Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 119: Hồi ký của những kẻ bị lãng quên
"Aizz, thế sự vô thường!"
Nguyễn Thanh Phong nhìn cảnh tượng trước mắt thở dài cảm thán.
Một đời Thần Đạo Chí Tôn, một đời đế trung đế hoàng, cuối cùng lại phải lấy phương thức biệt khuất như vậy kết thúc.
"Chỉ là, vì sao vị Thần Đạo Chí Tôn này lại trở thành tà niệm?
Chẳng phải hắn đã sớm ma diệt thần hồn, phong ấn thần thể rồi sao?"
Nguyễn Thanh Phong liên tục thắc mắc.
Đặng Phi Long đứng ở một bên gật đầu, tỏ ý tán thành, hắn cũng rất tò mò về tà niệm lão giả.
Theo như quan sát, tà niệm lão giả chính là thần thể của trung niên đế hoàng sau khi vẫn lạc biến thành.
Vị Thần Đạo Chí Tôn kia chắc chắn phải biết gì đó cho nên trước khi tự giam giữ bản thân, hắn đã để lại thần lực quang cầu làm hậu chiêu, vừa là truyền thừa vừa trận nhãn để đề phòng hậu họa.
Tử Lăng Thần Thiết chứa đựng sát khí vĩnh hằng có khả năng ma diệt hết thảy vạn vật ý chí, nhưng lại không thể ngăn cản thần thể của kẻ bị giam giữ sinh ra tà niệm, thật sự khiến người ta suy nghĩ không thông.
Hai người Đặng Phi Long có một cảm giác bồn chồn trong lòng, không còn giữ được bình tĩnh.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy thần lực quang cầu, cả hai đã xuất hiện một cảm giác bi thương.
Bây giờ đoạn hồi tưởng trong thần lực quang cầu sắp đến hồi kết, cảm giác khó tả kỳ lạ kia lại càng trở nên mãnh liệt.
Thần lực quang cầu bay lên không trung, quang mang bắt đầu yếu dần xuống.
Bên ngoài thời gian trường hà triệt để rơi vào hắc ám, chỉ còn lại từng ngôi sao trời như điểm sáng nhỏ nhoi.
Trước mắt Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong từ từ xuất hiện những dòng bí văn mà vị trung niên đế hoàng kia để lại.
Đọc nội dung ở trên đó khiến cả hai trở nên sửng sốt, toàn thân run lên, một bộ dáng không thể tin được.
"Bình sinh ta tu hành chỉ mong tự do tự tại, làm chủ con đường bản thân.
Nhất thế tu hành có thành tựu, cầu mong nhập đạo chứng trường sinh.
Trường sinh chi mộng trong tay lại muốn nhìn thế gian vật đổi sao dời.
Đạt đến Thần Đạo Chí Tôn đi du hành thời không chợt nhận ra thiên địa rộng lớn.
Đến một ngày...
Vũ trụ thần chấn liên kết vạn đạo tinh không.
Những nơi tưởng chừng như rất xa dễ dàng được kết nối với nhau bằng những cánh cổng thời không rộng lớn.
Hỗn Mang Thạch đem theo đại tạo hóa, trong tạo hóa ắt hẳn có tai ương.
Hỗn Mang thần lực kéo ra chân trời mới, ngộ đạo giả đắc đạo tiến bước dài.
Hỗn Mang vĩ lực quá áp đảo khiến vạn đạo tiêu biến, luân hồi lộ bỗng chốc hóa thành không.
Vẫn lạc giả lạc lối giữa thời không, không thể luân hồi cuối cùng bị ma hóa thành tà niệm.
Tu hành giả mấy ai giữ được sơ tâm?
Lợi ích từ việc hấp thu tà niệm lực khiến thế gian lộ ra bản chất, nhược nhục cường thực luôn trường tồn.
Không luân hồi tìm đâu ra tân sinh mệnh? Tu sĩ héo tàn theo tháng năm.
Tà niệm cắn nuốt nhau tự lớn mạnh bản thân, tìm những luồng ý thức chưa bị Hỗn Mang nuốt chửng để tạo ra tự thân luân hồi.
Chí Tôn chi c·hiến t·ranh giành từng khỏa sinh mệnh tinh cầu, muốn đền bù sinh mệnh thiếu hụt tại phương vũ trụ của mình.
Một hồi tạo hóa lại trở thành Sát Lục Tu La Tràng.
Thần huyết như mưa tẩm bổ vạn vật trong thiên địa, nhưng vạn đạo từ lâu đã tiêu biến, sinh linh, tử linh không còn ý thức được sinh ra.
Phiến thiên địa sau cùng chỉ còn một mảnh trống rỗng, muốn rời đi nơi này chỉ có thể bước ra một bước kia.
Nhưng chờ đến lúc những vũ trụ chi chủ kia thành công đột phá thì thế gian đã sớm không còn sinh mệnh ý thức.
