Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 120: Lịch sử Nhị quốc
Hỗn Mang lấy lực áp đảo vạn đạo phía trên.
Vạn đạo lẫn tránh, luân hồi tất nhiên cũng theo đó mà biến mất.
Tà niệm có thể thôn tính lấy những luồng thần thức chưa bị diệt sát để tự thân luân hồi.
Hai người Đặng Phi Long không tốn quá nhiều thời gian để nhận ra bọn hắn là thứ gì.
Theo lời kể của Giang Thừa Phong, pháp môn tu hành cấp thấp là thứ rất dễ bắt gặp, ngay cả với phàm trần đều không ngoại lệ.
Bởi vì sinh linh vừa được sinh ra đã có thể cảm khí, cảm hồn, trong lịch sử có không ít cường giả xuất thân phàm nhân, nhưng võ đạo ý chí kiên định cuối cùng trở thành một đời cường giả.
Phàm tục quốc gia chỉ là tên gọi của những quốc gia có võ lực yếu, trên thực tế, dưới thần cảnh thì ngươi mãi mãi là phàm nhân.
Công pháp cấp cao thì đúng là rất ít, nhưng công pháp tầm trung, bình thường hay những công pháp tu luyện nhập môn là không thiếu.
Việc một nơi như Nhị quốc hoàn toàn không có dấu vết của tu luyện giả thật sự là một điều kỳ lạ.
Hơn nữa, chưa từng có ai thắc mắc, vì sao lịch sử của Nhị quốc lại không ghi chép bất cứ thứ gì về Nguyệt Trúc hoàng triều.
Thậm chí, lịch sử của Nhị quốc chỉ có trong vòng hai mươi ngàn năm, còn trước đó không hề có bất cứ ghi chép gì.
Ban đầu, tất cả đều cho là thời đại của nhân tộc chỉ mới bắt đầu hơn hai mươi ngàn năm, hoặc là thời gian đã qua quá lâu không thể khảo cứu.
Bây giờ xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Sư phụ Huyền Chủ từng nói về những kẻ được tồn tại cổ xưa chúc phúc có thể nhìn thấy rất nhiều chuyện mà phàm nhân không thể thấy được.
Thời đại trước, khi Nhị quốc vừa bị Hỗn Mang Thạch hấp thu trở thành một khu vực ngoài rìa của Vũ Trụ Thần Thụ có lẽ đã xuất hiện rất nhiều cường giả được chúc phúc.
Những người được chúc phúc vì một lý do nào đó đã xóa bỏ đi toàn bộ vết tích của người tu luyện, thậm chí là toàn bộ ghi chép lịch sử.
Giống như Đặng tiên lão tộc trưởng đã sớm nhìn ra nhiều điều kỳ lạ trên thế gian, qua đó đưa ra những quyết định có ảnh hưởng rất lớn đến lịch sử hiện tại.
Từ việc ủng hộ một vị thái tử đi tầm tiên vấn đạo một cách mù quáng, cho đến việc đi đến Thiên Nam tìm kiếm Lạc thị hoàng thất.
Có lẽ, những người được chúc phúc giống Đặng tiên lão tộc trưởng đã nhìn ra bí ẩn gì đó.
Ý thức của phàm nhân căn bản không thể chịu nổi lực lượng từ tà niệm, chính vì vậy mà tuổi thọ của phàm nhân ở Nhị quốc chỉ có thể cao hơn thường nhân mười năm, hai mươi năm.
Phải biết tà niệm mang theo mình lực lượng Hỗn Mang chí cao, một phàm nhân lấy gì chịu đựng nổi trong thời gian dài?
Cho nên mặc dù phàm nhân ở Nguyên vực mặc dù có thể chất mạnh mẽ, tiên thiên ưu thế rất lớn, nhưng bởi vì không thể tu luyện cho nên lực lượng Hỗn Mang cũng chỉ có thể giúp bọn hắn sống thêm chục năm mà thôi.
"Các vị tiên hiền vì sao phải ngăn chặn chúng ta tu luyện đâu?"
Nguyễn Thanh Phong tràn đầy nghi vấn, tự hỏi.
Đúng là Nhị quốc ngày xưa không hề tồn tại linh khí, nhưng các vị tiên hiền không đến mức phải xóa xổ toàn bộ nền văn minh tu luyện à?
Hơn nữa, những tiền nhân đời trước được vừa nhận được chúc phúc từ những tạo vật quyền năng nhất, lại còn có cả phương pháp tu hành, kể cả khi đó chỉ là những phương pháp tu hành căn bản nhất.
Nguyễn Thanh Phong tin rằng, bọn họ chắc chắn có cách để đi sâu vào Nguyên Sơ sơn mạch, tuyệt đối có cách để tu luyện.
Giống như Thần Thụ lâm, tuy không có phương pháp tu hành nhưng lại có lực lượng từ Hỗn Mang liên tục tẩm bổ, nên những linh thú tầm thường ngày xưa đều có thể dễ dàng trở thành thánh thú, thậm chí là thần thú.
