Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 12: Võ đạo cường giả chi chiến
Nguyễn gia hôm nay đặc biệt náo nhiệt.
Nguyên nhân chính là một người đưa tin dẫn theo cháu trai của hắn đến đây chỉ đích danh cần gặp mặt Nguyễn lão tộc trưởng Nguyễn Ngọc Chúc.
Người này đem theo Linh Ngư Huyết Châu của lão tộc trưởng đến, cả tộc mọi người tò mò đến xem Ngư Châu.
Dù sao ai cũng biết, hơn mười năm trước khi trở về lão tộc trưởng liền ban hành điều lệnh đầu tiên với toàn tộc.
Bất cứ khi nào có người đem Linh Ngư Huyết Châu đến phải ngay lập tức thông báo hắn trở về, hoặc cần hộ tống người đưa thư an toàn.
Đồng thời đồ vật phải được đích thân hắn mở.
Không ai biết tộc trưởng lúc đó vì sao cần nghiêm túc như vậy, nhưng bọn họ biết làm vậy nhất định có lý do sâu xa.
Khoảng cách từ Đại Ngu thành đến Thiên Hải thành không quá xa, chỉ cần một ngày hổ không dừng vó Nguyễn Ngọc Chúc liền trở về Nguyễn gia.
Không nói một liền chụp ngay người đưa thư lên tiếng hỏi:
"Nói, là ai gửi thứ này?".
"Bẩm đại nhân, là một thiếu niên, hắn nói chỉ cần đưa đến tay đại nhân, mọi chuyện sau đó của ta sẽ rộng mở". Từ Phúc mặt run rẩy đáp lời.
Giống như sợ không đủ thỏa mãn Nguyễn Ngọc Chúc, hắn tiếp tục:
"Vị kia trạc hơn hai mươi tuổi, một mặt thanh tú, người đó ăn mặc bình thường, hơn nữa biết rất nhiều về ngài".
Nghe được lời của Từ Phúc, Nguyễn Ngọc Chúc lập tức trở nên vui mừng quay sang phân phó hạ nhân:
"Chiêu đãi hắn cho thật tử tế, ban thưởng ngàn lượng vàng."
Nói xong cầm lấy túi đồ trở về phòng, mở tấm vải sờn màu ra, hắn lập tức nhận ra năm cái vòng đep chân quen thuộc.
Tiếp tục đọc nét chữ nguyêch ngoạt trong tấm da, hô hấp trở nên dồn dập không tin vào mắt mình.
Sau đó Nguyễn Ngọc Chúc triệu tập hội nghị ngũ đại gia tộc trong Đại Ngu thành.
Khi ngũ gia nghe Nguyễn Ngọc Chúc giải thích, lại nhìn đến tấm vải có chữ viết cùng năm cái vòng chân, không từ gì có thể diễn tả sự vui sướng bọn hắn.
Một ngày này, Đại Ngu thành ngũ đại gia tộc hủy bỏ lệnh treo thưởng tìm kiếm năm vị tiểu chủ. Đồng thời mở tiệc chiêu đãi nhân sĩ ghé thăm bảy ngày bảy đêm.
Cùng thời điểm đó, một tin tức lan truyền khắp Nguyên Việt quốc, ngũ đại gia tộc Đại Ngu thành chịu thuế thay cho người dân toàn quốc trong mười năm.
..........
Trở lại với Hướng Thiên sơn,
Lúc này toàn bộ ánh mắt đều đang hướng về người trung niên áo xanh vừa xuất hiện trên lôi đài. Tất cả điều kích động cùng ngạc nhiên.
Chân dung của hắn vẫn còn được lưu truyền trong văn tự, không ít võ quán đều có tranh của hắn để khích lệ môn sinh. Người duy nhất có khả năng sánh ngang Huyết Kiếm sơn trang trang chủ lúc bấy giờ.
Võ thần Lý Tiêu Dao.
Không ai ngờ tới hơn một đời người trôi qua, hắn vẫn còn tráng kiện như vậy. Mặt dù cuối cùng vẫn già đi nhưng thật sự như vậy đã quá kinh khủng.
Hôm nay được chứng kiến hai cường giả sống gần hai trăm năm đại chiến, chắc chắn sẽ học được nhiều điều.
Ba người Trần Hiền Quân, Trần Hiền Khanh cũng được dìu xuống tĩnh dưỡng.
Mặc dù b·ị t·hương nặng, nhưng bọn hắn vẫn thỏa mãn được tâm nguyện, một trận chiến đỉnh cao.
"Lâu quá không gặp". Huyết Vô Tâm cười gằn lên tiếng chào hỏi.
Lý Tiêu Dao không đáp, ánh mắt hồi tưởng, hướng về vết sẹo trước ngực của người đối diện.