Thần Đạo Chí Tôn muốn phá hủy liên kết thời không của Hỗn Mang Thạch để rời đi nhưng chung quy là bất lực.
Hỗn Mang là dòng vật chất đem theo ý chí đưa vạn vật sinh diệt trở về với Hỗn Mang.
...
Thời cơ đã tới, có vẻ như Hỗn Mang Thạch không phải là vô địch tuyệt đối, ngoài kia vẫn có những sinh linh thần bí khác có thể đối chọi với thứ này.
Những sinh linh từ thời đại Sáng Thế được biết đến với danh xưng các Khái Niệm Hỗn Mang thường xuyên ở ngoài kia bạo phát n·ội c·hiến.
Lực lượng từ Hỗn Mang Thạch trở nên cuồng bạo, thế gian đã đi đến hồi cuối, vũ trụ chi chủ cần phải cho thấy đảm phách của mình.
Một thân thần đạo xin đưa tiễn những dòng ý thức cuối cùng thoát khỏi ràng buộc từ chí cao thời không.
Nguyên thế gian một lần nữa tái nhập luân hồi!
...
Con đường tu luyện vốn là vĩnh vô chi cảnh, thần đạo mênh mông không nhìn được bờ bến.
Chúng ta những Thần Đạo Chí Tôn thần đạo đã tan biến, cuối cùng không thể bước ra một bước kia, chỉ có thể tiếc nuối để lại truyền thừa.
Truyền thừa của chúng ta chỉ quan tâm ý chí, không nhìn thiên phú, không phân biệt thiện ác.
Nguyện hậu thế tu hành giữ được sơ tâm, thay tiền nhân chúng ta nhìn ngắm toàn cảnh đặc sắc trên thế gian."
--- Hồi ký của một kẻ đã bị lãng quên ---
Dòng hồi tưởng kết thúc, thần lực quang cầu hóa thành một thanh thần kích chầm chậm rơi xuống.
Thần kích có lưỡi thương tỏa thần quang, phía dưới phần nối lưỡi thương với cán thương có ba đầu thần long uốn lượn, đồng thời có một thanh bán nguyệt đao nhỏ chếch mũi ra phía bên ngoài.
Cây thương này chính là thần binh mạnh nhất của trung niên đế hoàng, bên trong thần binh ẩn chứa toàn bộ truyền thừa của một đời Thần Đạo Chí Tôn.
Trong trận chiến cuối cùng, trung niên đế hoàng đã sử dụng thần kích để bảo vệ quang cầu ý thức còn sót lại của vũ trụ khỏi bị Hỗn Mang phá hủy do đó chỉ có thể mang theo thanh chiến kiếm còn lại của mình đi chiến đấu.
"Bộp..."
Trường thương rơi xuống, cắm sâu dưới mặt đất.
Mỗi lần trường thương rơi xuống chính là một hồi khảo nghiệm.
Chỉ có người có ý chí mạnh mẽ mới có thể rút thương ra khỏi mặt đất, qua đó chính thức tiếp nhận truyền thừa.
Hai người Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong trầm ngâm không nói.
Bọn hắn tu luyện Huyền Môn Chi Đạo cho nên tự nhiên không quá quan tâm đến Thần Đạo Chí Tôn truyền thừa.
Nói đùa cái gì? Huyền Đạo có thể tự sinh ra đạo phù hợp với bản thân, tu hành đủ cao thâm thậm chí có thể so sánh với Hỗn Mang Sáng Thế.
Có được đạo pháp tu hành mạnh mẽ như vậy cần gì phải đi tìm xa xôi nơi khác?
Thứ mà hai người Đặng Phi Long, Nguyễn Thanh Phong quan tâm là phần hồi ký của vị Thần Đạo Chí Tôn kia.
"Luân hồi không hiện, đại đạo bị áp đảo chỉ còn cách lẫn trốn."
Đặng Phi Long nhẹ giọng lầm bầm.
Qua đoạn hồi ký giải thích, Đặng Phi Long chỗ nào còn không rõ vũ trụ thần thụ là cái gì?
Vũ trụ thần thụ trong đoạn hồi tưởng nói trắng ra chính là Niệm Huyền Thiên.
Bản chất của Niệm Huyền Thiên chính là từ vô số phương vũ trụ mạnh mẽ được kết nối với nhau tạo thành.
Đặc điểm của những vùng tinh không cường đại kia đó chính việc nhờ có Thần Đạo Chí Tôn sinh ra từ đó trả ngược về, giúp thiên đạo, đại đạo hoạt động mạnh mẽ.
Cũng chỉ có những vùng tinh không như vậy mới đủ tư cách tiếp nhận lực lượng từ Hỗn Mang Thạch.
Nói cách khác, Niệm Huyền Thiên là vùng thiên địa tập hợp tinh hoa của tu luyện giới, tập hợp tinh hoa của Thần Đạo.
