Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 122: Gặp lại
Tu luyện giả tu vi càng cao, sống được càng lâu thì sẽ nhận ra nhiều điều kỳ lạ.
Lực lượng Hỗn Mang giúp tu sĩ trở nên mạnh mẽ, nhưng thần thức lại không thể theo kịp.
Những người mang trong mình năng lực đặc biệt thừa hưởng từ lời chúc phúc của các Khái Niệm Hỗn Mang là những tu sĩ đầu tiên tu luyện đến Thần cảnh.
Bọn họ nhờ vào khả năng đặc biệt được thừa hưởng từ tạo vật vĩ đại đã nhanh chóng nhận ra điều khác thường.
Thời gian tiếp xúc với lực lượng thần bí tại Niệm Huyền Thiên càng dài thì thần thức của sinh linh sẽ càng phai mờ, ảm đạm, cuối cùng bị đồng hóa trở thành tà niệm.
Như vậy, việc toàn bộ thế gian lần nữa quay trở về với hắc ám không ý thức chỉ còn là vấn đề thời gian.
Để ngăn cản mọi chuyện đi quá xa những người đứng đầu tu luyện giới lúc bấy giờ đã đi đến quyết định cuối cùng.
Những cường giả đứng đầu đã sử dụng tự thân chúc phúc kết hợp với mối liên kết chặt chẽ từ lực lượng Hỗn Mang khiến Hỗn Mang Thạch lần nữa giao động, đẩy lùi toàn bộ linh khí cùng lực lượng Hỗn Mang vào sâu bên trong Nguyên Sơ Sơn Mạch.
Đồng thời, toàn bộ thông tin ghi chép về tu luyện giới cũng bị xóa bỏ.
Nhị quốc vốn dĩ ưa chuộng giáo d·ụ·c đó là bởi vì sự sắp đặt của tiền nhân.
Sau khi mọi người biết được sự thật về tà niệm, cộng thêm việc linh khí biến mất, lực lượng Hỗn Mang bị đẩy lùi thì đã không còn ai có ý định tu luyện.
Nói đùa cái gì? Tu luyện chỉ cường đại nhất thời, cuối cùng không thể siêu thoát, không thể luân hồi, thậm chí trở thành một cái tà niệm loạn trí thì còn tu luyện làm gì?
Dù sao bọn hắn là biết ý thức của mình sẽ mãi còn tồn tại từ đời này sao đời khác.
Chỉ cần kiếp này sống vui, kiếp sau sống vui, như vậy chẳng phải là rất tốt?
Thế là những tu luyện giả kia bắt đầu chuẩn bị cho những kiếp sống sau này của mình.
Bọn họ sáng tác văn đạo, cầm, kỳ, thi, họa, viết ra những bản sách về giáo d·ụ·c, đạo lý làm người, đối nhân xử thế...
Mục đích của việc làm trên tự nhiên là để cầm giữ tà niệm bên trong bản thân, không bị d·ụ·c vọng che mờ linh trí.
"Nguyên lai đây chính là nhục thân của chúng ta."
Đặng Phi Long nhìn vào đôi bàn tay của mình, ánh mắt phức tạp.
Nguyễn Thanh Phong đứng ở một bên đưa từng ngón tay chạm vào các hạt cát thời gian, cười khổ nói: "Đây chính là cách Niệm Huyền Thiên vận hành sao? Nếu như ý thức đã bảo hòa bất tử thì sinh linh mới sẽ không được sinh ra."
"Tu luyện giả chung quy là không bắt kịp sự lớn mạnh của lực lượng Hỗn Mang bên trong mình, vậy chúng ta tu luyện còn có ý nghĩa sao?"
Nghe được lời này từ đồng bạn mình, Đặng Phi Long có chút trầm mặc, lên tiếng hỏi: "Vậy còn chuyện của Thừa Phong thì sao?"
Nếu theo như những gì được mô tả ở trên, thì Giang Thừa Phong đúng là một trường hợp đặc biệt của Nguyên vực.
Mặt lý thuyết, tà niệm cần có ý thức để có thể tự thân luân hồi.
Thế nhưng câu chuyện của Giang Thừa Phong lại đi ngược lại, tà niệm vào luân hồi trước rồi mới được một luồng ý thức dung nhập.
Sinh mệnh còn chưa chào đời trong bụng Giang phu nhân lúc đó hoàn toàn không có ý thức, phải chờ đến khi Kiếm Huyền Phong dung hòa ý thức bản thể thì Giang Thừa Phong mới được sinh ra.
Sở dĩ mọi người cảm thấy chuyện của Giang Thừa Phong kỳ lạ đó là bởi vì từ trước đến nay Nguyên vực chưa từng xuất hiện trường hợp có ai đó bị loạn trí, điên dại.
Còn về chuyện Kiếm Huyền Phong đoạt xá? Điều đó không có khả năng.
Thứ nhất, sư phụ Huyền Chủ đã từng xác nhận đây là thể xác, linh hồn dung hòa, không phải là chiếm đoạt.