"Chuyện ta không thể đoán được điều gì.". Đặng Phi Long nhẹ giọng đáp. "Nhưng đại khái là có thể hỏi sư phụ."
Theo Đặng Phi Long, sư phụ bọn hắn có thể tạo nên Niệm Huyền Thiên, lại dễ dàng xé bỏ màn che Hỗn Mang đề hộ tống sinh mệnh ý thức rời đi, năng lực chắc chắn là không phải bàn.
Bây giờ cả hai đã đoán được, hơn một năm trước sư phụ đã đi đâu.
Có thể sống ở bên ngoài Niệm Huyền Thiên cũng chỉ có duy nhất những tạo vật vĩ đại của Hỗn Mang.
Một năm trước, sư phụ của bọn hắn đại khái là đi ra bên ngoài Niệm Huyền Thiên để gặp gỡ những "Khái Niệm" kia một chuyến.
"Đáng tiếc, sư phụ đã rời đi."
Nguyễn Thanh Phong đưa bức tranh tốt nghiệp được thêu nên bằng Dải Lụa Sáng Thế.
Trong bức tranh, hình ảnh của nhóm cao tầng vẫn sinh động như vậy, chân thực đến từng chi tiết, góc cạnh, nhưng đã có rất nhiều sự thay đổi.
Đầu tiên là sự biến mất của sư phụ Huyền Chủ, người đã dệt nên bức ảnh này.
Thứ hai đó là tất cả những thành viên có trong khung hình đều trẻ lại.
Không khó để nhận ra vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của hai người Thủy Thượng Phương cùng Lý Ngọc Sương.
Nhóm Thiên Nam hoàng thất mỗi người một vẻ, thanh tú trí tuệ.
Tất cả hai mươi bảy người đều có gương mặt như được tạo hóa tỉ mỉ tạc nên, trông vào cực kỳ hài hòa.
Đặng Phi Long nhìn vào hình ảnh đôi mắt trừng lớn, không thể tin vào mắt mình.
"Ngươi đã biết từ trước?". Nói xong, Đặng Phi Long lấy những dải lụa hình ảnh của mình ra để đối chiếu.
Nguyễn Thanh Phong đứng một bên kinh ngạc không khác gì đồng bạn mình.
Hắn chỉ vừa phát hiện là sư phụ đã biến mất trong hình, nhưng Nguyễn Thanh Phong chưa từng thấy mọi người quay về thời thanh xuân.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Thanh Phong lắc đầu cười khổ: "Có vấn đề, cách đây không lâu ta còn không biết mặt mũi thời trẻ của mọi người ra sao."
Trông thấy biểu cảm trên nét mặt Nguyễn Thanh Phong, Đặng Phi Long có thể nhận ra, bạn mình không nói dối.
"Các vị thống soái, chúng ta đang có lợi thế, chi bằng tận dụng thế mạnh bản thân để đi gây rối?"
"Không sai, lần này chúng ta có được lợi thế từ việc chiếm được bảo tàng, phải ngăn chặn không cho người khác bắt kịp điểm số của chúng ta."
"Cần phải tập trung lại bàn bạc sao? Lở hai quân đoàn kia bí quá hóa liều..."
"..."
"Thanh Phong, Phi Long hai người các ngươi ở đâu à? Vì sao không đáp lại nha? Có vấn đề gì sao?"
"Hai vị tiểu sư gặp khó khăn gì sao? Vì sao không hồi âm à?"
"..."
Tiếng thảo luận của Huyết Vô Tâm, Thiên Nam lão đại, lão ngũ,... cùng những thống soái khác truyền đến từ Sinh Mệnh Giới Tuyến.
Không khó để nhận ra, bọn hắn vừa kiểm tra điểm tích lũy, bắt đầu muốn tận dụng lợi thế.
Hai người Đặng Phi Long, Nguyễn Thanh Phong lúc này đã không còn tâm trạng nặng nề, đã mất đi động lực để tiêu diệt đồng loại.
Bọn hắn cũng chỉ là những tà niệm cắn xé tà niệm khác, rồi may mắn tìm được một tia phàm nhân ý thức để đầu thai chuyển kiếp mà thôi.
Cả hai rất nghi ngờ về bản thân, cuối cùng bọn hắn là thứ gì?
Là tà niệm hay là ý thức? Cái nào mới là chủ đạo của thân xác này?
"Ráng chiều nhuộm đỏ ánh Tà Dương."
Nguyễn Thanh Phong thì thào.
"Xem ra chúng ta cần phải đi ra bên ngoài một chút."
Đặng Phi Long gật đầu, kế đó hướng ra ngoài trại thống soái.
Bên trong Sinh Mệnh Giới Tuyến, lời hỏi thăm vẫn tiếp tục xuất hiện, nhưng bây giờ, cả hai đã không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa.
