng buồn, quá sỉ nhục đối với một vị cường giả như trung niên đế hoàng.
Một vị đại năng có đại đảm phách, có đại vĩ lực, sẵn sàng hy sinh cá nhân để thành toàn tập thể xứng đáng nhận được sự kính trọng.
Trong đoạn hồi tưởng, trung niên đế hoàng lúc trở về Thần triều của mình đã đi đến phần cuối của sinh mệnh.
Đại đế thần cung đã trống không, chỉ còn từng viên đạo quả kết tinh chứa đựng truyền thừa của tu luyện giả.
Trung niên đế hoàng nét mặt già nua, phất tay chia đế cung thành từng khu vực, kế đến đem những viên đạo quả kia bố trí ở những nơi khác nhau trong thần cung rộng lớn.
"Vù... vù..."
Thần y được dệt từ tơ của Thời Không Thần Cổ một lần nữa xuất hiện, bay lơ lửng trước đế vị.
"Hưummm...... gào.... gào...."
Nương theo tiếng long ngâm vang lên, từ thiên ngoại xa xôi, ba đầu đại đạo thần long trở về.
Đại đạo thần long là trật tự thần văn kết hợp với thần lực được Thần Đạo Chí Tôn tách ra trước khi tự bạo thần cảnh vũ trụ, chính vì vậy bọn chúng vẫn có thể tồn tại kể cả khi Thần Đạo Chí Tôn vẫn lạc, chỉ có đều không còn nguồn cung cấp thần lực cho bọn chúng duy trì nữa mà thôi.
Trung niên đế hoàng gọi ra chiến kiếm, thần lực còn sót lại lần nữa vận chuyển.
Chỉ thấy vị Thần Đạo Chí Tôn này lấy kiếm làm bút, lấy thần lực làm dẫn, trật tự thần văn là mực mài, bắt đầu khắc lên từng lên từng dòng văn tự.
Nội dung được chia thành hai phần riêng biệt.
Một phần nội dung có thể lưu giữ xem đi xem lại nhiều lần.
Một phần nội dung thì giống như chữ khắc lên cát, chỉ cần nước cuốn vào thì cát sẽ trôi đi rồi biến mất.
Tương tự, phần nội dung còn lại mà trung niên đế hoàng viết ra chỉ có thể được đọc một lần, đọc xong thì thần lực sẽ tan biến, không để lại dấu vết gì.
Hai người Đặng Phi Long chú ý đến nội dung mà trung niên đế hoàng viết.
Phần nội dung chỉ xem được một lần chính là ghi chép cổ sử.
Cổ sử chính là những gì được nhìn thấy từ thời gian trường hà.
Một phần khác là bí văn ghi chép truyền thừa, ghi lại công pháp, cảm ngộ thần đạo, vạn đạo thế gian của một vị Thần Đạo Chí Tôn.
Bí văn ghi lại cổ sử được lưu vào Thần y dệt từ tơ của Thời Không Thần Cổ, sau đó được ngụy trang thành cổ thư mà Giang Thừa Phong nhặt được.
Bí văn ghi lại truyền thừa được lưu vào ba đầu đại đạo thần long, sau này trở thành thần lực quang cầu mà Đặng Phi Long tìm được lúc ở Hoàng Kim Cổ Điện.
Đối với việc này, Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong cũng có chút kiến giải.
Sở dĩ phải chia ra thành hai phần là bởi vì thần lực còn lại của vị Thần Đạo Chí Tôn kia chỉ có thể tái hiện thời gian trường hà duy nhất một lần cuối cùng.
Về phần ghi chép truyền thừa của hắn, thì tam đầu đại đạo thần long hóa thành thần lực quang cầu chính là truyền thừa.
Trong quang cầu ẩn chứa thời gian, không gian, lôi điện trật tự thần văn, đây chính là thứ giúp ngộ đạo tốt nhất, hơn nữa, những dòng văn tự bên trong quang cầu cũng chính là công pháp mà vị trung niên đế hoàng tu luyện.
Phần bí văn chứa cổ sử là kho báu bị niêm phong.
Phần bí văn chứa truyền thừa là chìa khóa.
Muốn mở ra kho báu cần phải có chìa khóa.
Tất nhiên, nếu có thực lực đủ mạnh thì chỉ cần phá khóa là được, không cần đến chìa khóa.
Chỉ là Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong có chút không hiểu, vì sao hai phần bí văn này lại bị tách ra hai nơi.
Thần lực quang cầu thì ở lại với trung niên đế hoàng.
Cổ thư có chứa phần cổ sử phủ bụi thì lại lưu lạc bên ngoài, may mắn được Giang Thừa Phong nhặt được.
Càng trùng hợp hơn nữa là lực lượng trật tự thần văn có trong cổ thư đã cứu Giang Thừa Phong một mạng.
"Xem ra tiểu Phong còn chưa được tiếp xúc với thần linh cho nên ngộ nhận nguồn lực lượng bảo vệ hắn là thánh lực."
Đặng Phi Long nghiền ngẫm nói.
Nếu chỉ là thánh lực thì làm sao có thể ngăn chặn lực lượng thần bí ở Niệm Huyền Thiên?
