Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 11: Chênh lệch khổng lồ, Khí công phát uy
Huyết Vô Tâm đứng lặng yên trên lôi đài, gương mặt chữ quốc rau được cắt ngắn, một mắt của hắn có màu xanh, bình tĩnh, không buồn không vui, tóc dài vuốt ngược xỏa ra hai bên.
Lưng khoác áo bào cũ màu đỏ đã sớm phai màu, để ngực trần, lộ ra cơ bắp săn chắc, trước ngực có một vết sẹo b·ị t·hương đâm trúng để lại.
"Các ngươi không muốn sống?". Huyết Vô Tâm khinh thường nhìn về ba người trước mặt.
Hắn cảm thấy, đương thời ngũ đại cao thủ quá yếu.
Chí ít trong mắt hắn, đối với Vân Phi Dương loại hàng này xuất kiếm sẽ chỉ làm ảnh hưởng đến thanh danh, là sỉ nhục kiếm của hắn.
"Thật cuồng a, đây chính là kẻ mạnh có thực lực tuyệt đối mới dám lên tiếng nói chuyện sao?"
"Ta nghĩ loại này cường giả đã có thể xưng tụng kiếm tiên, đủ xứng danh với Tiêu Dao võ thần ngày xưa"
"Ta muốn bái sư học kiếm thuật của kiếm tiên đại nhân"
"..."
Tiếng thảo luận nhao nhao phát ra, ai cũng cảm thấy vị cựu Trang chủ này cực kỳ mạnh mẽ.
Có thể một kiếm trảm đương thời đệ ngũ, siêu nhất lưu cao thủ đã đầy đủ lý do để bọn hắn kính trọng.
"Tiền bối nói đùa, chúng ta tự nhiên là trân quý sinh mệnh của mình,
Hôm nay đến đây chính là muốn mặt dày muốn hợp sức cả ba người xin được tiền bối chỉ dạy thêm về võ đạo."
Trần Hiền Quân một mặt ôn hòa chấp tay trên gậy dù đối phương nhìn trông có vẻ so với hắn còn trẻ hơn nhưng vẫn thể hiện tôn kính nói ra.
"Chúng ta biết, hôm nay ba người đến đây, chỉ sợ cũng không thể nào lay chuyển được tiền bối một tấc,
Nhưng cuối cùng võ đạo của chúng ta đã đi đến bình cảnh, không thể tiến bộ thêm được
Chính vì vậy cho dù biết có đến không có về, cũng muốn thử một lần khoảng cách chênh lệch so với chân chính võ đạo là bao xa."
Lần này đến lượt Châu Thần Chi chiến ý phát động, trong giọng nói mang theo khí khái hào sảng, một biểu cảm đem đến cảm giác sáng nghe đạo chiều có thể buông tay.
"Bằng ba người các ngươi còn chưa đủ để ta xuất kiếm." Nói xong, Huyết Vô Tâm bắt đầu chuyển động.
Rất nhanh thân ảnh hắn hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một thanh kiếm đang cắm trên lôi đài.
Thoáng chốc hai người Châu Thần Chi cùng Trần Hiền Quân lập tức vào trạng thái phòng thủ.
"Trần gia kiếm khí".
Trần Hiền Quân dốc ngược cây gậy của bản thân, từ đó rút ra một thanh kiếm đứng thẳng người dậy.
Trong một chớp mắt đã không còn sự già nua, nhanh chóng tụ khí đánh về phía trước, đồng thời sử dụng phản lực, dùng khinh công nhảy về sau.
"Vùuuuuuuuu"
Lực trảm từ một chiêu này đã vượt qua võ học phạm trù, kiếm khí tung ra dù vô hình nhưng không khí đã bị đẩy lùi hơn một mét.
Cảm nhận được uy lực từ chiêu này, Huyết Vô Tâm trong lúc di chuyển nhanh thành tàn ảnh vận chuyển công pháp, kinh mạch lấy tốc độ nhanh nhất bắt đầu chuyển khí lực hội tụ về toàn bộ về tay phải.
Hắn đưa tay vung mạnh vào hướng kiếm khí, lấy tốc độ cao, đẩy lùi sóng xung kích, tiếp tục sử dụng tốc độ nhanh nhất tiếp cận ba người Trần Hiền Quân.
Nhìn thấy chiêu thức của mình bị đánh tan, Châu Thần Chi cùng Trần Hiền Khanh kinh hãi dồn lực bảo vệ bản thân, nhưng vẫn bị xung kích ngược, đẩy lùi về sau.
Lập ngay lập tức cả hai cùng lúc rút kiếm, muốn tận dụng tốc độ lúc kiếm ra khỏi vỏ phản công, tuy nhiên đã muộn.
"Phải kết thúc."