"Năm đó nhận thất bại dưới tay ngươi, sau đó ta đã tự phế toàn bộ võ đạo, tu luyện lại từ đầu". Huyết Vô Tâm vừa nói vừa rút kiếm.
"Coonggggg". Một tiếng kiếm reo vang vọng toàn bộ Hướng Thiên sơn.
"Bây giờ ta so với năm đó, đã không còn là một kẻ thần trí mơ hồ thị sát thành tính,
Hôm nay đến đây, chính là muốn vấn kiếm thế gian, phải chăng võ đạo của ta đang đi là đúng đường?"
Nói xong câu này, kiếm của hắn dần chuyển qua màu đỏ nhẹ, một lớp chân khí được phủ lên trên lưỡi kiếm.
Những người khác nhìn vào lập tức ngây người, vừa rồi bọn hắn còn nghĩ khí công màu đỏ đó là bí pháp của của Huyết Vô Tâm.
Ai cũng biết cảm nhận khí, nhưng cuối cùng võ giả thông thường chỉ có thể sử dụng tụ khí để cường hóa võ công.
Võ công, tâm pháp giúp tụ khí càng nhanh, càng nhiều cô đọng càng chắc thì được xem như càng mạnh.
Chính vì lẽ đó mà Trần gia kiếm khí của Trần Hiền Khanh trở thành một trong các tuyệt học giang hồ, tất cả nhờ vào tốc độ tụ khí quá nhanh của tuyệt học này.
Hơn nữa, tụ khí là không có thuộc tính
Nhìn Huyết Vô Tâm tích tụ khí vào thanh kiếm liên tục không dứt, người xem đều hiểu hắn hoàn toàn ở một thế giới khác.
Lý Tiêu Dao cũng từ từ lấy trường thương từ sau lưng xuống, nắm chặt trong tay, một luồng khí xanh nhạt bao phủ toàn bộ thương.
Đoàn Trí ngồi trên khán đài nhìn thấu cách bon hắn vận chuyển nội khí qua kinh mạch nhịn không được kinh thán.
Ngay vừa rồi hắn đã thử dùng Khung Cửi Vận Mệnh tiến hành thêu dệt nên công pháp, cách thức vận hành của bọn hắn, kết quả cho ra khiến hắn thật sự rất bất ngờ.
Kết quả cho thấy công pháp của bọn hắn đều chỉ là lụa trắng, đây là khuyết thiếu nghiêm trọng. Nhưng từ trình độ phân giải năng lực lại đạt đến màu cam gần như là tốt nhất.
So sánh ở trong game, lua trắng tượng trưng cho kỹ năng cùi bắp nhất chỉ có thể gây một sát thương, dù cho có luyện đến cảnh giới chỉ đỏ tối cao cũng chỉ có thể gây thêm vài sát thương.
Lụa xanh tương đương với kỹ năng siêu cao cấp, cho dù là phân giải thành chỉ trắng thấp nhất cũng có thể gây hàng trăm sát thương.
Dải lụa có màu càng cao cấp thì dù rút ra bất cứ thứ gì cũng tốt hơn nhiều so với dải lụa có màu kém hơn.
Chính vì vậy khi truyền đạo pháp cho nhóm Đặng Phi Long hắn hoàn toàn không ảo tưởng có thể lập tức xuất hiện chỉ đỏ.
Nhưng nhìn từ một gốc độ nào đó người trên lôi đài tuyệt đối là những kỳ nhân.
Nói cách khác, bọn hắn chỉ nhặt được một viên đá, thay vì làm thành một cái rìu đá phế vật, thì bọn hắn lại trực tiếp ném ra sức công phá của một viên đ·ạ·n.
"Võ đạo kỳ tài, có cơ hội nhất định phải lôi kéo thành công nhân của mình mới được, bọn hắn bị bỏ sót, quá phí của trời".
Lúc này trên lôi đài, hai vị truyền kỳ trong giới giang hồ đã bắt đầu di chuyển.
Tốc độ của bọn hắn quá nhanh, chỉ có một số ít siêu nhất lưu võ đạo cao thủ mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy chuyển động của hai người này.
Bộ pháp, khinh công của hai người cũng được thi triển một cách vô cùng huyền diệu. cả hai từ đầu đến cuối đều đứng trên không giao thủ, liên tục xuất hiện tiếng v·a c·hạm từ kim loại.
Khinh công bộ pháp của Lý Tiêu Dao giống như đạp gió nhẹ nhàng, lướt đi nhanh chóng, có cảm giác như dưới chân của hắn là từng cơn gió xếp thành sóng, đẩy người khác đi một cách nhanh chóng, mượt mà.
Khinh công bộ pháp của Huyết Vô Tâm lại cuồng dã, bá đạo hơn, hắn giống như chân dẫm cuồng phong thẳng tiến về phía trước, không khí dưới chân hắn giống như là bị nén lại.