Thứ bảo vệ linh hồn của Giang Thừa Phong hơn phân nửa là thần lực còn sót lại của vị trung niên đế hoàng kia.
Cũng chỉ có thần lực từ một vị Thần Đạo Chí Tôn mới có tư cách để phần nào đó đối chọi với lực lượng thần bí mà sư phụ của cả hai từng nhắc tới.
Nguyễn Thanh Phong lắc đầu, tỏ ý không quan tâm: "Không trách hắn được, dù sao theo như lời kể, nhóc tỳ kia tiếp xúc cao nhất cũng chỉ là thánh cảnh cường giả mà thôi."
"Lấy trình độ của trung niên đế hoàng thì thần đạo của hắn đã vượt qua sức tưởng tượng, đi đến một chân trời quá xa."
"Đừng nói là tiểu Phong, cho dù là Thần cảnh cường giả cũng không thể nhìn ra được huyền cơ trong đó."
Đặng Phi Long nghe được lời giải thích từ đồng bạn cũng gật gù đồng ý.
...
Trung niên đế hoàng hoàn tất phân chia hai phần cổ sử cùng truyền thừa xong vẫn chưa dừng lại.
"Ầm... ầm..."
Thần triều bí cảnh bắt đầu sụp đổ.
"Leng...keng....keng.... keng...."
Hàng loạt sợi xiềng xích được rèn từ Tử Lăng Thần Thiết như từng đầu thần long lần lượt kéo đến.
Bên trong thần đô đế cung, những mảng tường dần dần rợi rụng để lộ ra phần lõi của kết cấu bên trong.
Những cột trụ chống lên thần cung lộ rõ bản chất là những thanh Tử Lăng Thần Thiết chất chứa sát ý, chiến ý dày đặc đến mức đủ sức làm ảnh hưởng đến tâm trí của thần linh.
Ba đầu đại đạo thần long đã sớm biến thành thần lực quang cầu chứa thời gian, không gian, lôi điện tam đại trật tự thần văn.
Trung niên đế hoàng kéo lấy hơi tàn vận chuyển thần lực khắc họa trật tự thần văn lên toàn bộ cung điện cùng những sợi xiềng xích rèn nên từ Tử Lăng Thần Thiết.
Qua một hồi lâu sắp xếp cùng khắc họa thần văn, toàn bộ thần cung trở thành Hoàng Kim Cổ Điện mà nhóm của hai người Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong nhìn thấy lúc trước.
Trung niên đế hoàng thân thể già nua, mỗi lần sử dụng thần lực thì thời gian của hắn sẽ trôi qua nhanh hơn một chút.
Hoàng Kim Cổ Điện được bố trí xong xuôi, vị đế hoàng uy nghiêm một thời đã trở nên già yếu không chịu nổi, thần thể như ngọn nến trước gió, bước đi lung lay không vững vàng.
Trung niên đế hoàng đi ra trước cổng thần cung, đưa đôi mắt bình tĩnh nhìn về thiên ngoại tinh không lần cuối, sau đó trở về trung tâm Hoàng Kim Cổ Điện.
Thần lực quang cầu từ từ bay lên trên cao, ánh sáng cũng theo đó dần tắt, không bao lâu thì ẩn núp vào trận pháp mắt xích.
Trung niên đế hoàng nhìn thấy một màn này mới trở nên yên tâm bước tiếp một bước cuối cùng.
"Leng... keng... leng... leng..."
Ngay khi trung niên đế hoàng vừa đi vào khu vực trung tâm cung điện, toàn bộ xiềng xích di chuyển, đồng thời trên mỗi sợi xích cũng phát ra tử sắc thần quang kết hợp màu đỏ sát khí cực thịnh.
Tử sắc chính là đại diện của thời không trật tự thần văn, trong khi màu đỏ sát khí chính là đại diện cho thiên sinh tính chất của Tử Lăng Thần Thiết.
"Bộp.... bôp... bộp..."
Xiềng xích mang theo lực lượng hủy diệt đâm xuyên qua thần thể già nua của trung niên đế hoàng.
Lôi điện trật tự thần văn bên trong thần thể bắt gặp lực lượng hủy diệt từ xiềng xích truyền tới nhanh chóng trở nên cuồng bạo, khiến thần lực của trung niên đế hoàng như một quả bóng tùy thời có thể phát nổ.
"Đùng...."
Nương theo tiếng nổ lớn xuất hiện, toàn bộ thần lực của trung niên đế hoàng chính thức bị hủy diệt, trở về con số không.
Thần hồn của hắn dần dần bị tan biến, hóa thành những quang cầu đỏ chói tựa đom đóm từ từ bay lên cao rồi lại từ từ tan biến hòa vào cơn mưa thần huyết đang rơi ngoài kia.
Trung niên đế hoàng vẫn ánh mắt vẫn bình tĩnh như vậy, từ đầu đến cuối không lộ ra chút nào đau đớn, có lẽ đây chính là uy nghiêm của một vị đế vương chân chính.
Không bao lâu, trung niên đế hoàng hai mắt chầm chậm khép lại.
Lần nhắm mắt này chính là vĩnh viễn.
Lần nhắm mắt này đã nói rằng...
Một đời Thần Đạo Chí Tôn chính thức vẫn lạc.