Nguyễn Thanh Phong có điều suy ngẫm, gật đầu nói: "Xem ra chư thiên vạn giới mà tiểu Phong nói cũng chỉ là một phương vũ trụ nhỏ yếu không đủ tư cách bám vào Hỗn Mang Thạch mà thôi."
"Đây ngược lại cũng xem như là may mắn, không gặp đại thanh tẩy."
Một trận Hỗn Mang chi chiến quét sạch toàn bộ cường giả trên thế gian, chỉ có những vũ trụ nhỏ yếu còn sống sót.
Có thể võ đạo giới là nhược nhục cường thực không giả.
Nhưng qua sự kiện vừa rồi cũng đủ để hiểu thêm nhiều đạo lý.
Cây cao đón gió lớn, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn!
Liên tục cố gắng ăn nói lạc đề, bầu không khí trở nên có chút trầm mặc.
Hai người Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong nhìn nhau, không ai nói gì, một sự yên tĩnh đến đáng sợ.
Qua một hồi lâu, cuối cùng Đặng Phi Long ánh mắt đăm chiêu, nhẹ giọng thì thào: "Khi còn bé ta đã từng đọc qua ghi chép lịch sử nhị quốc...Không, là ghi chép về Nguyên vực."
"Nghe nói phương Tây của Nguyên Việt ngày xưa tuy là một vùng hoang mạc rộng lớn nhưng núi cùng mạch nước ngầm rất nhiều, dê núi khi đó cũng chạy nhảy khắp nơi."
"Phía Tây hoang mạc nổi tiếng với hương liệu, mùi thơm tự nhiên của những thứ đó là hoàn toàn riêng biệt."
Nói đến đây Đặng Phi Long bỗng nhiên ngừng lại.
Nguyễn Thanh Phong im lặng một lúc cũng tiếp lời: "Phương Tây hoang mạc từng tồn tại rất nhiều bộ lạc du mục, nằm trên sa mạc cát là những rạng núi cao có cỏ cây tươi tốt."
"Nữ nhân đến từ phía Tây có những nét đẹp đặc trưng cực kỳ tinh xảo, ánh mắt của bọn họ nghe đồn có thể dễ dàng hớp hồn nam nhân."
"Quê hương của Thủy Thượng Phương cùng Lý Ngọc Sương hai vị tiền bối chính là từ các bộ lạc du mục ở nơi đó."
"Điều kiện sống có thể không bằng những vùng đồng bằng châu thổ, nhưng cũng không thua kém bao nhiêu."
"Chỉ là... từ rất lâu về trước, những bộ lạc du mục này dần dần suy tàn, đến hiện tại đã không còn mấy ai sinh sống ở phương Tây."
"Nhị quốc..."
Lần này đến lượt Nguyễn Thanh Phong dừng lại giữa chừng, nhưng người đối diện hắn cũng không muốn nói thêm.
Nguyên Việt cùng Thiên Nam sở dĩ không bao giờ bạo phát c·hiến t·ranh một phần là vì bọn hắn rất ưa chuộng hòa bình.
Một phần khác là bởi vì lãnh thổ của nhị quốc cũng rất rộng lớn, nhưng con người thì lại cực kỳ ít ỏi, chưa từng có dấu hiệu gia tăng, c·hiến t·ranh phi nghĩa chỉ tốn nhân mạng là điều không cần thiết.
Chính vì vậy mà việc phụ nữ mang thai ở Nhị quốc cũng rất được coi trọng.
Mỗi khi có phụ nữ mang thai thì hoàn toàn không cần phải lo lắng về gánh nặng tiền tài, tất cả đều sẽ được triều đình tài trợ.
Thời điểm số lượng tộc nhân của những bộ lạc du mục phương Tây biến mất cũng là thời điểm mà số lượng người dân của Nhị quốc có dấu hiệu tăng lên.
"Trăm năm trước, sau sự kiện tàn sát của Huyết Vô Tâm tiền bối, bốn mươi năm trước là sự kiện biển động tại Thiên Nam..."
Đặng Phi Long kể một mạch những sự kiện xảy ra trong quá khứ.
Đây đều là những thời điểm trùng hợp với thời gian có sự thay đổi về số lượng người cũ ra đi người mới xuất hiện.
"Tiểu Phong từng nói, phàm nhân ngoài kia chỉ sống đến hơn một trăm hai mươi tuổi." Nguyễn Thanh Phong đưa đôi mắt to lớn nhìn về thương khung.
Đôi mắt xanh tựa như hải châu luôn mang theo ý cười của hắn bây giờ đã trở nên vô hồn, trống rỗng.
Dựa vào những thông tin được ghi chép trong mấy mươi ngàn năm qua, kết hợp với những gì đọc được từ hồi ký của vị Thần Đạo Chí Tôn kia.
Hai người Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong đã nhận ra một điều.
Bọn hắn sống lâu hơn phàm nhân, bọn hắn thật sự là những người đặc biệt.
Bọn hắn có lẽ là bất tử.
Bởi vì ngay từ đầu, bọn hắn không phải là con người...
Chỉ là tà niệm...