Trên đài quan sát, rất đông võ giả đều thấy được chênh lệch khoảng cách giữa Huyết Vô Tâm cùng tam đại cao thủ đương thời.
"Huyết hà khí công". Một tiếng nói nhỏ vang lên.
Huyết Vô Tâm lúc này đã sử dụng khinh công nhanh chóng lao vào giữa nhóm Châu Thần Chi.
Tiếp đó, bước một chân đến trước, ngã người về sau, hai bàn bàn tay một ở trên, một ở dưới hướng vào nhau song song trước ngực nhanh chung vung tay về hai bên.
Ba người Châu Thần Chi lúc này chỉ cảm thấy có một lực xung kích mạnh xuất phát từ Huyết Vô Tâm đang nhanh chóng đánh vào toàn bộ người bọn hắn. Khí lực này nặng nề khó cản.
Cuối cùng cả ba cao thủ rơi khỏi lôi đài, bọn hắn chật vật không dậy nổi, xương cốt đều đã bị tổn thương, hiển nhiên lần này ba người bọn hắn thất bại thê thảm.
Mọi người xung quanh không ai lên tiếng chê trách ba người bọn họ.
Ai cũng nhận ra, không phải đương thời cao thủ yếu, mà thật sự Huyết Vô Tâm quá mạnh, mạnh đến mức đã không thể sử dụng võ thuật phạm trù để diễn tả.
"Đạ tạ tiền bối hạ thủ lưu tình."
Trần Hiền Khanh cố gắng ngồi dạy cảm tạ, lúc trúng chiêu hắn cũng biết cuối cùng là người ra tay đã thu chiêu lại, nếu không tính mạng của bọn hắn khó giữ.
"Ngũ đại cao thủ đương thời ba người các ngươi cũng xem như không tệ, so với trăm năm trước cũng không kém bao nhiêu
So với tên rác rưởi Vân Phi Dương mạnh hơn mấy lần."
Lời này nghe như đang khen ba đại cao thủ, nhưng bọn hắn một mặt đều đen, Vân Phi Dương là rác rưởi, chúng ta hơn Vân Phi Dương mấy lần?
So với rác rưởi chỉ hơn được mấy lần? Châu Thần Chi bọn người cười khổ không thôi.
"Hy vọng còn được xem quyết đấu đỉnh cao". Mấy người lúc này thầm nghĩ.
Nhữn người không thể giao thủ quá một chiêu hoàn toàn không học được gì nhiều, chỉ hy vọng Võ thần tiền bối thật sự xuất hiện a.
"Ta nghe nói đương thời đệ nhất rất mạnh? Vì sao không thấy hắn đi cùng các ngươi?"
Đã đánh đến người thứ tư thì tự nhiên cũng nên thử một chút đệ nhất, theo hắn tìm hiểu người này chưa từng ra tay, nhưng lại có thể xếp hạng đầu, trong này chỉ sợ có vấn đề.
"Tiền bối có chỗ không biết, nhiều năm về trước Thần Chi lão đệ mới là thiên hạ đệ nhất,
Đệ nhị là một người có thể cùng hắn đánh đến bất phân thắng bại tên là Giang Đào,
Người này cùng Vân Phi Dương làm người hèn hạ chuyên đi làm nhiều chuyện ác, nhưng Thần Chi lão đệ là người Thiên Nam, chúng ta lại không có thế lực ở Nguyên Việt"
"Khụ....khụ...khụ........."
Trần Hiền Quân lên tiếng giải thích, đang bị thương đành phải mở miệng từ từ nói tiếp:
"Cuối cùng đương kim thánh thượng của Nguyên Việt lúc đó mời đến một võ giả ra tay xuất thủ trấn sát Giang Đào,
Vân Phi Dương nghe tin Giang Đào bị g·i·ế·t liền lập tức liền bỏ chạy đến Lãng sơn nguyên, mà Nguyễn Ngọc Chúc vị kia cũng ngay lập tức bị đồn thành đương kim đệ nhất."
"Nếu hắn đã lợi hại vậy, các ngươi vì cái gì chưa từng mời hắn luận võ?".
Người xung quanh cũng tò mò muốn nghe câu trả lời, dù sao liên quan đến đương thời đệ nhất bọn hắn cũng chỉ nghe lưu truyền, chưa từng chứng thực.
Nghe Huyết Vô Tâm hỏi câu này, ba người Trần Hiền Khanh cũng hiện lên vẻ mặt xấu hổ, bọn hắn hồi tưởng lại lời hồi âm của Nguyễn Ngọc Chúc lúc đưa ra ý kiến luận võ.
"Đạo quá lệch nhau, Pháp bất khinh truyền, xin thứ lỗi cho tại hạ".
Nghĩ một hồi cuối cùng vẫn đồng loạt mở miệng.