Thứ hai, Giang Thừa Vân đã lấy đôi mắt của mình ra để đảm bảo, đệ đệ hắn khi nằm trong bụng mẹ ý thức hoàn toàn là trống rỗng, ngơ ngơ ngác ngác, không có bất cứ tư duy gì.
Bây giờ xem ra, Kiếm Huyền Phong hơn phân nữa là dung hợp ý thức bản thân với tà niệm từ đó chân chính trở thành một thể thống nhất, người này chính là Giang Thừa Phong của hiện tại.
Nguyễn Thanh Phong gật đầu, nét mặt nghiêm túc, nói: "Không sai, chuyện của tiểu Thừa Phong chắc chắn có vấn đề."
"Ngươi thử nghĩ, tà niệm cần trước tiên tìm được ý thức thì mới có thể né tránh quy tắc của Niệm Huyền Thiên để bước vào luân hồi."
"Trường hợp của tiểu Thừa Phong, tà niệm không hề có ý thức, nhưng lại có thể chuyển kiếp đến Giang gia, điều này thật sự rất kỳ lạ."
Nói đến đây, Nguyễn Thanh Phong có chút dừng lại, không biết đang nghĩ gì.
Đặng Phi Long lên tiếng nhắc nhở: "Tà niệm cũng tốt, ý thức cũng tốt, dù sao đều là một thể, chỉ là không biết, có cách gì để giải quyết luân hồi tại Niệm Huyền Thiên hay không?"
"Theo cảnh giới tăng lên, thọ nguyên của tu sĩ càng ngày càng dàng thì việc chuyển thế sẽ không còn xảy ra thường xuyên nữa."
"Dù sao, phải có người cũ mất đi thì mới có người mới được sinh ra."
"Chỉ là ta không đoán được, tu hành theo lối bình thường có để lại hậu quả là đánh mất linh trí giống như tiền kiếp không?"
Đối với Đặng Phi Long, ý thức hay tà niệm là chủ đạo không còn quan trọng, nhưng không thể phủ nhận sự thật, tà niệm là đồng loại của tất cả những sinh linh ở Nguyên vực, cũng tương đương với đồng loại của hắn.
Nếu có cách giúp tà niệm đi vào luân hồi chuyển kiếp, sống ra một đời ý thức mới thì sinh linh trong Nguyên vực tự nhiên phải chung tay giúp đỡ.
Suy nghĩ giống Đặng Phi Long còn có Nguyễn Thanh Phong, hắn cũng không muốn tà niệm phải ăn thịt đồng loại, xâu xé lẫn nhau để tranh giành một phần ý thức.
"Chúng ta tu luyện Huyền Môn chi đạo không cần phải lo lắng về việc bị Hỗn Mang ma diệt ý thức, việc đáng quan tâm là những người khác, những người không đi theo Huyền Môn chi đạo, cũng không biết sư phụ có đưa ra đối sách khi mở màn cho võ đạo thịnh thế hay không?"
Nguyễn Thanh Phong tỏ ý tán thành, đưa mắt nhìn lên những hạt cát bay trong hải sa, trong đầu nãy ra ý tưởng.
"Vụt... vụt..."
Tiếng gió thổi qua hai tiếng, một con thoi dạng tròn có một phần đầu hơi nhọn xuất hiện trước mặt Nguyễn Thanh Phong.
Con Thoi Vận Mệnh!
"Vụt... vụt..."
Đặng Phi Long một bên cũng đồng thời gọi ra con thoi tròn mà sư phụ đã tặng cho nhóm cao tầng trong Võ viện nhân ngày tốt nghiệp.
Thứ này có thể dễ dàng cắt đứt không gian của Niệm Huyền Thiên vì vậy chắc chắn phải có quyền năng khai sáng thế gian.
"Con thoi này, dùng như thế nào à?"
Cả hai người Đặng Phi Long, Nguyễn Thanh Phong nhìn con thoi đang lơ lửng trước mặt mình có chút không biết phải làm sao.
"Xoạt... xoạt..."
Huyền Lực Cổ Ngữ truyền sâu vào bên trong Con Thoi Vận Mệnh, khiến cái sau liên tục xoay tròn trên không.
Qua một thời gian ngắn, một đạo bóng mờ hư ảo dần lộ ra.
Đoàn Trí mang theo gương mặt mỉm cười, hiền hòa nhìn về hai người đồ đệ của mình.
"Sư phụ..."
"Sư phụ..."
Theo hình ảnh dần ngưng thực, hai người Đặng Phi Long đồng loạt mở miệng vui mừng.
Sư phụ có thể tiễn đưa linh hồn ý niệm của tu sĩ thì tự nhiên cũng có thể dễ dàng chế tạo luân hồi.
Chỉ cần có luân hồi bảo tồn ý niệm, ý thức, thế gian này sẽ không còn cảnh tà niệm chém g·i·ế·t, ăn thịt lẫn nhau để có thể sống tiếp một đời mới nữa.