Bọn hắn chỉ muốn biết thế giới này đến cùng là thứ gì.
...
"Thah Phong ca ca, Phi Long ca ca."
Giang Thừa Phong từ đằng xa nhìn thấy hai vị tiểu sư từ trại thống soái đi đến, vui vẻ chạy đến gọi quen.
Từ lúc nhìn thấy vẻ mặt của hai vị tiểu sư trẻ tuổi, Giang Thừa Phong đã sớm nhận ra bất thường.
Chính vì vậy, ngay từ đầu, ánh mắt của hắn không luôn chăm chú vào trại thống soái, muốn nhìn xem có chuyện gì xảy ra.
Vừa rồi, khi có thời không chấn động, Giang Thừa Phong đã rất tò mò muốn xem chuyện gì xảy ra, xong, trại thống soái lại có trận pháp ngăn cản, không cách nào dò xét hay tiếp cận, cho nên hắn vẫn chưa biết được điều gì.
Đang muốn lên tiếng nói gì đó, nhưng khi cả hai người trước mặt rời khỏi trận pháp, sau khi nhìn rõ sắc mặt hai người, Giang Thừa Phong bất chợt trở nên im lặng.
Người ngoài đều có thể dễ dàng phát hiện, hai vị thống soái đang có tâm trạng không tốt.
"Điểm tích lũy của chúng ta quá cao.
Mọi người đi xung quanh kiểm tra một chút, đề phòng có địch nhân tập kích."
Đặng Phi Long nghiêm giọng lấy đại một lý do muốn tất cả rời đi.
"Thống soái chuyện này..."
Một số người nghe xong mệnh lệnh này liền trở nên khó hiểu, muốn phản bác thì bị đồng bạn của mình ngăn lại, đồng thời đưa ánh mắt ra hiệu rời đi.
"Phải, thống soái, chúng ta lập tức đi ngay, nhất định sẽ tuần tra ở những ngóc ngách xa xôi, có đầy đủ hiềm nghi nhất."
"Đúng vậy, hai vị thống soái, chúng ta liền đi cảnh giới xung quanh, có chuyện gì hai vị cứ gọi chúng ta."
"..."
Những người tinh ý khác nhìn ra tâm trạng của người nói, thêm nữa được nghe xong lý do này cũng không tiếp tục lắm lời, nhanh chóng rời đi.
Nói đùa cái gì? Bây giờ đã ở sâu trong căn cứ, hơn nữa xung quanh còn có những thống soái khác, làm sao một quân đoàn có thể vô thanh vô thức đến nơi này?
Thêm nữa, kẻ địch cũng không phải là người ngu, công cứ điểm trong thời gian này là thiên phương dạ đàm, đơn thuần là ảo tưởng.
Hai vị thống soái trẻ tuổi là đồ đệ của Huyền Chủ, trí thông minh tự nhiên là không thấp, nhất định phải nhìn ra điểm này.
Nguyên nhân duy nhất khiến bọn hắn tìm ra một lý do nhảm nhí như vậy, chỉ có thể là muốn đuổi hết những người ở đây rời khỏi Tà Dương Miếu.
Khi toàn bộ thành viên đã rời đi hết, Nguyễn Thanh Phong cùng Đặng Phi Long mở ra trận pháp để ngăn chặn người khác xâm nhập, dò xét bên trong.
Cả Tà Dương Miếu vẫn tĩnh lặng như lúc ban đầu.
Cổ thụ trải rộng, xung quanh được bao phủ bởi những trụ đá tròn di chuyển thành một vòng cung gần kín.
Chính giữa Tà Dương Miếu là một đài phun nước đã khô cạn.
Khi đến đây, các thống soái đã thử rất nhiều cách để tìm kiếm bí mật có trong Tà Dương Miếu, nhưng đều thất bại.
Hai người Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong thử truyền Huyền lực kết hợp Cổ Ngữ vào đài phun nước, hy vọng nhìn thấy kỳ tích, xong cũng thất bại mà quay về.
Cả hai đi tìm một hồi lâu, vẫn không thể nào tìm ra được lời giải, tâm trạng có chút buồn bực.
Nguyễn Thanh Phong có phần nóng nảy, liên tục vuốt tóc trước trán về sau.
Đứng ở một bên, Đặng Phi Long cũng đã cho thấy dấu hiệu sốt ruột.
Cả hai thi thoảng lại đánh ra một đạo Huyền lực vào không khí để giải tỏa sự căng thẳng.
"Keng..."
Một tia Huyền Lực Cổ Ngữ đánh trúng vào một cột trụ xung quanh ngôi đền, âm thanh phát như tiếng chuông gió ngân dịu, làm thanh tĩnh suy nghĩ bên trong linh hồn.
Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong đưa mắt nhìn về những trụ đá khổng lồ kia, trong đôi mắt cả hai xuất hiện sự kinh hỷ.
Cuối cùng, bọn hắn đã có manh mối.