Lời này vừa ra, không khí như ong vỡ tổ, lập tức ồn ào cả lên.
"..."
"Cuồng, chính xác còn cuồng hơn Huyết kiếm tiên, không biết đệ nhất nhân người này thực lực làm sao, nhưng hắn chắc chắn là rất cuồng."
"Ngay cả Kiếm tiên tiền bối đều có thể ra một chiêu nửa thức tiếp chiến với bọn họ, vậy mà vị này thậm chí còn bảo lệch nhau không xứng."
"Sau này ta cũng phải cố làm thiên hạ đệ nhất, thử nghĩ mà xem buông ra câu này là cỡ nào đẹp trai." Một thiếu niên mặt đầy hướng đến.
Liền ngay cả Huyết Vô Tâm cũng đều kinh ngạc, người đó có thật sự mạnh như vậy? Đây là cỡ nào trương cuồng à?
Phải biết hắn đã thực sự chạm đến võ đạo, nếu vị kia mạnh như vậy thì lẽ ra hôm nay cũng nên xuất hiện ở đây mới đúng.
Hơn nữa ngoại trừ Lý Tiêu Dao hắn cũng chưa từng nhìn thấy ai tìm được võ đạo truyền thừa.
"Chẳng lẽ, hắn cũng như ta, hoặc là Lý Tiêu Dao? Khả năng cao là như vậy đi".
"Vùuuuu..........Vùuuuuu". Lúc này một cơn gió thổi qua, cắt đứt mạch suy nghĩ của Huyết Vô Tâm, cảm nhận được người đến, môi liền nở nụ cười.
"Ông....Ông chủ?". Một giọng la thất thanh
Tiểu nhị mở miệng nhìn về phía chủ quán của mình, giờ phút này hắn đã không có dáng vẻ lúc trước, đã không còn là một lão nhân thơ thẩn.
Gương mặt ông chủ có nếp nhăn đã không còn nhiều như lúc trước, đôi mắt sâu thẳm, tráng mang dây ngọc, râu tóc được chải cẩn thận, trang phục được thanh lý chỉnh tề.
Võ thần Lý Tiêu Dao!
Một bên khác, Đoàn Trí lúc này đang nhập vai quần chúng, cũng sơ bộ đánh giá được thực lực của Huyết Vô Tâm.
So với hắn còn kém rất nhiều, Lý Tiêu Dao cũng tương tự.
Về phần Nguyễn Ngọc Chúc hắn vẫn chưa thể đánh giá vì không gặp.
Trong lòng thắc mắc Nguyễn Ngọc Chúc gặp phải chuyện gì lại có thể bỏ lở một dịp tốt như vậy, đồng thời cảm thấy có chút tiếc nuối.
Bỗng nhiên phát hiện điều gì, Đoàn Trí quay đầu nhìn về phía xa.
Trên đường, một con kỳ thú trông như Bạch Hổ đang chạy hết tốc lực về hướng này, bên trên lưng hổ có một người ngồi.
Lão giả trên lưng hổ tóc đen láy, mắt to, gương mặt cương nghị, nhìn kỹ thật sự có mấy phần tương đồng với Nguyễn Thanh Phong, nét mặt đang thể hiện sự vội vàng pha lẫn sự hưng phấn.
Nhìn xem Nguyễn Ngọc Chúc, Đoàn Trí nhẹ giọng lẩm bẩm:
"Lâu quá không gặp, cố nhân của ta". Lại quay đầu nhìn về lôi đài nhìn xem hai người Huyết Vô Tâm khí thế va chạm hắn thầm nhủ: "Mọi chuyện giờ mới thật sự thú vị".
Trong mắt hiện lên vẻ mong chờ, từ Khung Cửi Vận Mệnh hắn cũng đã cảm nhận được, mình cũng mạnh hơn Nguyễn Ngọc Chúc.
..........
Nguyễn Ngọc Chúc một bên cưỡi kỳ thú bạch hổ, chỉ hận không thể ngay lập tức đến Hướng Thiên sơn lập tức giao thủ cùng Huyết Vô Tâm.
Ban đầu, hắn đã đến Thiên Hải thành từ sớm nhưng cuối cùng phải quay ngược về nhà một chuyến.
Mặc dù lần này khiến hắn chậm trễ một chút, nhưng đồng thời cũng cực kỳ vui mừng.
Nguyên nhân từ hơn bảy ngày trước, Nguyễn Ngọc Chúc nhận được tin khẩn từ Nguyễn gia, người đưa tin cầm tín vật của hắn đến tìm.
Tín vật đó là tín vật chí cao nhất, Nguyễn Ngọc Chúc liên tục dặn dò, gặp được tín vật thì bất cứ giá nào đều phải gọi hắn trở về cũng chỉ có duy nhất một mình hắn được xem nội dung thư tín ở trong.