Lý Tiêu Dao đâm thương về phía trước quét ngang về hướng đối phương đang lao đến.
"Huyết kiếm thức, Phá huyết trảm". Một tiếng gầm vang lên.
Huyết Vô Tâm tung người, tay cầm kiếm hướng xuống dưới, sau đó xoay nhiều vòng trên cao, kiếm trong tay theo nhịp xoay tròn như một cơn lốc đỏ, hắn từ từ đưa kiếm lên cao chém một đòn mạnh nhắm vào Lý Tiêu Dao.
"Thân pháp thật khủng kh·iếp, linh hoạt". Lý Tiêu Dao âm thầm đánh giá.
Ngay vừa rồi hắn muốn mượn đà lao vào cả Huyết Vô Tâm tung đòn đẩy lui đối phương, lại không ngờ thân pháp của đối thủ có khả năng đảo ngược nhanh như vậy, ngay lập tức đã có thể lấy lui làm tiến.
Lý Tiêu Dao không hề chủ quan khinh địch, lập tức vận dụng bộ pháp, xoay người tránh né.
Trong lúc mọi người nghĩ Tiêu Dao võ thần sẽ phải tránh đi một chiêu này.
Chợt, hắn bỗng nhiên cầm hai tay nắm chặt giữa thân cùng đuôi của thương sắt, giẫm mạnh xoay người, lướt nhanh trên không trung.
"Hồi phong thương". Lý Tiêu Dao quyết định sẽ giống đối phương lấy lui làm tiến, đâm thương về hướng Huyết Vô Tâm.
Khí thế giao dung khiến người xung quanh liên tục kinh hãi.
"Thật sự là đỉnh cao quyết đấu, cao thủ của cao thủ".
"Một người kiếm thế như cuồng phong vũ bão, một người ra thương dứt khoát, tinh chuẩn".
"Hai vị này điều biết cách lấy lui làm tiến, biết sử dụng kỹ năng bản thân để khắc chế đối phương, không uổng công ta đến đây".
"..."
Trên khán đài nghị luận không ngừng.
"Võ đạo của bọn họ thật sự là chênh lệch rất lớn với võ đạo của chúng ta à". Trần Hiền Khanh thật thà lên tiếng.
Nhìn hai Lý Tiêu Dao cùng Huyết Vô Tâm đại chiến, hắn bỗng có suy nghĩ hoang đường về thần thoại truyền thuyết.
"Nói không chừng những đại năng có thể dời núi lấp biển, du hành tinh không là sự thật". Trong lòng Trần Hiền Khanh mơ hồ nghĩ.
"Ầm....". Một t·iếng n·ổ vang lên.
Trên lôi đài lúc này thương kiếm đã v·a c·hạm sóng xung kích lan rông ra phía khán đài, không ít người bị dư âm làm cho trọng thương.
Lý Tiêu Dao cũng bị chấn động cũng đẩy lùi lại, hắn không tự chủ trượt dài về phía sau, cuối cùng nhờ cấm đầu thương xuống đất mới có thể giảm bớt lực phản chấn.
Huyết Vô Tâm liên tục bước về sau, mỗi bước của người này đều dẫm nát một phần lôi đài, liên tục bước nhiều bước mới có thể dừng lại.
"Xem ra trăm năm qua ngươi đã tiến bộ không ít". Lý Tiêu Dao đánh giá đối thủ trước mặt.
Người hơn một trăm năm trước bị tẩu hỏa nhập ma, từng ra tay quyết chiến với mình, nay đã mạnh hơn khi xưa rất nhiều.
Tất nhiên hắn cũng tiến bộ, nhưng đối phương đã bị phế đi tu vi, lần nữa trùng tu.
"Một trăm năm qua ngươi lại không thay đổi, vẫn là một đối thủ khó nhằn". Huyết Vô Tâm cũng dành sự tôn trọng cho người đối diện.
Mặt dù một trăm năm trước hắn buộc phải tự phế chính mình nhưng dù sao lúc đó đã tẩu hỏa nhập ma, tiếp tục tu luyện cuối cùng sẽ không tới đâu còn dẫn đến thần trí điên đảo.
Chính vì vậy từ đầu đến cuối bản thân đều không trách Lý Tiêu Dao.
"Phù, đến kịp, cuối cùng ta vẫn đến kịp, ha ha ha".
Giữa lúc Lý Tiêu Dao cùng Huyết Vô Tâm muốn giao thủ lần nữa, lại có một âm thanh vui mừng vang khắp lôi đài.
Khi nhìn về phía đạo nhân ảnh từ trên lưng hổ bước xuống kia, tất cả bọn họ cũng biết là ai.
Một nhân vật truyền kỳ bí ẩn khác, Đương thời đệ nhất nhân Nguyễn Ngọc Chúc.