Đoàn Trí trông thấy nét mặt của hai người Đặng Phi Long, trong lòng bất giác buồn bã, âm thầm thở dài một hơi: "Aizz, thế gian vạn sự nào có điều gì là dễ dàng, hy vọng các ngươi sẽ luôn đồng lòng, tin tưởng vào lựa chọn của bản thân mình."
Đoàn Trí tự nhận thức được bản thân của mình, bản thân vốn cũng không có tài năng hay trình độ cao siêu gì.
Tất cả những gì mà hắn có chẳng qua là sự ngẫu nhiên do Khung Cửi Vận Mệnh lựa chọn mà thôi.
So về đối nhân xử thế, Đoàn Trí tự nhận bản thân không phải thánh hiền, tự nhiên không dám phán xét đúng sai, thiện ác.
Hơn nữa, theo Đoàn Trí, hắn cũng chỉ là người ngoài cuộc, không trải qua sinh tử của tà niệm, cho nên không dám đưa ra quyết định sáng tạo luân hồi bừa bãi.
Mặc dù Khung Cửi Vận Mệnh là toàn năng, nhưng có những thứ, muốn tạo ra thì cần phải đánh đổi.
Nguyễn Thanh Phong nhanh nhẩu mở lời: "Sư phụ... sư phụ, vì sao trong bức tranh tốt nghiệp kia không có gương mặt của ngài nha."
Nói rồi, Nguyễn Thanh Phong chạy lại muốn ôm sư phụ mình, kết quả, người sau giống như là hư ảo không cách nào chạm đến.
Đoàn Trí không trả lời, chỉ đưa tay, một ánh tử kim cùng một thanh thần kích từ không gian giới chỉ hai người Đặng Phi Long, Nguyễn Thanh Phong xuất hiện, bay thẳng về phía người thi pháp.
"Ừm, thần y làm rất tốt, rất tinh xảo, nguyên liệu còn vô cùng quý giá.
Truyền thừa thần kích lại là Tử Lăng Thần Thiết kết hợp chí cao thần lực cũng rất mạnh."
Đoàn Trí chăm chú hai thần vật trên tay, vừa nhìn vừa đưa ra đánh giá, thi thoảng còn gật đầu.
Nói xong, hắn cũng sử dụng Khung Cửi Vận Mệnh, nhanh chóng hoàn tất những đường chỉ cuối cùng của Tử Kim Thần Y dệt từ tơ của Thời Không Thần Cổ.
Là một người đi lên từ nghề dệt vải, Đoàn Trí làm sao có thể cho phép một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời như vậy bị thiếu xót?
Thế là rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, một chiếc thần y có sắc tím là chủ đạo, xung quanh mang theo nồng đậm thần lực tinh quang đang không ngừng lưu chuyển được hoàn thành...
Kế đó, hai đại thần vật một lần nữa quay trở về với Nguyễn Thanh Phong.
Đoàn Trí rất rõ ràng, hai thần vật này không phải của hai vị đồ đệ mình, mà thuộc về vật tư của Giang Thừa Phong, sớm muộn gì thì vật đều sẽ quy nguyên chủ, được trả về với Giang Thừa Phong
Hơn nữa, nhóm cao tầng trong Võ viện cũng không cần những thứ này.
Thậm chí, ngay cả Giang Thừa Phong, có lẽ hắn cũng không cần đến hai món thần vật quý giá trên, nhưng đó là chuyện của tương lai.
"Chân thân của ta đã không ở đây, những gì các ngươi nhìn thấy chỉ là thời không hình chiếu ta lưu lại trong Thời Gian Hải Sa mà thôi."
Đoàn Trí nhẹ giọng trả lời.
"Sư phụ, vậy người đang ở đâu nha? Bao giờ thì ngài về?"
Nguyễn Thanh Phong có chút sốt sắng hỏi gấp.
Hắn nghe ra, trong lời nói của sư phụ mang theo sự trầm buồn, linh tính mách bảo với Nguyễn Thanh Phong, đây không phải chuyện bình thường.
Đứng ở một bên, Đặng Phi Long cũng có cảm giác tương tự, giờ phút này, bản thân hắn cũng có chút nghẹn ngào không nói.
Cảm giác trân trối như muốn nói, lần chia tay này, muốn gặp lại sẽ rất lâu...
"Khoan nói về chuyện của ta, nói về chuyện của các ngươi trước đi."
Đoàn Trí phất tay, tỏ vẻ không quan tâm, tiếp tục nói.
"Ta biết, các ngươi rất tò mò về bản thân mình, cũng rất tò mò về Niệm Huyền Thiên..."
"Tà niệm cũng được, ý thức cũng được, nhưng ta vẫn mong, sau này, các ngươi vẫn sẽ giữ được bản tâm như lúc ban đầu..."
Kế đến, Đoàn Trí bắt đầu giảng giải toàn bộ quy luật vận hành...